Asisu lướt người khoan thai theo hành lang dẫn đến đại điện. Không gian đau buồn mấy ngày qua tại đây, giờ đã bị sự nhộn nhịp kia đánh gục. Cung nữ bưng rượu di chuyển qua lại, vũ nữ cũng được vời tới trước cửa điện. Những cánh cửa sổ và lối đi ngang hông tại chính điện cũng không còn đóng như thường lệ, để tràn ngập gió thổi trên sông Nile lùa vào trong.
Cửa điện được mở toang, ánh sáng màu mật ong rực rỡ theo đôi chân Asisu tràn vào trong, y hệt đó vầng hào quang trên người nàng từ lâu. Chiếc váy tím nhạt dịu dàng khẽ động theo từng nhịp di chuyển, mão miện hình con công vàng xoè đuôi mang mấy viên hồng ngọc lấp lánh, cổ tay được trang sức hình rắng uốn quanh, thắt lưng màu rượu chát bám trên eo một vòng rồi theo hông phủ xuống, được đính một nút thắt gọn tinh tế. Khuôn mặt trắng bệch, được điểm xuyến chút màu hồng nhẹ che đi đôi mắt mệt mỏi thiếu sức sống. Và chiếc quạt lông quen thuộc phe phấy trên tay
Bá quan trầm trồ khen ngợi, Asisu mỉm cười nhẹ tựa như không. Trên cao, Ragashu nô nức vời nàng mau chóng lên ngồi cạnh hắn. Khi đã an vị trên ghế đại điện, tựa người vào đệm lưng mềm, nàng mới chú ý nhân vật cũng được ngồi trên khu vực dành cho hoàng tộc, bàn tiệc xếp cho hắn ở bên trái, gần với hoàng đế nhất. Asisu đoán người này có lẽ là hoàng đế Minoa.
Người này trông rất trẻ, có khi còn trẻ hơn cả Menfuisu, thể trạng dường như yếu ớt tựa nữ nhân, da dẻ xanh xao, nhưng không đến nỗi thiếu sức sông, dáng người thấp bé, có lẽ chỉ cao hơn nàng một chút, mái tóc xoăn đen đặc trưng, được cột gọn gàng bởi sợi lụa mỏng ánh xanh phía sau, đầu còn đeo một loại dây bản lớn bằng vàng, trên có đính ba viên ngọc có màu xanh của biển. Quần áo mặc có chút mỏng, nhưng quấn kín từ trên xuống, lại rộng thùng thình không giống với Ai Cập. Quây quanh eo còn có miếng vải đen hình tam giác, vải hơi thô và dày, là một trong những dấu hiệu văn hóa nhận biết người Minoa. Đằng sau còn có một vị tướng quân khác đi theo bảo vệ, kiểu tóc vô cùng kì dị.
Hắn đến đây có mục đích gì? Có thật sự muốn hợp tác với Babylon để chiếm giữ Ai Cập? Hay còn muốn kiếm lợi ích gì từ chuyện liên minh này? Từ trước đến nay hai nước không nằm lân cận nhau, lại không buôn bán giao thương rộng, việc gì đã khiến hắn bận tâm đến vậy? Một kẻ bệnh tật như hắn, lại đích thân đến đây, thái hậu đang bệnh liệt giường, vậy mà còn có tâm trạng mượn cớ này đi ngao du sao...
Asisu và Minosu đều mỉm cười, gật đầu chào nhau cách miễn cưỡng, xem chừng ẩn trong lòng đều là sự căm ghét vô độ, đặc biệt từ phía Minosu. Cũng là lẽ thường tình, dù cho không biết chuyện nàng hãm hại Carol của hắn biết bao nhiêu lần di chăng nữa, thì việc nàng phản bội tổ quốc vẫn rành rành ra trước mắt. Nhưng chắc nàng cũng chẳng cần lo tên nhóc con nổi tiếng bám váy mẹ thế này.
Suốt cả buổi tiệc, Asisu và Minosu nói chưa đến ba câu, chỉ do Ragashu hô hoán và bàn bạc. Khi gần đến giữa trưa, nàng nhìn hướng ra cửa sô lo lắng. Thực sự nếu bây giờ mà không đi, chắc chắn sẽ không kịp, nhưng làm sao để thoát khỏi đây, chính là vấn đề đang làm nàng đau đầu từ nãy đến giờ. Hai bàn tay của nàng bị tác động bởi tâm trạng, vô thức nắm chặt vào nhâu, xoa xoa đỏ ửng. Đang suy nghĩ vẩn vơ, bất ngờ một bàn tay lạnh tanh chụp lên bàn tay nàng. Asisu giật mình quay sang Ragashu. Hắn không ngó nàng đến một cái, vẫn tươi cười với thực khách, và lên tiếng cách thỏ thẻ với nàng:
_Nàng đang bận tâm điều gì sao?
_Thần thiếp không có, hoàng thượng hiểu lầm thiếp...
_Đừng nói dối ta, nàng muốn đi thăm một người ở Thượng Ai Cập. Ngày mai thực hiện nghi thức rồi sẽ không bao giờ được gặp người này nữa, đúng chứ?
_Thần thiếp...thiếp...
_Đi đi, về trước khi trời sáng.
_Hoàng thượng...
_Đi đi, trước khi ta đổi ý.
Asisu thở dài, nhanh chóng nói với mọi người mình không khoẻ, nên về tẩm cung trước. Ngay tại điện của nàng, Ari đã chuẩn bị trước y phục để thay và những thứ lặt vặt cần thiết. Vì lần này đi gấp gáp, nên nàng chỉ cho Minuê đi theo, còn Ari sẽ ở nhà trông coi và theo dõi tình hình.
Từ phía cổng hẹp hướng Tây của cung điện Hạ Ai Cập, hai bóng đen nhỏ oằn mình bò ra bên ngoài. Có chiếc xe ngựa ở đó chờ họ. Họ ra đi rất bí mật, nhưng có một cặp mắt tò mò dính trên người họ. Ngay từ lúc Asisu đi dạo ngoài hành lang, đôi mắt đó đã như cá sấu, ẩn mình dưới nước mà dò đi theo nàng.
Phải đến khi trời tối mịt, họ mới tới nơi.
Chôn sâu phía dưới tường thành bao quanh thần điện Sobek, có một đường hầm lâu ngày, tạo thành cái hang có hai đầu ra, dẫn nước sông Nile trực tiếp đổ vào một cái hồ trong sảnh thần điện. Bên cạnh đó, cũng có khả năng cá sấu sẽ lọt vào, vậy nên mới tạo một bẫy rào chắn, chia thành hai lối đi, nhằm giam bọn động vật nguy hiểm kia lại một chỗ. Vì cấu trúc thiết kế như vậy, nên đoạn đường này rất nguy hiểm, không có ai qua lại, lâu lâu có vài quan binh đến xem xét tình hình, nên Asisu có thể dễ dàng đột nhập từ đây mà không sợ bị phát hiện.
Cửa hầm chỉ đủ lọt một người, vì vậy Minuê xuống trước, sau đó đỡ Asisu xuống theo sau. Khúc đầu của đoạn đường này nước dâng thấp, áng chừng chỉ tới eo. Vừa đi, họ vừa chú ý trước sau và lắng nghe thật kỹ những tiếng động lạ ẩn trong tiếng gió rít. Ở dưới đây rất tối, tối đến nỗi đưa bàn tay năm ngón lên cũng không thấy, vì vậy họ chỉ có thể nương theo dòng chảy mà đi, không có khả năng định hướng hay nhìn được bất kì vật cản nào, luồng khí hàn lạnh lẽo từ nước truyền lên thật đáng sợ. Nàng run rẩy nắm bàn tay Minuê phía trước thật chắc, làm điểm tựa để bước tiếp tục, nhưng rong rêu chảy lướt qua chân như bàn tay ai đó chạm vào mình, làm nàng sợ đến khóc thét. May mà răng nàng đã cắn chặt trên môi từ lâu, cố gắng không phát ra động tĩnh, dùng hết sự can đảm để tiến tới phía trước.
Khi họ đến một nhánh rẽ, Minuê chỉ biết nó có hai hướng đi, dựa theo cơn gió thổi, ngoài ra không phân định được đi đâu mới đúng. Nước khúc này đã dâng tới lưng chừng cổ, đất phía dưới có dấu hiệu nhão nhão xốp như bùn. Chỉ cần sơ xẩy một chút, họ có thể chưa bị cá sấu ăn là đã bị dìm bởi lớp bùn bị khuấy đảo lên. Minue quơ toán loạn cây kiếm xung quanh để dò chừng, hơi thở cảnh giác cao độ, thái độ như con báo săn mồi trong đêm. Asisu quyết định dựa theo linh tính và tin tưởng độ thính của đôi tai mình, họ rẽ theo lối bên phải.
Thật an tâm khi nhận ra chút ánh sáng le lói như một chấm nhỏ phía cuối con đường. Phỏng chừng là do ánh đuốc hắt xuống. Asisu quá mừng rỡ, nên không để ý gì mà cứ một mực chạy, nào ngờ nước dâng lên quá đầu, và dòng xoáy cuốn mạnh hơn. Nàng bỗng chốc bị ngộp trong nước, bọt bong bóng nổi lên hàng loạt trong nước, chân nàng bị nâng lên, không còn điểm tựa. Nhờ có Minuê nhanh trí, đỡ nàng xuôi theo dòng xiết mà đi, nàng bám chắc tay lên người Minuê làm hằn cả vết móng trên bả vai hắn. Hai người cố gắng bơi thật nhanh, thật nhanh...
Ngay khi Asisu sắp cạn kiệt hơi thở, thì họ bám vào được tay cầm của cửa nắp hầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...