Một lát sau, một bóng dáng cung nữ lầm lũi cuối hàng bưng khay đồ ăn nhẹ. khăn choàng trùm kín người, trông dáng dấp cô ấy cao hơn mấy người phía trước nên luôn khom lưng tránh né, cùng với một toán binh lính cấp thấp cùng nhau đi khẽ trên một đoạn hành lang dài, gió thổi từng cơn phần phật lạnh lẽo. Sau đó tại một góc rẽ họ chia làm hai hướng. Bên đám cung nữ đi thẳng đến tẩm cung, còn quan binh lại đi lòng vòng tuần tra quanh khu này.
Đi qua mấy dãy nữa mới đến, vì thần điện Iris gần với chính điện, nên cách khá xa thần điện Sobek, tẩm cung của thần điện Iris cũng theo lẽ nên cũng cách xa chỗ Carol. Ngay khi đến ngã rẽ cuối cùng, cô cung nữ phía cuối vờ đau bụng xoay người thật nhanh, nép vào góc tường u tối phía bên trái, đặt vội khay bánh xuống, rồi ôm bụng chạy đến gần như không thở được, cứ nhắm thẳng vào chỗ heo hắt mà cắm đầu đến.
Ngay khi thoát khỏi đám người thành công mà khiến họ không nghi ngờ, Asisu đứng lại thở hắt, vuốt vuốt ngực mấy cái cho bớt sợ, rồi tiếp tục len qua mấy đám cây bụi rặm bao quanh bờ thần điện. Để kính trọng thần linh, người Ai Cập thường đặt móng rất sâu, và xây một bậc cao hơn so với mặt đất, rồi mới xây tiếp điện thờ trên đó. Vậy nên Asisu phải đạp người lên một bụi cây, lấy đà để trèo, phải rất khó khăn đến hai cánh tay nhức mỏi và đỏ rần mới lên được.
Xung quanh thần điện là những cột chống đến hai ba người ôm, nàng có thể nấp đằng sau mà không lo lắng, chúng được khắc hình rắn lượn quanh và dát vàng, đến khi ban đêm thì chúng vẫn có thể lấp lánh dù cho ánh sáng từ trăng yếu hơn mặt trời. Hai bên hông thần điện không có cửa, nên không có người canh ở đây. Tuy nhiên nàng là người rõ nơi này hơn ai hết, nàng đã ở đây mười tám năm rồi kia mà, có một lối đi ngay kế bên tượng nữ thần, phía đối ngược với cửa chính. Chỉ có điều, phải đảm bảo không có ai bên trong, vì khi bước vào lối đó, vị trí ngay tầm mắt chủ tế đứng, và rất dễ bị tóm cổ ngay tức thì. Còn nữa, nàng không chắc Meku có phát hiện ra và lấp đi luôn hay chưa.
Asisu đánh cược với linh cảm của mình. Nàng cắn chặt răng trên môi, rồi từng bước vừa đi vừa thở sâu, vòng ra lối sau, chăm chú cảnh giác bọn lính tuần, mỗi khi có tiếng động nhẹ lại giật thót tim. Quá quen thuộc với địa hình, nên chỉ hai phút sau, Asisu đã đứng trước một mảng tường trắng, có vài lằn ranh mờ mờ bị che đi, nhưng khe hở vẫn có thể biết được khi chạm đầu ngón tay vào. Nhắm mắt trấn tĩnh, dùng hết sức trên hai cánh tay mình, nàng cố gắng đẩy nó ra, để chừa một khoảng cách vô cùng hẹp, phải nín thở, ép người đôi chút mới chui lọt.
Thật may mắn, bên trong vắng tanh không bóng người, lại còn tối mù đến phát sợ. Asisu vội lần mò bàn tay trên đồ vật, cố gắng ngửi để nhớ lại mùi vị của cái nơi đã ăn sâu vào máu, thứ bị đụng trúng kêu cót két biểu tình, làm nàng mấy lần giật nảy người, cảm giác có ai đó nhìn mình từ sau lưng.
Rất nhanh, một cây đèn cây được thắp lên, dù cho nó không thể giúp nàng quan sát mọi thứ trên ánh sáng diện rộng, nhưng vòng tròn nhỏ xíu nó toả ra có thể giúp nàng tìm kiếm dễ dàng hơn.
Thần điện vẫn rất to lơn, bên trong trải dài hệt như đại sảnh bên chính điện.
Trước hết, nàng đi một vòng, rọi lên từng chỗ để tìm sơ xem có thứ gì đặc biệt. Mọi văn thư hay đồ đạc trên đệ mặc dù được sắp gọn gàng, nhưng vị trí của chúng không giống như khi nàng còn là người quản lí, có lẽ Meku đã xáo tung tất cả. Cách bài trí bàn tế cũng rất khác, màn chắn màu trắng mỏng cũng được thay thế bằng màu hồng nhạt, trông vô cùng ngứa mắt. Nàng còn nhận thấy một chuyện, chúng hầu như chưa được quét dọn lau chùi cả mấy tuần rồi, dễ dàng đoán ra từ khi Menfuisu rời cung ra trận, thì Meku chắc không thèm màng đến. Trong lòng Asisu dấy lên sự khó chịu lạ thường. Vì ấnh sáng quá ít, lại một tay cầm tay kiếm bất tiện, nên thời gian cũng kéo dài. Đến cuối cùng...
Kì lạ, không có dấu hiệu cho biết binh ấn phù ở đây...
Nếu vậy, không lẽ nó ở bên tẩm cung? Menfuisu, không thể, không thể nào si mê con tiện nhân đó đến thế chứ.
Kiên trì tìm thêm lần nữa, không bao lâu, nàng cũng phải bỏ cuộc đi ra. Nàng cúi người chào nữ thần Iris, bất chợt cảm giác ùa về. Lúc nãy do quá gấp rút tìm kiếm, nên nàng đã không thể có tâm trí nhớ lại kỷ niệm xưa. Nàng cừoi buồn, nàng còn nhớ như in, đằng sau tượng nữ thần có một cái hộp dát vàng, nó được dính vào tượng, nên người ta vẫn nghĩ nó là một phần của tượng thần Iris. Asisu đã phát hiện ra điều thú vị này khi nàng thực hiện buổi cầu nguyện thứ ba trong cuộc đời mình, nàng cho rằng một vị tiên đế đã làm ra nó nhằm muốn cầu phúc với nữ thần hay cất giấu bí mật. Và trong chiếc hộp đó, chứa đầy những mẩu giấy papyrut ghi nguyện vọng của nàng, nàng nghĩ chỉ cần để như vậy thì khẩn cầu của mình sẽ được gần với thần linh và dễ dàng được chấp thuận. Những nội dung nàng viết chỉ có một: mong được làm vợ Menfuisu và bảo vệ Ai Cập.
Nhưng có vẻ như nàng không được thần linh nhận lời.
Giờ đây, nàng muốn lấy nó, để nó bên mình như một động lực sống. Asisu chậm rãi đi đến sau bức tượng vàng ròng, tâm trạng phấn khởi lên khi nhìn thấy chiếc hộp vẫn ở đấy. Hồi đó, nàng phải trèo lên ghế hay người Ari để thả giấy vào, nhưng giờ thì chỉ cần nhón chân hết cỡ là có thể lấy được thứ bên trong. Một tay nàng vừa bám lấy tường làm điểm tựa vừa cầm cây nến để rọi, tay còn lại với vào trong lấy vài mảnh giấy.
Khoan đã, có vật gì rất mát, lại cứng, có hình thù rõ ràng!
Còn nữa, khăn lụa sao? Giống như một miếng vải rất mềm...
Hai thứ đó, nàng không có bỏ vào, trừ phi có ai đó cũng biết được chỗ này. Không thể nào...Asisu nhướn người một lần nữa, cố gắng lấy được chúng ra. Bằng một nỗ lực cuối cùng, nàng cùng lấy được chúng ra. Khi nhin đến, tròng mắt nàng mở thật to.
Vật hình con đại bàng, làm từ loại đá thạch đặc biệt, trên có khắc ấn tối cao của hoàng gia, là nó, binh ấn phù! Tìm thấy rồi, nàng tìm thấy thật rồi!
Còn thứ kia thì sao, đích thực là một chiếc khăn lụa, được gói bên trong là rất nhiều mảnh giấy papyrut khác, trông còn khá mới. Nàng vội căng con ngươi hết cỡ và dí sát đèn cầy vào để đọc.
"Nữ thần, liệu chị có tha thứ cho con không? Con đã phạm một sai lầm lớn với hoàng thất, với tổ tiên, với chị. Nữ thần, nếu con đã không thể hồi sinh, Người có thể cho con đặc ân, để linh hồn con đi lang bạt theo bảo vệ cho chị. Con rất yêu nàng ấy. Xin nữ thần hãy ban ơn cho con, để con có thể cai trị được Ai Cập."
"Nữ thần, con sắp không bảo vệ được Ai Cập nữa rồi. Phụ vương, giúp con với".
"Nữ thần, chị đã bỏ con thật rồi. Con chỉ hy vọng, chị ấy đừng bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh này."
"Chị, em xin lỗi. Và ta yêu nàng."
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nó..nó không hề thú vị chút nào đâu, làm sao mà...Asisu chưa kịp tiếp nhận sự việc, thì mấy giây sau, bên ngoài có tiếng hô hoán rất lớn:" Có thích khách, có kẻ đột nhập, nhanh đi lục soát, vào cả thần điện này nữa."
Nàng không còn biết làm gì hơn là thảy mới giấy và khăn vào lại trong hộp, giấu binh phù vào trong áo, rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa nặng trịch kia. Tiếng mở cửa chính đã rất gần, nàng sắp không kịp nữa rồi, vậy mà cánh cửa vẫn rất ngoan cố.
Chết tiệt!
Tiếng cửa chính đã kêu lên một khắc sau đó, cho biết binh lính đã đi vào thần điện, chúng cầm những ngọn đuốc sáng rực, chiếu vào khắp nơi, thẳng ngay phía tượng nữ thần. Tên đội trưởng nhìn trừng trừng một lát, rồi đảo mắt nhìn quanh, lệnh chia ra đi tìm, xác nhận không có ai, tiếp đến lại cho mọi người ra ngoài tìm tiếp.
Asisu nấp đằng sau tượng nữ thần hồi hộp đến chết trân, may mà họ con biết sợ thần linh, nên không dám hung hăng gần chỗ nàng, cũng chỉ có thể mon men giả vờ kiếm chỗ xa xa. Khi người cuối cùng vừa đi khỏi, nàng lật đật đẩy cửa, rồi thoát ra ngoài, nhảy xuống phía dưới trốn vào bụi cây ngay lắp tự. Không còn kịp nghĩ gì khác ngoài việc làm cách nào chạy về chỗ Carol và giao binh ấn phù. Nàng còn không biết Minuê giờ này sao rồi, có phải bị bắt lại nên mới phát hiện ra nàng không, hay ai đã phản bội đi khai báo.
Vừa nghĩ vừa chạy làm nàng không rút ra được ý tưởng gì hay ho, cho đến khi gặp được Minuê cũng đang chạy trốn, họ thở hổn hển, không ai nói ai câu nào, chỉ tiếp tục ẩn nấp. Họ trèo lên rồi lại nhảy xuống, mấy bụi gai đâm quẹt vào người họ đau điếng. May mắn cuối cùng, nhờ trí thông minh của Minuê, tạo được sự chú ý ở phía thần điện Amun, nên họ chạy về được trước cửa thần điện Sobek. Carol vì quá lo lắng nên đứng cả bên ngoài chờ đợi, mặt khác, cách họ một khoảng những tiếng bước chân đều đặn cứ thế vang lên. Asisu thầm cảm thán may mắn khi không có người nào ngoại trừ Unasu và Carol ở đây, nàng chỉ kịp ấn vào tay Carol binh phù và dặn dò một câu:" Giữ nó và mau vào trong đừng để Nebanon biết chuyện."
Sau đó, nàng và Minuê lại tiếp tục chạy, mấy tên phiền nhiễu kia đã đuổi tới gần, để không tạo sự nghi ngờ nơi Carol, họ không thể chạy vào thần điện rồi đi ra theo lối cũ. Mặc dù không biết sẽ đi về đâu, nhưng họ cứ chạy. Cách một quãng khá xa, đã hết đường chạy, trước mặt là sông Nile chảy xiết ở thượng nguồn. Nàng nghe văng vẳng tiếng Nebanon hô hào bắn tên. Không còn cách nào khác, Minuê ôm Asisu nhảy xuống sông.
Khi họ vừa rơi, tiếng mũi tên bay vang dội, vì là ban đêm nên nhắm tên cũng trở nên khó chính xác. Nhưng Minuê vẫn rất chật vật bảo vệ Asisu khỏi tên bắn, vì dòng nước quá xiết. Cầm cự được mấy phút, Minuê mất thăng bằng bởi hàng loạt mũi tên ngợp trời bay đến, bị rớt tay khỏi Asisu. Cho dẫu nàng không trúng tên, nhưng thân thể bị cuốn trôi ra xa.
Ngay khi bị chìm xuống và đã cách rất xa Minuê, Asisu đuối sức, đầu bất chợt va đập vào đá cứng, ánh mắt trở nên mơ hồ rồi lịm đi. Trước khi mất hết ý thức, nàng vẫn cảm nhận được có một cánh tay to lớn đã đỡ lấy mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...