“ Đang suy nghĩ gì vậy? “ Một giọng nói khàn khàn vang lên khiến nàng giật thót cả người.
Diệp Y Lam trợn tròn mắt nhìn nam nhân trước mắt, hắn vẫn như cũ mặc cẩm bào, vẫn tuấn mĩ, vẫn mê hoặc lòng người như vậy.
“ Ngươi tìm ta có việc gì?”
Quân Phong Minh tuỳ ý ngồi cạnh nàng sau đó lại nhìn y phục lộn xộn của nàng.
Vẽ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lòng có chút xúc động, chỉ là xúc động vừa nổi lên lại bị dội một gáo nước lạnh.
Đột nhiên vẽ mặt hắn lạnh đi vài phần khiến nhiệt độ giảm đi một cách đáng sợ.
Diệp Y Lam không tự chủ run lên, nàng nuốt nước miếng ấp úng nhìn người nam nhân đột nhiên nổi sát khí trước mắt.
“ Ngươi... Ngươi... Ngươi .... Không có vấn đề gì chứ?”
“ Ngươi bị thương???” Quân Phong Minh cố gắng ổn định tinh thần, đưa mắt nhìn chổ khác để cho nàng không nhìn đến sự mất khống chế của hắn đối với nàng.
Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ học biểu thị cảm xúc ra ngoài, phụ hoàng từng nói với hắn, cảm xúc chính là nhược điểm đối với hắn vì thế hắn khống chế rất tốt mình, không nghĩ đến chỉ có một nữ tử đã khiến cho kiểm soát của hắn lệch khỏi quỷ đạo.
“ A, vết thương nhỏ thôi, dưỡng vài ngày là khỏi rồi.” Diệp Y Lam nhìn thấy hắn như vậy cũng không quan tâm, tuỳ ý trả lời.
Chỉ là vừa nghe câu trả lời của nàng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, cái gì vết thương nhỏ, dưỡng vài ngày lại khỏi...
Mắt hắn lước qua nàng một vòng sau đó đột nhiên hiểu ra cái gì đó: “ Ngươi là bị Diệp Lâm Lang đánh bị thương?”
“ Ngươi biết? “ Diệp Y Lam có chút không xác định hỏi, hình như tình hình đã bắt đầu lệch quỷ đạo rồi, trong nguyên tác nó cũng không có như vậy.
Có phải hay không từ lúc nàng xuyên đến đây mọi chuyện đã không còn như trước nữa.
Những bí ẩn ngày một nhiều khiến nàng không xác định được liệu trước đó có phải hay không là do nàng tưởng tượng ra, không hề phải là xuyên không mà chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng việc này tuyệt đối không thể xảy ra, nàng nhất định sẽ giải mã những bí ẩn sau màng này, nếu không lòng nàng tuyệt đối không yên.
Quân Phong Minh ánh mắt trầm xuống, không biết hắn nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn quá thâm trầm khiến người khác không biết hắn đang nghĩ đến cái gì.
“ Chuẩn bị đi, ngươi chuẩn bị xuất cung đến Diệp phủ.” Qua một lúc lâu hắn mới khạc ra một câu không liên quan.
Diệp Y Lam nghĩ đến sắp phải đụng mặt Diệp Vân Thanh cũng không phải cảm giác vui mừng mà cực kì nặng nề.
Theo nguyên tác, lão ta là lão cáo già khó trị nhất, lão như con gián đập mãi không chết, cuối cùng lại bị con gái của mình là Diệp Hinh Tuyết một đao đâm chết.
Cả đời lão ta vì con gái của mình mà hy sinh nhiều thứ, cuối cùng lại chết trong tay con gái mình, nói sao nhỉ, hẳn là vô cùng hân hoan a~.
Diệp Y Lam đột nhiên nở nụ cười kì dị, nàng đột nhiên nghĩ đến một cách....
Nghĩ đến nó, nàng đột nhiên vui vẽ hơn một chút, ừ, mượn nhan sắc của ngựa đực hoàng đế một chút chắc không vấn đề gì đi.
“ Ngươi đi cùng ta đến đó đi, dù sao để lão già kia một kinh hỉ cũng rất thú vị.” Diệp Y Lam thần bí nói.
Quân Phong Minh nhìn bộ dạng sắp tính kế ai đó của nàng thì hơi nhíu mày, tại sao hắn cảm thấy lời của nàng có nhiều tần ý nghĩa thế nhỉ.
Nhưng mà cũng không muốn nàng buồn nên gật đầu đồng ý:
“ Ừ, dù sao hôm nay ta cũng không bận.”
Tại nơi nào đó trong hoàng cung, vị tướng quân nào đó đang ai oán ngồi xếp tấu chương cùng mỗ thái giám nào đó đang dùng ấn tỉ duyệt tấu chương.
Cả hai cùng đang chật vật than trời:
“ Hoàng thượng, ngài đừng cứ cách mấy ngày lại chuồn mất, ngài là hoàng thượng cơ mà...”
“ Chết tiệt! Tên nào không có mắt như vậy, nói cái gì làm hoàng đế sướng, nếu làm hoàng đế sướng thì heo chó cũng được lên mây. Ta mà biết kẻ nói sướng ta bẻ răng kẻ đó....”
--- -----
Nhưng mà chắc cũng chẳng có ai nghe thấu lòng hai người, hiện tại hoàng thượng đang bồi mĩ nhân về nhà thăm nhà rồi.
Xe ngựa mà cả hai đi nhìn rất bình thường nhưng thiết kế bên trong rất êm, ngồi vô cùng thoải mái, chỉ là hình thức quá tầm thường nên cũng không ai quá để ý.
Xe ngựa dừng trước phủ còn đòn nhận vô số cái nhìn khinh thường từ bốn phía.
Ngân Hồ đang tính đừng ra vén rèm cho chủ nhân của mình, thì một tiếng roi da, xé không khí bay thẳng đến xe ngựa.
Mày của nàng nhíu chặt nhìn về phía cửa phủ.
Chỉ thấy một thiếu nữ cầm roi da đang cười vô cùng đắc ý nhìn về phía này.
“ Tiện chủng, ngươi cuối cùng cũng trở về...” Diệp Hinh Tuyết khinh thường nói.
Bên cạnh đám người đều bình chân xem kịch hay, có người vui sướng khi người gặp hoạ, có người khinh thường nhưng tuyệt đối không hề có người đồng cảm với người trong xe ngựa.
Ngân Hồ nhìn thấy một màng này bỗng nhớ đến những ngày nàng sống trong Lê phủ, thì ra chủ nhân của nàng cũng có cuộc sống quanh một lũ cặn bã như vậy.
Đôi mắt nàng loé lên sát khí vô tận, chủ nhân nhà nàng chính là giỏi nhất, ai cho họ có quyền khinh thường chủ nhân nhà nàng chứ.
Ngân Hồ tay nắm thành quyền âm thầm ghi nhớ từng gương mặt những người ở đây, nàng tuyệt đối một kẻ cũng không tha.
“ Tiện nhân, ngươi còn không mau cút xuống đây, đừng tưởng được làm hoàng hậu thì ngươi không còn xem ai ra gì, hôm nay bổi tiểu thư nhất định sẽ dạy dỗ ngươi...” Diệp Hinh Tuyết thấy người trên xe ngựa không lên tiếng thì càng hóng hách hơn....
“ Bổn cung cũng rất muốn biết ngươi không khách khí với ta như thế nào...”
Một tiếng nói thanh thuý vọng ra từ trong xe ngựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...