Bên ngoài hôn lễ vẫn còn nhộn nhịp, Liễu Thanh Thanh vừa nhìn qua đã không còn nhìn thấy Mạnh Kỳ ngồi tại ghế làm chủ hôn nữa chỉ bĩu môi chán nản. Y đã làm xong việc thì khó giữ thêm cạnh bên chốc lát cũng như tâm y vậy thật khó thâu phục khiến cô nương ta phải đành bỏ cuộc thôi.
Nam nhân lạnh lùng thật cuốn hút nhưng trơ cứng như đá không động tâm thì quá nhàm chán.
Linh Nhi vừa dụi mắt đã nghe nhịp tim cùng hơi thở đều đều bên cạnh. Nàng vẫn còn chưa dám tin, mắt hạnh len lén trông lên Mạnh Kỳ đã trở lại bên mình như đã hứa. Chẳng nghĩ nhiều, Linh Nhi vòng tay ôm rồi dụi má vào người y như con mèo nhỏ.
Thấy nàng đã tỉnh như vậy, y cũng nghiêng người ôm lấy nàng…
- Làm nương tử của huynh nhé Linh Nhi!?
Má nàng lập tức đỏ bừng nhìn y. Gương mặt thân thương tuyệt đối với nàng không ngờ có ngày lại nói ra lời cầu hôn khiến nàng hạnh phúc đến thế. Nàng rưng lệ vừa cười vừa gật đầu trong tay y. Mạnh Kỳ khẽ cười giữ nàng bên mình và nhớ đến tháng ngày đau khổ năm xưa chịu đựng làm một đại ca tốt.
Cuối cùng y cũng đã thoát được ám ảnh đó rồi…
…
- Trưởng bối chắc sẽ… – Nàng vừa mới ngập ngừng lo lắng, Mạnh Kỳ đã chắc giọng trả lời.
- Họ phản đối cũng không ngăn được huynh thành thân với muội!
Linh Nhi lại mỉm cười, tay trong tay y trở về Cao gia. Tuy biết muốn được chấp thuận bên nhau rất khó khăn nhưng nàng không lo sợ vì nàng đã có Mạnh Kỳ bên cạnh rồi.
Mắt lại nhìn đến cổng phủ Cao gia từng là nhà của cả hai, y xoay nhìn, tuy không cười nhưng ánh mắt cương định trấn an nàng. Y đã có được tâm nàng, quan minh chính đại đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện phụ. Cho rằng đám trưởng bối Cao gia kia có dám làm quá lên ngăn cấm thì y cũng quyết mang Linh Nhi đi cùng mình. Chỉ cần nàng và y mà thôi, Cao gia kia không là gì đáng để bận tâm.
Chẳng ngờ là tình cờ hay hẹn trước, vừa trở về đã có người báo các trưởng tộc theo Cao Lưu đã đến từ sớm chờ trong sảnh. Linh Nhi mím môi sợ…
- Sao giống như họ đã biết trước quá Mạnh Kỳ?
- … Cao Lưu cho người theo dõi muội suốt không biết sao? – Mạnh Kỳ nói thản nhiên chuyện khiến nàng bất ngờ.
- Thật sao?… vậy muội đến chổ huynh không lẽ…
- Đừng lo! Có huynh rồi!
Nụ cười nhẹ của Mạnh Kỳ thật là sáng ngời khiến trong nàng tràn đầy sức mạnh. Nghĩ đến bên cạnh y mãi nàng không sợ điều gì nữa. Thế là cả hai bước thẳng vào trong phủ đương đầu với những người chắc chắn sẽ không tác thành cho nàng và y.
Cao Lưu đang đứng nôn nóng, vừa thấy Linh Nhi tay trong tay Mạnh Kỳ đã thấy tức trong lòng. Các trưởng bối khác lại vô cùng bàng hoàng vì vẫn cứ nghĩ cả hai từng là huynh muội không thể nào trở nên như vậy. Dĩ nhiên giờ cả hai không còn là huynh muội cùng họ Cao nên chẳng cần lo sợ những đôi mắt dị nghị.
Linh Nhi hơi run không như Mạnh Kỳ rất bình tĩnh, thậm chí phong thái nhàn hạ vẫn không suy suyễn đi chút nào khi hành lễ trước…
- Hôm nay thật là đông đủ các trưởng bối. Cho phép Mạnh Kỳ được vấn an trước, sau là muốn bàn chuyện quan trọng với Cao gia!
Lời y chứa nhiều ẩn ý nhưng chưa biết thật hư ra sao Cao Lưu đã vội lớn tiếng nói vào cắt ngang vô cùng khiếm nhã. Dù sao ý của Mạnh Kỳ đối với nàng ai ai cũng có thể đoán ra hết rồi.
- Ngươi không được chào đón trong Cao gia này nói gì mơ tưởng đến Linh Nhi. Ngươi không có xứng với Linh Nhi. Mưu đồ thâu tóm gia sản này của ngươi không đạt đâu, Mạnh Kỳ!?
Linh Nhi nghe Cao Lưu trước mặt trưởng bối phỉ báng Mạnh Kỳ thì chỉ biết siết chặt tay y. Thế nhưng kẻ bị chửi thẳng vào mặt vẫn bình thãn như không. Thậm chí y còn cười nhạt dễ dàng khinh bỉ không xem Cao Lưu ra gì.
- Ta không xứng với Linh Nhi chẳng lẽ lão nhân già vô dụng như ngươi lại xứng? Tống gia ta sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu thách sính lễ cầu hôn. Ta muốn thành thân với Linh Nhi, ai có thể ngăn được ta!?
- Ngươi…
Cao Lưu giận đến đỏ hết cả mặt, gân trán nổi cộm cả lên chỉ thiếu xông lên đánh ngay dáng vẻ khinh người của Mạnh Kỳ. Linh Nhi biết nàng cần tin vào Mạnh Kỳ nhưng xem ra các trưởng bối không hề hài lòng. Thách sính lễ đơn giản đối với Mạnh Kỳ nhưng nàng lo không được sự chấp nhận quan minh chính đại. Nếu trưởng bối kiên quyết không chấp thuận nàng thành thân với Mạnh Kỳ thì muốn đem sính lễ đến cầu thân cũng không được.
Linh Nhi có cảm tưởng mình đang thở không được. Nàng không muốn nghe thêm điều gì ngăn cản nàng và y. Rồi một trưởng bối lên tiếng…
- Ngươi và Linh Nhi dù gì đi chăng nữa cũng từng mang danh nghĩa huynh muội, chuyện này thật khó chấp nhận. Huống chi ngươi bị đuổi khỏi Cao gia vì mưu đồ trục lợi của thân mẫu, nay quay sang dụ dỗ cả người từng là tiểu muội của mình, ý đồ của ngươi vẫn là Cao gia này đúng không Mạnh Kỳ?
Tay Mạnh Kỳ thu lại kiềm chế chút ý mất bình tĩnh. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, họ nghĩ như vậy cũng không sai. Cả đến đối với Linh Nhi y còn sợ nàng cũng cho là mình có mưu đồ không thật lòng. Thật sự tất cả y đều có tính kế nhưng xuất phát từ muốn có nàng. Không ngờ cái gia sản Cao gia kia cản trở y nhiều đến vậy.
Linh Nhi cũng nhìn Mạnh Kỳ, nàng biết Mạnh Kỳ chắc chắn sẽ nghĩ ra cách nhưng tình thế này thật là bất lợi cho y. Để tin vào y, nàng cũng đã giao hết vào lòng tin của mình không hề hối hận. Chỉ lo không biết nói sao để các trưởng bối cũng tin tưởng.
Cao Lưu thấy tình thế nghiêng về mình liền bước lên đáp…
- Linh Nhi không thể gả cho ngươi, cả Cao gia này nữa cũng chẳng bao giờ thuộc về ngươi đâu. Ta mới là người xứng đáng cùng Linh Nhi quản cả cơ nghiệp này. Mưu đồ của ngươi không đạt thành đâu!
Tuấn mâu sắc lạnh của Mạnh Kỳ hướng đến lão ta. Bộ dạng chưa gì đương đương tự đắc của gã cũng có ngày chuốt họa vào thân.
Không được chấp thuận của dòng tộc thì thôi, Cao gia rơi vào tay ai cũng chẳng màng. Đến nước này Mạnh Kỳ không muốn đôi co nhiều hơn với bọn họ, y sẽ dẫn nàng đi. Mang nàng đường đường chính chính làm thê tử của mình không cần gì phải cầu xin hay thông qua ai hết. Họ vốn cũng chẳng là mối dọa to gì ngăn được y có nàng.
Nếu có, chỉ có một người khiến lòng y vô cùng lo sợ.
Thân ảnh chống trượng gỗ, chân tuy còn khập khiễng nhưng vẫn được từng bước chắc chắn đột ngột xuất hiện từ sau khiến cả sảnh người kinh ngạc. Thậm chí Cao Lưu hoảng hốt xém tí té ngửa khi nhìn thấy một Cao lão gia đã tỉnh lại.
Linh Nhi chẳng tin vào mắt mình khi trông thấy phụ thân không những đã tỉnh, thậm chí còn khỏe mạnh đi ra ngoài. Nàng như con chim non mừng rỡ buông cả tay Mạnh Kỳ để đến với phụ thân. Nàng không biết ánh mắt y hướng đến Cao Đường đầy hoang mang. Đối với y, Cao lão gia tỉnh lại ngay lúc này là tốt hay là xấu nữa.
- Phụ thân! Người tỉnh lại rồi… Hic Linh Nhi biết phụ thân sẽ sớm tỉnh lại mà!
Nàng òa khóc, tay ôm lấy người phụ thân quyến luyến mừng rỡ. Cao Đường tỉnh lại, sắc diện cũng chưa mấy hồng hào lại nhưng thấy tiểu nữ hiếu thảo, lòng vô cùng hạnh phúc cũng giơ tay xoa tóc nàng thật ôn nhu ngọt ngào.
Trong sảnh hôm nay đông đủ đến như vậy không phải vì chờ sẵn Linh Nhi và Mạnh Kỳ đến. Cao Đường tỉnh lại cũng nhiều ngày qua nhưng không vội cho ai phát hiện kể cả với Linh Nhi. Trong thời gian lão gia chìm vào giấc ngủ mộng mị tưởng chừng thanh thản kia thì mọi chuyện diễn ra vẫn hay biết như lúc tỉnh táo. Chính vì thế hôm nay Cao lão gia muốn trong phủ này có lại trật tự vốn đã bị những kẻ bên ngoài quấy phá.
Cao Đường chỉ khẽ trông Mạnh Kỳ đang đứng đó. Dĩ nhiên giờ y chẳng còn là Cao Mạnh Kỳ, y không cần vui mừng khi phụ thân tỉnh lại như Linh Nhi. Sau giấc ngủ kia, có lẽ quan hệ giữa y và Cao Đường là thay đổi không ngờ nhất nhưng lão gia chưa muốn động đến.
Bị Cao lão gia nhìn đến, Cao Lưu rất sợ. Tất cả mọi người đều bị qua mặt nếu như lão gia không tĩnh lại như ngày hôm nay…
- Ngươi xứng đáng quản Cao gia này sao Cao Lưu? Có cần ta nhắt cho ngươi nhớ chuyện ngươi đã làm với ta còn không thì đến quan phủ mơ mộng cơ nghiệp này cũng chưa muộn!…
Giọng Cao Đường vẫn uy nghiêm đầy quyền lực của người đứng đầu gia tộc khi chỉ thẳng tay vào mặt Cao Lưu…
- … Cút khỏi Cao gia này và đừng bao giờ quay lại. Nơi này không có chổ dành cho kẻ ti tiện, hèn hạ như ngươi!
Cả đến Linh Nhi còn hoang mang chưa rõ cớ sợ gì nói chi đến các vị trưởng bối khác. Gã ta đang tưởng có cả Cao gia trong tay không ngờ lại ra cảnh này. Gã quỳ thụp xuống ngay trước chân, nắm vạc áo của Cao Đường ra lời van xin…
- Đệ lỡ dại sai rồi biểu ca! Đệ không cố ý hại huynh ra nông nổi này. Từ lúc huynh bất tỉnh, đệ đã sửa lỗi rồi. Cao gia có ngày hôm nay cũng nhờ công đệ mà huynh không thể tàn nhẫn như vậy được…
Cao Đường nghiêm nghị nhìn bộ mặt xảo trá của gã rồi thẳng chân đá Cao Lưu ra khỏi người. Tất cả đều nín lặng không dám nói động. Vốn nội bộ Cao gia xao động là vì thiếu người đứng đầu. Nay Cao Đường đã dậy như vua của một khoảng giang sơn, người đã phán tử ai nào dám trái lệnh.
Linh Nhi thật không ngờ Cao Lưu chính là người tiếp tay hại phụ thân. Nàng chỉ thiếu chút nữa cũng bị ép thành thân với loại người đó rồi. Nghĩ đến nàng còn phải rùng mình kinh sợ.
Cao Lưu cố chấp, đã bị đá ngã ô nhục vì những chuyện xấu mình làm vẫn vực dậy nắm chân Cao lão gia lần nữa.
- Biểu ca! Tha lỗi cho đệ…
- Người đâu!? Mang gã khỏi phủ. Cấm tuyệt đối không cho vào đất của Cao gia nữa!
- Không… đừng đuổi đệ mà biểu ca…
Gia nhân theo lệnh mang Cao Lưu đi. Con sâu làm sầu nồi canh cuối cùng cũng được giải quyết. Mạnh Kỳ cũng trông theo Cao Lưu thê thảm như vậy nhưng cũng không tỏ ra hả hê. Mắt y trông nhanh lại các trưởng bối khác cũng khiếp sợ vội đến mừng mừng chúc chúc Cao Đường lại khỏe mạnh giữ bình yên gia tộc này.
Cao lão gia cũng cười, cuối cùng kẻ gây họa chướng mắt cũng đã giải quyết xong xuôi không còn gì phiền phức. Linh Nhi cùng phụ thân cũng rất vui. Thời gian qua nàng luôn mong ngươi tỉnh lại che chở mình, nay cũng đạt ước nguyện không hoài công nàng cầu xin rất nhiều. Rồi Mạnh Kỳ bước đến khiến nàng hồi hộp ngóng xem biểu hiện của phụ thân. Có phụ thân, chuyện quan trọng của nàng cũng có người làm chủ.
Cao Đường hướng ánh nhìn đến tuấn nhan kia không rõ là thân thiết hay xa lạ. Thái độ trầm tĩnh, lạnh nhạt của cả hai người vẫn không khác hai phụ tử hệt ngày xưa. Tuy nhiên Mạnh Kỳ khom người cung kính thưa khiến chuyện cũ không thể xem đến nữa…
- Chúc mừng Cao lão gia sức khỏe lại an khang!
Cách gọi “Cao lão gia” xa lạ, lạnh nhạt kia của y khiến cho sự thật y không còn là con của ông ấy càng rõ ràng. Mục đích lớn nhất trong đời y chính là Linh Nhi, chính vì thế điều y căm ghét nhất là phải làm con của Cao Đường. Cũng hay khi không cần cầu xin trời xanh kia, ý nguyện của y đã được đáp trả dễ dàng vô cùng hảo toàn. Quan trọng hơn bây giờ y lo sợ chính là làm sao được làm nghĩa tế của ông ấy mà thôi.
Linh Nhi run run nhìn Mạnh Kỳ và phụ thân. Cả hai là những người thân thương nhất đối với nàng, nàng mong mọi chuyện sẽ êm đẹp. Cũng như ngày xưa, nàng sẽ có phụ thân để hiếu thảo và một Mạnh Kỳ để cưng chiều nàng.
- Tất cả về hết đi. Ta muốn nghỉ ngơi, khi lại sức sẽ cho gọi!
Lời của người đứng đầu gia tộc khiến các thúc bá khác của nàng chỉ có thể cười cười ra về không dám nấn ná. Linh Nhi vẫn bên phụ thân cứ ngỡ người muốn nghỉ thật. Nhưng chẳng ngờ đâu khi trong sảnh không còn người ngoài, Cao Đường tức giận, tay chân chưa linh hoạt như xưa vẫn bước lên dùng đầu trượng đánh ngang mặt Mạnh Kỳ.
Y vì cái xược nhẹ kia, má phải lập tức đổ máu theo một vết cắt ngọt không thua đao kiếm chút nào. Tuy nhiên lãnh hậu quả thế này đối với y không ngạc nhiên.
Linh Nhi cả kinh, thấy phụ thân làm Mạnh Kỳ bị thương như vậy chẳng nghĩ suy đã hướng đến y. Nhưng phụ thân nắm nàng lại không cho đến được với Mạnh Kỳ. Mắt nàng rưng lệ trông lên phụ thân giận dữ đến mức chỉ muốn giết ngay y.
- Ngươi… đồ cẩu tử nhà ngươi! Ngươi tưởng ta nằm đó không biết những chuyện tồi bại ngươi đã làm ra hay sao? Linh Nhi là tiểu muội của ngươi mà ngươi cũng dám đoạt tiết hạnh khiến thân nữ nhi bị người ta khinh miệt. Ngươi và tiện nhân sanh ra ngươi thật là nham hiểm không thể dung thứ!
Linh Nhi là báu vật, là tiểu nữ duy nhất của ông ấy. Cao Đường yêu thương bảo bộc nàng nhất làm sao không tức giận khi chính y hại nàng. Thậm chí lúc chưa ai phát hiện ra, y còn vờ như không phải là kẻ xấu xa bức hại trinh tiết Linh Nhi, khiến Linh Nhi một khoảng suy sụp vô cùng đau khổ.
Thật sự đau như thế nào Linh Nhi là người thấu nhất song giờ nếu không được bên Mạnh Kỳ nàng còn khổ sở hơn. Nỗi đau lìa xa y đau đớn gấp trăm vạn lần nếm qua một lần Linh Nhi không tài nào chịu nổi lần nữa. Nàng nhìn má Mạnh Kỳ sưng nhẹ, máu cứ chảy như vậy thật không sao chịu cho siết, lệ cũng tuông theo.
Nhưng y không nhu mềm như nàng, vết thương kia không là gì cả. Tay y nâng nhẹ chùi máu trên má, ánh mắt vẫn cứng rắn nhìn lại Cao lão gia nói…
- Linh Nhi không phải tiểu muội của ta! Muội ấy là nữ nhân ta yêu thương không đến phiên lão gia cấm cản được!
- Ngươi…
Cao Đường thật sự tức giận, cả người còn chưa hồi phục run lên từng hồi. Cảnh phụ thân và Mạnh Kỳ đối đầu như vậy là điều nàng không hề mong muốn. Linh Nhi rưng lệ níu lấy tay Cao lão gia…
- Phụ thân…
- Con không cần nói Linh Nhi! Loại người đó không xứng đáng cho con. Đừng mong ta tác hợp cho cả hai. Mau vào với phụ thân! Người đâu tiễn khách!
Linh Nhi bị phụ thân nắm đi vào lòng hoang mang nhưng phụ thân vừa tỉnh lại, thân thể chưa bình phục hoàn toàn nàng không thể bỏ mặc. Vả lại điều nàng muốn chính là sự chấp thuận của phụ thân càng không dám cải lời khiến phụ thân tức giận hơn.
Mạnh Kỳ đứng đó nhìn nàng buột phải tạm xa vẫn rất điềm tĩnh. Y biết mình là loại người không ra gì nhưng nếu Cao Đường không tỉnh lại thì hay biết mấy. Song có thế nào y cũng phải có được nàng. Cái nhìn quyết đoán kia trấn an nàng.
Chẳng ai, chẳng điều gì có thể ngăn được cho dù có là phụ thân của nàng và cũng từng là của y.
- Hết hồi 22 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...