Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông cùng nhau đi lấy xe, Cố Hiểu Thần đứng ở bên đường đợi.

Không qua bao lâu, Ngôn Húc Đông chạy chiếc Porsche màu xám bạc dừng ở trước mặt cô, anh đưa cánh tay dài đẩy mở cửa xe, “Lên xe.”“Vâng.” Cố Hiểu Thần khom người ngồi vào xe, Lamborhini màu đen phóng qua như bay đi về phía trước.“Trước tiên đi ăn cơm, sau đó hãy đi chọn quà.” Ngôn Húc Đông trầm giọng trưng cầu ý kiến, Cố Hiểu Thần gật đầu, anh lại hỏi, “Em muốn ăn gì?”Cố Hiểu Thần nghĩ nửa ngày, nhẹ giọng nói, “Muốn ăn cơm.”Lúc sau, hai người dùng bữa tối ở một nhà hàng Trung.

Trong lúc ăn cơm, Cố Hiểu Thần có một lần đứng lên đi vào phòng vệ sinh.

Ăn sắp xong, Ngôn Húc Đông hướng người phục vụ nói, “Waiter, thanh toán.”Người phục vụ không khỏi ngạc nhiên, đi đến bên cạnh Ngôn Húc Đông nói, “Tiên sinh, vị tiểu thư này đã thanh toán rồi.”Ngôn Húc Đông kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần.

Anh nhớ ra lúc nãy có lần cô đi phòng vệ sinh, chợt tỉnh ngộ, hiểu ra cô đi để làm gì.


Anh ra vẻ làm khó, than vãn, “Em như vậy làm cho anh rất không còn mặt mũi.

Ở đâu có chuyện ăn cơm mà bắt phụ nữ trả tiền.”“Cảm ơn quản lý Ngôn giúp tôi đi chọn quà, cho nên bữa cơm này tôi nghĩ nên mời anh.” Cố Hiểu Thần không suy nghĩ nhiều, thật thà nói.Ngôn Húc Đông cười, trêu ghẹo, “Làm ơn, không cần phải tính toán như vậy.

Bởi vì tôi cũng một mình, rất buồn chán.

Tôi giúp em, em không phải cũng giúp tôi sao? Nhưng chuyện hôm nay có thể đừng so đo như vậy, em mời tôi một lần, lần sau tôi cũng mời em.”“Vâng.” Cố Hiểu Thần gật đầu.Ra khỏi nhà hàng, Ngôn Húc Đông mang Cố Hiểu Thần lượn qua mấy trung tâm thương mại.

Cuối cùng, chọn được một sợi cà vạt, giá cả vừa tầm, không phải là quá đắt đỏ, kiểu dáng rất được, màu sắc hoa văn cũng đẹp mắt.


Trên đường về nhà, Cố Hiểu Thần cầm túi quà gói tinh xảo, quay đầu nói, “Quản lý Ngôn, hôm nay thật là cảm ơn anh.”“Khách sáo như vậy làm gì.” Ngôn Húc Đông lườm cô một cái, cười nói.Xe đi đến lề đường ngoài chung cư cao tầng, Cố Hiểu Thần mở dây an toàn, Ngôn Húc Đông gọi, “Hiểu Thần.”“Vâng.”“Lúc ở Nhật Bản, xin lỗi.” Ngôn Húc Đông nhìn cô, áy náy nói.Cố Hiểu Thần hơi ngẩn người, hoàn hồn nói, “Chuyện không liên quan đến quản lý Ngôn.

Với lại…” Cố Hiểu Thần mỉm cười, “Tôi sớm đã quên rồi.”“Vậy thì được.” Ngôn Húc Đông sợ trong lòng cô sẽ có ám ảnh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.“Tôi đi lên đây.

Quản lý Ngôn, tạm biệt.” Cố Hiểu Thần xuống xe, vẫy tay với anh.

Ngôn Húc Đông hơi gật đầu, cuối cùng lái xe đi.

Cố Hiểu Thần xoay người đi về phía chung cư cao tầng, cô không phát hiện ra một chiếc xe màu đen đỗ ở đường đối diện.

Mà trong xe, có người rút ra điếu thuốc lá, mắt nhìn chăm chú toàn bộ quá trình vừa rồi.Cố Hiểu Thần vừa định đi vào chung cư, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân âm trầm.Giây tiếp theo, có người gọi tên cô, “Cố Hiểu Thần.”Ai? Cố Hiểu Thần kinh ngạc quay đầu, vậy mà là Ngũ Hạ Liên.Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc, thờ ơ hỏi, “Em làm người phụ nữ của cậu ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận