Bởi vì Ngôn Húc Đông chọn Cố Hiểu Thần cùng đi đến Nhật Bản, vì vậy trong mấy ngày này đang làm hộ chiếu và thị thực giấy tờ, Cố Hiểu Thần chuyển sang bộ phận nước ngoài để tham gia vào hạng mục hợp tác với Công ty Cao Đức.
Lần trước đã xử lý qua vụ hợp tác với Công ty Hằng Nguyên của nước Anh, nên lần này đối với Cố Hiểu Thần mà nói có thể xem là việc quen dễ làm.Ba ngày sau, hộ chiếu và giấy tờ đã thị thực được gấp rút đưa tới.Ngôn Húc Đông biết Cố Hiểu Thần là lần đầu tiên đi nước ngoài công tác, nên cho cô tan làm sớm.
Trước kia luôn luôn bận rộn với hồ sơ liên quan của các hạng mục, kỳ thực có quá nhiều thứ chưa mua.
Bốn giờ chiều, Cố Hiểu Thần tan làm trước nửa tiếng.Ánh nắng ngày hè chói mắt, Cố Hiểu Thần đi ra khỏi cao ốc đồ sộ của Ngũ thị, đi đến trạm xe buýt ở không xa để chờ xe.Cô chầm chậm đi bộ men theo đường lớn, bên người chạy qua một chiếc Lamborhini màu đen.Cố Hiểu Thần cúi đầu nên không chú ý đến, nhưng chiếc xe kia lại bỗng nhiên nhanh chóng lùi lại đến bên cạnh cô.
Bên tai trực tiếp vang lên tiếng còi xe “bíp”, Cố Hiểu Thần lúc này mới hoài nghi quay đầu.Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt đẹp trai loá mắt dần dần lộ ra trước mắt cô, cả người anh đắm mình trong ánh nắng mặt trời, giống như thần mặt trời Apollo trong truyền thuyết Hy Lạp.“Đi đâu.” Ngũ Hạ Liên hơi nheo mắt, khẩu khí ra lệnh như cũ.Câu nói của anh giống như là đang chất vấn, Cố Hiểu Thần giống như đang ở trong công ty, giải thích về việc tan làm sớm của mình, “Ngày mai phải đi Nhật Bản, nên quản lý Ngôn cho tôi…”“Lên xe.” Câu nói của cô bị cắt ngang, Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.Cố Hiểu Thần nắm chặt túi đeo, nhẹ nhàng mà có lực từ chối, “Không cần phiền vậy đâu.”“Tôi đưa em đi.” Giọng nam trầm sâu lộ ra một chút mơ hồ không vui, anh cau mày độc đoán.Cố Hiểu Thần đứng thẳng lưng, bướng bỉnh nói, “Liên thiếu gia, thật là không cần phải phiền như vậy.” Cô nói xong, hướng anh hơi mỉm cười, bước lớn đi về phía trước, không chú ý đến anh trong xe.
Đi về phía trước mấy bước, bỗng bên người có một luồng gió lướt qua.Chiếc xe Lamborhini màu đen kia nháy mắt đã đi xa, dần mất hẳn khỏi tầm mắt.***“Máy bay số hiệu JK913 khởi hành từ Hồng Kông đi Nhật Bản, đã bắt đầu nhận khách, mời các vị hành khách nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay, để tránh làm trễ hành trình của quý khách…” Loa phát thanh của đại sảnh phòng chờ phát ra giọng nữ trong trẻo.--Truyện được cập nhật sớm nhất tại , và diễn đàn dembuon.vn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--Trên băng ghế chờ, Ngôn Húc Đông đóng cuốn tạp chí trong tay lại, quay đầu cười, “Đi thôi.”“Được.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, cô vừa định xách túi hành lý, có người lại tranh trước một bước.“Loại việc này dĩ nhiên nên để đàn ông làm.” Ngôn Húc Đông xách túi hành lý lên, hướng về phía cửa máy bay đi đến.Máy bay bay ở độ cao chín nghìn mét, Cố Hiểu Thần cảm thấy lỗ tai bị ù, một cơn đau buốt.
Ngôn Húc Đông đưa kẹo sing gum đến, trầm giọng nói, “ Nhai một chút, sẽ tốt hơn.”Bốn tiếng đồng hồ, máy bay thuận lợi hạ cánh ở Tokyo – Nhật Bản.Một đoàn bốn người của Ngũ thị, do Ngôn Húc Đông dẫn đầu, bao gồm Cố Hiểu Thần bên trong.
Mọi người chậm rãi đi ra hành lang, Sakamoto tiên sinh - quản lý phụ trách của Công ty Cao Đức nhanh chóng đi đón tiếp.“Ngôn tiên sinh, rất vui vì ngài đến Nhật Bản, trên đường vất vả rồi.”“Sakamoto tiên sinh, đừng khách khí.”Một hồi chào hỏi, đoàn người lên xe đã chuẩn bị trước đi về khách sạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...