Cố Hiểu Thần nhận ra hộp sô cô la đó, chính là hộp do mẹ tự tay làm kia.
Cô cưỡng ép thu hồi tầm mắt, nhanh chóng xoay người rời khỏi.Sau khi cửa đóng lại, Bonnie cười đưa bàn tay thon nhỏ trắng ngần ra cầm sô cô la đang ăn dở một nửa lên, nũng nịu nói, “Liên, anh đối với người ta thật tốt.
Làm sao biết người ta thích ăn sô cô la vậy.”Ngũ Hạ Liên nhìn về phía hộp sô cô la trên bàn trà, hôm qua sau khi buổi tiệc xã giao với đại biểu Hằng Nguyên kết thúc, anh để quên trong xe.
Chờ hôm nay đến công ty, anh tiện tay cầm lên đây.
Đúng lúc, Bonnie nhìn thấy hộp sô cô la trên bàn làm việc, không đợi anh hồi đáp đã vui vẻ cầm lên bóc ra ăn luôn, dứt khoát rành mạch nói thành quà tặng cô.“Mùi vị ngon không?” Ngũ Hạ Liên nhìn cô mỉm cười, trầm giọng hỏi.“Mùi vị rất ngon nha.
So với sô cô la nhập khẩu từ nước ngoài xem chừng còn thơm hơn.
Anh mua ở đâu vậy?” Bonnie trợn lớn đôi mắt, thích thú dựa đầu vào vai anh.“Pháp.” Ngũ Hạ Liên tuỳ ý đưa ra một lời nói dối, tay cầm một miếng sô cô la lên rồi nhìn.Bonnie lấy sô cô la từ trong tay anh, bóc lớp giấy bạc phủ bên ngoài ra, đưa đến bên miệng anh trêu đùa, “Em đút cho anh.”Anh từ trước đến giờ không thích đồ ngọt, càng không thích những món điểm tâm ngọt mà phụ nữ yêu thích nhất.Ngũ Hạ Liên im lặng nửa buổi, vậy mà như một kỳ tích, anh mở miệng ăn miếng sô cô la.
Bonnie có chút sững sờ, khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy kinh ngạc, một chữ cũng không nói nên lời.
Cô hoàn hồn, vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên nói, “Liên, anh thích ăn loại sô cô la này? Mua chỗ nào ở Pháp vậy?”Mùi vị của sô cô la không quá ngọt ngấy, kỳ thực rất ngon.
Nhưng lại khiến Ngũ Hạ Liên cau mày, anh chậm rãi quay đầu, ngón tay phác hoạ lên khoé môi, “Không phải nói là muốn đi Úc sao?”“Người ta đổi ý rồi, muốn đi Pháp.” Bonnie toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng anh.Ngũ Hạ Liên vẫn cười như cũ, Bonnie lại bởi vì nụ cười của anh mà cảm thấy rụt rè, lập tức đổi giọng nói, “Liên, người ta nghĩ lại rồi, vẫn là đi Úc đi.”“Vậy thì đi Úc.” Anh hài lòng hôn lên má cô.“Bây giờ?” Bonnie kinh hô.--Truyện được cập nhật sớm nhất tại và diễn đàn dembuon.vn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--Ngũ Hạ Liên ôm eo cô đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng.Đúng lúc, Ngôn Húc Đông từ phía trước đi đến đưa văn kiện thẩm duyệt.
Anh nhìn thấy khuôn mặt mới bên cạnh Ngũ Hạ Liên, trái lại cũng đã thành quen, hướng Bonnie gật đầu cười.
Nhìn tình hình này, xem ra lại muốn ‘nghỉ phép’ rồi.“Lập kế hoạch vụ hợp tác với Hằng Nguyên giao cho cậu.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng phân phó, đem bạn đồng hành mới rời đi.“OK.” Ngôn Húc Đông đành phải tiếp nhận, nhìn về phía cậu ta.
Anh quay đầu, nhìn thấy Cố Hiểu Thần đang cầm văn kiện đi ra ngoài, lập tức nhiệt tình đi lên chào hỏi, “Hiểu Thần à, có bận không?”“Vẫn tốt.” Cố Hiểu Thần biết anh lại muốn uống cà phê, liền đáp, “Tôi đi pha cà phê giúp anh.”“Hiểu Thần, em thật là quá tốt mà.” Ngôn Húc Đông cười đùa cợt nhả trêu ghẹo, cánh tay dài cứ như vậy ngoắc qua cổ cô, một điểm cũng không kiêng dè.Mà Ngũ Hạ Liên đang ở trong thang máy nhìn thấy một màn này, cử chỉ thân mật của hai người thì thầm to nhỏ, khiến anh đột nhiên cảm thấy có chút không vui.“Liên.”“Cái gì?”“Anh có phải không nghe người ta đang nói chuyện không, đáng ghét.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...