“Trợ lý Cố…” Đồng nghiệp vừa mới mở miệng, Cố Hiểu Thần lập tức đứng dậy đem hồ sơ đã chuẩn bị xong đặt lên trên bàn của cô ấy, nhẹ giọng nói, “Phụ lục hợp đồng của Điện tử Vạn Khoa.”Đồng nghiệp giật mình, lật mở văn kiện ra xem, chỉ thấy hồ sơ mấy mươi trang thứ tự mạch lạc rõ ràng, cẩn thận tỷ mỷ.
Cô không khỏi nghi ngờ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hôm qua nhìn vẫn còn ủ rũ không có tinh thần, hôm nay làm sao giống như đã thay đổi thành một con người khác?Cố Hiểu Thần ngồi trở lại vị trí, tiếp tục làm việc, hơi cong khoé miệng.Bỗng nhiên điện thoại trên bàn làm việc kêu vang.Cố Hiểu Thần đưa tay nhấc máy, “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”“Trợ lý Cố, Liên thiếu gia nói cô vào văn phòng.” Ở đầu dây bên kia, thư ký Hạ lạnh băng nói.“À, được.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, trong lòng lại nghi ngờ.Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc gõ cửa văn phòng tổng tài.
Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong văn phòng có hai người đang ngồi trên sô pha, Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông.Gương mặt điển trai lãnh tuấn của Ngũ Hạ Liên ngày càng trầm hơn, lại còn tĩnh lặng.Bầu không khí có hơi không thích hợp, trang nghiêm khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.Cố Hiểu Thần không khỏi ngạc nhiên, đến gần hơn một chút gọi, “Liên thiếu gia, quản lý Ngôn.”Ngôn Húc Đông có vẻ đang vui mừng cao hứng, chăm chú nhìn cô thấp giọng nói, “Tôi là đến giúp em bắt trộm.”Bắt trộm? Cố Hiểu Thần giật mình, càng thêm nghi ngờ.“Em nhìn cho rõ.” Ngôn Húc Đông dặn dò một tiếng, cửa phòng làm việc lại lần nữa bị người gõ vang.Cố Hiểu Thần đứng ở một bên, quay đầu nhìn về phía người đến, chỉ thấy người đến chính là Trương Mạn Lệ, Trương Mạn Lệ? Mà Trương Mạn Lệ cũng nhìn thấy Cố Hiểu Thần, ban đầu gương mặt mỹ lệ hơi mỉm cười nhưng lập tức nụ cười bị dập tắt hoàn toàn, thái độ cư xử dè dặt, cho thấy dấu vết của sự thù địch.“Liên thiếu gia, quản lý Ngôn.” Trương Mạn Lệ hơi mỉm cười gọi.Ngôn Húc Đông tiếp tục nhìn về phía Trương Mạn Lệ, khuôn mặt điển trai vẫn luôn vui cười khó có lúc nào âm trầm, “Trương tiểu thư, tôi nghĩ có chút chuyện nhất định phải nói rõ ràng minh bạch.
Đúng lúc trợ lý Cố cũng ở đây.”Gương mặt tươi tắn của Trương Mạn Lệ cứng lại, “Không biết quản lý Ngôn đang đề cập đến chuyện gì?”“Hôm trước cô và Cố tiểu thư cùng nhau phụ trách vụ đấu thầu với Công ty Vinh Thăng.
Buổi tối trước ngày đấu thầu, cô mấy giờ rời khỏi công ty?” Ngôn Húc Đông lạnh lùng chất vấn.Trương Mạn Lệ cau mày liễu, “Tối hôm đó tôi và mọi người cùng nhau tan làm, quản lý Ngôn có thể hỏi trợ lý Cố.”“Cô không cần phải gấp gáp làm rõ như vậy.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, ánh mắt căng chặt, “Tôi chỉ muốn biết sau khi cô rời khỏi công ty, có quay lại công ty hay không?”Trương Mạn Lệ cả người ngây ra, giọng cứng ngắc nói, “Không có.”“Làm thế nào để giải thích cho cái này?” Trong tay Ngôn Húc Đông cầm một đồ vật, đó là một cuộn băng video, “Đây là CCTV của công ty quay lại, cô đã rời đi cùng các nhân viên khác lúc một giờ sáng, chỉ là lúc hai giờ lại quay trở lại công ty.”“Đêm khuya như vậy cô đến công ty làm gì?” Ngôn Húc Đông cười, phun ra mấy chữ.“Tôi…” Nét mặt Trương Mạn Lệ thay đổi đột ngột, gấp gáp nói, “Tôi không có lấy hồ sơ dự thầu ! Không phải tôi ! Thật sự không phải tôi ! Tôi chỉ là quên điện thoại di động, quay trở lại lấy điện thoại di động thôi.”Ngôn Húc Đông cầm cuộn băng video, mỉm cười nói, “Tự mình đưa đơn từ chức.
Hiểu chứ?”“Quản lý Ngôn !” Trương Mạn Lệ không muốn mất đi phần công việc này, lại nhìn về phía Cố Hiểu Thần gào to, “Trợ lý Cố ! Thật sự không phải là tôi ! Mọi người phải tin tôi ! Liên thiếu gia ! Tôi xin thề thật sự không phải là tôi !”Ngũ Hạ Liên vẫn im lặng không nói câu nào, đôi mắt hổ phách thâm sâu sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta nhìn đã thấy sợ.Viền mắt Trương Mạn Lệ tức khắc đỏ bừng, “Thật sự không phải là tôi !”Giọng nữ của cô hơi run quanh quẩn trong văn phòng yên tĩnh.
Cố Hiểu Thần ở một bên từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ yên lặng bất chợt mở miệng, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực, “Liên thiếu gia, quản lý Ngôn, tôi nghĩ không phải là trưởng ban Trương.”Ánh mắt Ngũ Hạ Liên cụp xuống, Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía cô.Cố Hiểu Thần lại nhàn nhạt cười nói, “Ai lại tự huỷ đi thành quả mà mình vất vả cực nhọc mới hoàn thành được chứ, đây giống như ….” Cô trầm tư suy nghĩ, lại chậm rãi nói tiếp, “Không có một người mẹ nào… sẽ không yêu đứa con của mình.”Mọi thứ đóng băng trong giây lát.Khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt của Ngũ Hạ Liên dường như thoáng sững sờ, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô, mà nụ cười rạng rỡ của cô, đôi mắt long lanh giống như ánh nắng mặt trời sưởi ấm lòng người.Giằng co mấy giây, Ngũ Hạ Liên cuối cùng cũng mở miệng, “Trương tiểu thư, ra ngoài làm việc đi.”Trương Mạn Lệ chậm chạp hoàn hồn, hơi khom người cúi chào quay người rời đi.Ngôn Húc Đông hơi nheo mắt nhìn cô, anh gọi tên cô, “Cố Hiểu Thần.”“Vâng?” Mắt cô trợn lớn.“Phép loại suy của em rất có ý nghĩa.” Nụ cười của Ngôn Húc Đông bay bổng, giây tiếp theo lại nghiêm mặt, “Nhưng với tính cách như vậy của em ở trong xã hội, ở trong công việc sớm muộn cũng sẽ phải chịu thiệt thòi, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy em rất dễ bị ức hiếp, sẽ được nước làm tới.”“Tôi chỉ là cảm thấy… giữa cộng sự phải tin tưởng lẫn nhau.” Cố Hiểu Thần cúi đầu.“Em cũng ra ngoài làm việc đi.” Ngũ Hạ Liên thu hồi tầm mắt, đáy mắt sâu xa.“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lời, lại nói, “Quản lý Ngôn, cuộn băng video này, có thể cho tôi được không?”“Đằng nào cũng không cần nữa.” Ngôn Húc Đông đem cuộn băng video đưa cho cô, Cố Hiểu Thần mỉm cười tiếp nhận, thân hình gầy yếu đi ra khỏi văn phòng.“Cô ấy thực sự là quá đơn thuần rồi.” Ngôn Húc Đông cảm khái một tiếng.Ngũ Hạ Liên chỉ nhàn nhạt nói, “Còn cần rèn luyện thêm.”Ngôn Húc Đông không nói thêm câu nào nữa, âm trầm hiểu ý, “Nhưng, Liên, cô ấy thật sự là cô gái rất đặc biệt.” Mỗi khi Ngôn Húc Đông đổi giọng không gọi Hạ tổng nữa, thì lúc này chứng tỏ thân phận giữa bọn họ không còn là cấp trên cấp dưới nữa.Ngôn Húc Đông lấy thuốc lá ra, đưa điếu về phía cậu ta, Ngũ Hạ Liên nhận lấy châm lửa.
Trong làn khói, một khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra trước mắt.Quả thực rất đặc biệt.Cô là nữ nhân đầu tiên cự tuyệt anh.Cố Hiểu Thần cầm cuộn băng video đi lên sân thượng của tầng cao nhất, ở đây là khu vực trống trải tự do.
Phóng tầm mắt nhìn đi, bầu trời kéo dài đến tận đường chân trời, không có khói bụi màu xám xịt.
Cố Hiểu Thần đứng ở giữa sân thượng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi không khí trong lành.
Cô kéo dây băng của cuộn phim, một chút lại một chút, kéo đến vô tận.Gió thổi vào mặt, cuộn phim bay phấp phới trong không trung.“Cố Hiểu Thần—” Cô hét lớn, “Cô nhất định phải làm tốt hơn—”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...