Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


--------- Mỹ, em có bằng lòng đi không.Cố Hiểu Thần cả người ngây ra, cô không kịp phản ứng.

Nghe thấy lời anh nói, nụ cười của cô cũng tiêu tán một chút.

Ánh mắt ngây ra trong giây lát, cô lẩm bẩm, “Mỹ?”Một chữ này từ trong miệng thoát ra, vậy mà lại cảm thấy xa lạ.Đó là một đất nước xa xôi, một đất nước từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới.

Nhưng vào lúc này, anh vậy mà lại mở miệng nói lời như vậy, vốn dĩ trong lòng đang tràn đầy hy vọng nhiệt huyết, bỗng chốc nguội lạnh, càng thêm lo lắng bất an.

Đất nước quá xa lạ khiến cô chùn chân, do dự không dám tiến về phía trước.Mỹ, cô vẫn muốn đi sao?Ánh nắng rực rỡ của mặt trời lặn tôn lên dáng người cao lớn của anh, ánh nắng vương trên mái tóc đen của anh, phủ lên đó một màu hơi đỏ.

Cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt anh vẫn như đỉnh núi băng, khuôn mặt điển trai không có một chút dao dộng.

Anh cũng chăm chú nhìn cô, nhìn cô chằm chằm, như thể chờ đợi câu trả lời của cô.Sau một hồi bế tắc, Ngũ Hạ Liên chỉ nhàn nhạt nói, “Em có thời gian suy nghĩ cho kỹ.”Cố Hiểu Thần nghẹt giọng “ừ” một tiếng, thực sự không biết phải nói cái gì.Cô chỉ cho rằng anh sẽ phát triển ở Hồng Kông, chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi Mỹ.


Cô còn chưa từ chức, thực ra từ chức chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng còn chỗ Lâm Phân, nếu như cô đi, thì gặp nhau như thế nào? Vốn dĩ cơ hội gặp nhau đã ít, sau này không phải là càng ít hơn sao?Với lại…………….

mẹ sẽ đồng ý sao.“Anh còn định đánh golf một lúc nữa, em về trước đi.

Anh nói tài xế đưa em về.” Ánh mắt Ngũ Hạ Liên chuyển từ trên người cô liếc về phía thuộc hạ đứng ở một bên, người thuộc hạ kia lập tức bước một bước về phía trước.Cố Hiểu Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không cần đâu, em còn có chút việc, không tiện.”Cô chỉ muốn một mình tĩnh lặng.Nghe thấy cô nói như vậy, Ngũ Hạ Liên cũng không níu kéo nữa.

Nhưng, cô ấy có việc gì? Định đi gặp ai? Cô mỉm cười, xoay người ngồi lên chiếc xe nhỏ vừa mới tới rời khỏi sân golf, bóng lưng cùng chiếc xe nhỏ càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở phía xa, anh nắm chặt gậy golf trong tay, hứng thú đánh golf cũng biến mất hoàn toàn.Cố Hiểu Thần vừa mới ra khỏi sân golf lại đụng mặt một người khác.Người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn gợn sóng to bồng bềnh quyến rũ được vén sang một bên, lộ ra một bên cổ trắng ngần.

Nhìn từ góc độ này, làn da trong như pha lê của cô ấy thực sự là một khung cảnh hấp dẫn.

Phong thái đại gia như vậy, loại khí chất này, e rằng cô không có cách nào có được.Cố Hiểu Thần nhìn cô ấy hơi mỉm cười chào, “Ôn tiểu thư.”“Cố tiểu thư, thật trùng hợp.” Ôn Tĩnh Đồng cười đáp lại, đôi môi đỏ ướt át.“Đúng vậy, thật trùng hợp.

Vậy tôi không quấy rầy Ôn tiểu thư nữa.

Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần nói vội vài câu rồi lướt qua Ôn Tĩnh Đồng.“Tạm biệt.” Ôn Tĩnh Đồng lịch sự gật đầu, cất bước đi vào sân golf.Tiếng bước chân dần đi xa, mãi đến khi biến mất bên tai.

Cố Hiểu Thần không nhịn được dừng bước chân, quay đầu nhìn.

Bóng dáng dịu dàng của Ôn Tĩnh Đồng mơ hồ, cô quay về phía mình vừa mới rời đi.

Ở nơi đó………… có thể gặp được anh.Hoá ra, bên cạnh anh vẫn luôn có người khác.Mặc dù nhiều cũng không nhiều.Như vậy nếu thiếu một mình cô, có phải cũng chẳng sao cả đúng không.Trong lòng Cố Hiểu Thần hơi đắng chát, lắc đầu cười.Độ ẩm trong không khí hơi cao, có lẽ là do trời sắp mưa.


Cỏ ở sân golf mùi rất đậm.

Ôn Tĩnh Đồng mang giày cao gót xuất hiện ở nơi này, có chút đường đột.

Cô ngồi xe nhỏ tìm được anh, nở nụ cười đi đến trước mặt anh.“Liên.” Ôn Tĩnh Đồng chớp mắt, dịu dàng mỉm cười.Lúc trước anh đã dẫn cô đến đây một lần nên mới nhớ rõ.

Lần này đến Hồng Kông, nghĩ anh chắc là sẽ ở nơi này, nên quyết định đến thử vận may.

Từ trong miệng của cha cô cũng biết một số tin tức liên quan đến Ngũ gia, càng biết anh hiện tại không còn là tổng tài của Ngũ thị nữa.Chỉ là đỉnh đầu của người đàn ông này không có vầng hào quang kia nữa, nhưng sao vẫn chói mắt như vậy.Ngũ Hạ Liên không quá hoan hỉ, gật đầu cũng xem như là đã chào hỏi.Đối với sự lạnh nhạt của anh, Ôn Tĩnh Đồng cũng giống như sớm đã quen rồi.Lại một quả bóng tốt!“Liên, anh đánh golf tốt thật.” Ôn Tĩnh Đồng chân thành khen ngợi.Ngũ Hạ Liên im lặng ném gậy đánh golf sang một bên, thuộc hạ liền nhận lấy.

Anh lúc này mới liếc mắt về phía cô, trầm giọng nói, “Tiểu Trần, tiễn Ôn tiểu thư.”“Vâng.”Nét mặt mỉm cười của Ôn Tĩnh Đồng cô đặc, mím môi, nhẹ giọng nói, “Liên, em bằng lòng cùng anh.”Có gió thổi qua, Ngũ Hạ Liên không chút do dự xoay người, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.Đáp án của anh đã quá rõ ràng.***“Cách cách----" chìa khoá mở cửa.Ngũ Hạ Liên trong tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở, anh đứng ở cửa ra vào nhìn, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày mấy đĩa thức ăn, hơi nóng bốc lên hừng hực.

Anh đổi dép lê, đưa tay đóng cửa lại.

Lặng lẽ đi về phía sô pha rồi ngồi xuống, tiếp tục hút thuốc.Trong phòng bếp, Cố Hiểu Thần đeo tạp dề đang nấu canh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức hoá đá.


Không hề quay đầu, cũng không hề mở miệng nói gì, bầu không khí im lặng này, dường như càng phù hợp với lúc này.

Đợi đến khi nấu canh xong, cô lấy bát rồi múc đầy.Bưng canh đi ra khỏi bếp, Cố Hiểu Thần cũng không nhìn về phía anh, “Có thể ăn cơm được rồi.”Hai người im lặng ăn cơm, nhìn một bàn đồ ăn, Cố Hiểu Thần ngẩn ra.Chẳng lẽ đây xem như là lời từ biệt sao?Ăn cơm xong, cô thu dọn chén đũa.

Cởi tạp dề ra, cô cuối cùng cũng nhìn về phía anh, dường như là định mở miệng nói gì đó.

Nhưng làm sao cũng không nói ra miệng được.Em không đi đâu.

Bốn chữ này quả thật là nói không được.Ti vi đang phát tin tức, giọng nói của nữ phát thanh viên vô cùng rõ ràng.Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha hút thuốc, ánh mắt của anh dán vào màn hình ti vi nên cũng đồng thời không nhìn về phía cô.

Nhưng đột nhiên lúc này lại lên tiếng, chất giọng trầm thấp, nhưng thoáng cái đã làm chấn động lòng Cố Hiểu Thần, “Cô ấy không phải do anh gọi đến.”Cố Hiểu Thần nhất thời không kịp định thần, sau đó siết chặt tạp dề trong tay.Anh ấy là đang giải thích với cô sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận