Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Phòng ăn của khách sạn, Cố Hiểu Thần và Y Lâm ngồi đối diện nhau.

Đợi người phục vụ bưng mấy món điểm tâm lên, Cố Hiểu Thần chậm chạp ăn, ngẩng đầu nói, “Y tiểu thư, chiếc váy màu ngọc trai kia tôi đưa đi giặt rồi.

Đợi giặt sạch rồi, tôi lại đem trả cho cô.”Cố Hiểu Thần có không nhạy bén đi chăng nữa, cũng biết chiếc váy kia là thuộc về ai.“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Y Lâm cầm thìa lên khuấy cà phê, “Dù sao tôi cũng chỉ mặc qua một lần, Cố tiểu thư nếu như không để bụng, vậy tặng cho cô đấy.”“Làm sao như vậy được.” Cố Hiểu Thần nghe cô ấy nói như vậy, càng thêm áy náy.“Cố tiểu thư tự mình đưa ra quyết định đi, nếu cô thực không thể tiếp nhận, vậy cứ vứt đi.” Y Lâm nói nhẹ bay, nét mặt nhu mì xinh đẹp chợt toả sáng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại là kim châm với Cố Hiểu Thần.


Cô ấy dường như ý thức được bản thân mình đã nói sai rồi, lại nói, “Tôi không phải có ý như vậy.”“Không sao, tôi hiểu mà.” Cố Hiểu Thần cười, cúi đầu không nói gì thêm.Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Hiểu Thần theo Ngũ Hạ Liên đến bệnh viện thăm Ngôn Húc Đông.

Mà Y Lâm đã nhận lời mời tham dự buổi tiệc của Hiệp hội điều chế rượu Nhật Bản, không thể vắng mặt cho nên không đi cùng.

Xe chạy được nửa đường, Cố Hiểu Thần không nhịn được hỏi, “Quản lý Ngôn bị thương rất nặng phải không?”Cô nhớ ngày hôm qua người anh ấy đều là máu.“Chết không được.” Ngũ Hạ Liên cầm bánh lái, sâu xa thốt ra một câu này, lại bổ sung tiếp, “Cậu ta làm bằng sắt, đánh làm sao cũng không chết được.”Cố Hiểu Thần không đoán được anh sẽ bất chợt nói đùa, không nhịn được cười thành tiếng.Cô cười như vậy, Ngũ Hạ Liên cũng giương cao khoé môi.Sau khi đến bệnh viện, thuận lợi tìm thấy phòng bệnh của Ngôn Húc Đông đang ở.

Ngôn Húc Đông nằm trên giường bệnh, cả đầu bị quấn băng gạc kín mít.


Nhìn thoáng qua, thực sự giống người khuyết tật cấp độ ba.

Cố Hiểu Thần nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, vừa tự trách vừa áy náy, “Quản lý Ngôn, anh không sao chứ?”“Không sao, tôi làm sao mà có chuyện gì được.” Nét mặt của Ngôn Húc Đông rất tốt, thậm chí có thể nói là sinh khí dồi dào.

“Thực sự tôi một chút cũng không sao, nhưng bệnh viện khăng khăng không cho tôi xuất viện, nói cần phải theo dõi mấy ngày.

Sợ đầu của tôi bị chấn động.”“Vậy thì ở thêm mấy ngày.” Cố Hiểu Thần đồng tình nói.“Nhưng tôi ghét bệnh viện.” Ngôn Húc Đông bình thường đều rất chín chắn, hiện tại giống như một đứa trẻ lớn, “Tôi ghét nhất mùi thuốc sát trùng.”“Nhẫn nhịn một chút là được rồi, cùng lắm là, tôi pha cà phê cho anh.” Cố Hiểu Thần nhỏ giọng nói, cùng anh làm một cuộc trao đổi.“Được đó.” Ngôn Húc Đông cười tít mắt, quay đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên hỏi, “Liên, hợp đồng Cao Đức giải quyết thế nào?”“Hợp đồng không được ký kết, dĩ nhiên không cần phải giữ lời.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.Khuôn mặt của Ngôn Húc Đông đột ngột tức giận, nghiến răng căm phẫn, “Okura Yuichi – tên cặn bã biến thái đó ! Cậu xử lý hắn thế nào rồi !”Ngũ Hạ Liên đứng ở bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời bao phủ lấy anh, toàn thân phủ lên một lớp màu vàng kim, anh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Tôi đem hắn đi phế rồi.”“Cậu đủ ác.” Ngôn Húc Đông cười lớn thành tiếng, cuối cùng cũng đã vui vẻ rồi.Phế rồi? Cố Hiểu Thần nghi ngờ nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, bỗng hiểu ra từ đó nghĩa là gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận