Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Cố Hiểu Thần không biết mình đã ngồi bao lâu, đã đợi bao lâu.

Chỉ biết hai chân đã tê dại, cả người đã không còn cảm giác gì nữa.

Có lẽ do quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cô không có sức lực để đứng lên nữa.

Cô dựa đầu vào tường, ngồi trên nền nhà ở ngoài căn hộ, yên lặng chờ đợi người kia không biết đã đi đâu.Điện thoại vẫn cầm trong tay, vẫn luôn không buông xuống.Có thể giây kế tiếp chuông sẽ reo lên.Lúc này mới phát hiện ra anh gần như không gọi điện cho cô, trả lời tin nhắn cũng chỉ thỉnh thoảng một lần.

Thật là hiếm đến mức thê thảm, thê thảm đến nỗi cô có thể nhớ rõ.Xung quanh tĩnh lặng, cả chung cư dường như chỉ còn sót lại mình cô.Cố Hiểu Thần đột nhiên nghĩ đến lời nói hôm đó của Châu Thành Trạch, đột ngột như vậy, “Một người sắp hai bàn tay trắng, lựa chọn của em thật là sáng suốt.”Bây giờ mới hiểu ý tứ trong câu nói này của anh ta cuối cùng là nói cái gì.Hai bàn tay trắng?Cánh tay mảnh mai ôm lấy cơ thể mình, Cố Hiểu Thần cảm thấy một chút mất mát.Thời gian phút phút giây giây trôi qua, có lẽ đã là rạng sáng, cánh cửa dán giấy quảng cáo đột nhiên chuyển động.

Vậy mà giống như một kỳ tích, có người mở cửa ra.Trong căn hộ tối đen, không có chút ánh sáng nào.Thân hình cao lớn chìm ngập trong bóng tối, nhưng khuôn mặt tuấn tú tà mị kia lại bởi vì ánh sáng bên ngoài mà hiện ra rõ ràng.


Anh trầm ổn đi ra khỏi căn hộ, đưa tay đóng cửa lại.

Chỉ là ánh mắt vô tình liếc qua lại thoáng thấy bóng đen cuộn lại thành một đống nhỏ ở bên chân.Ngũ Hạ Liên bỗng quay người về phía cô, chậm rãi cúi đầu nhìn cô.Tóc đen có chút tán loạn, không còn tỉ mỉ như mọi khi nữa, xoã trên vai cô.

Trên người cô vẫn mặc đồ công sở.

Hiển nhiên là cách ăn mặc lúc đi làm ở công ty.

Người nhỏ nhắn như vậy, cuộn tròn ngồi trên mặt đất, cô vừa động vừa không động, lại giống như đang ngủ.“Em ngồi đây làm gì?” Giọng nam trầm thấp của anh đột nhiên vang lên, giống như một tiếng chuông.Nghe được giọng nói của anh, vậy mà thấy xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc.Cố Hiểu Thần cả người đã cứng ngắc, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Trong sự ngơ ngác, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, vẫn thờ ơ khiến tim người ta đạp nhanh.

Cô có chút hốt hoảng, càng thêm bàng hoàng, vội vàng muốn đứng dậy.

Nhưng vừa mới cử động, lại phát hiện hai chân tê dại không còn cảm giác, trong chốc lát lại muốn ngã ngồi trên mặt đất.Cánh tay có lực của anh đúng lúc đưa về phía cô, một tay nắm lấy cánh tay cô, cơ thể cũng nghiêng về phía trước khiến cả người cô ngã vào trong ngực anh.Cố Hiểu Thần dựa vào ngực anh, cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có mùi Cologne, hai loại mùi kết hợp với nhau tạo thành mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh.

Cô chần chừ mở miệng, nhẹ giọng hỏi, “Anh………… đã đi đâu?”Quả nhiên, ba chữ kia chung quy vẫn là không nói ra được.Ngũ Hạ Liên không nói gì, tay còn lại tuỳ ý chỉ về phía căn hộ.Cái gì? Anh ấy vẫn luôn ở trong căn hộ? Cố Hiểu Thần không khỏi buồn bực, cô sao lại không nghĩ đến gõ cửa xem anh có ở bên trong không?“Anh………” Cô nhất thời ấp úng, lời nói tiếp theo sao cũng không nói tiếp được nữa.“Có thể cử động được chưa?” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, bàn tay lớn đỡ cơ thể cô.Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, đứng thẳng người dậy.

Cô không biết phải làm sao nên tiếp tục cúi đầu, vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, sao bây giờ thực sự gặp được anh, vậy mà toàn bộ đều nói không ra được.

Ngũ Hạ Liên liếc cô một cái, im lặng xoay người, cất bước định rời đi.“A Hạ.” Nhìn thấy anh sắp đi, Cố Hiểu Thần vội vàng gọi.Tiếng gọi này đã lâu lắm rồi không nghe thấy, buột miệng nói ra lại quen thuộc như vậy.Ngũ Hạ Liên dừng bước chân, quay lại nhìn về phía cô, vẫn im lặng không nói gì.“Anh đi đâu?” Cố Hiểu Thần cau mày liễu, nhẹ giọng hỏi.Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, không nhanh không chậm phun ra hai chữ, “Đói rồi.”“Em nấu cho anh.” Cố Hiểu Thần nghĩ cũng không nghĩ, phản ứng đầu tiên trong đầu khiến cô nói thành như vậy.

Câu nói vừa phát ra, cô mới phát hiện có chút không đúng, lại nói tiếp, “Bây giờ đã khuya như vậy rồi, ra ngoài cũng rất phức tạp.


Với lại em cũng hơi đói.

Một mình cũng là nấu, hai người cũng là nấu.

Hay là em nấu cho anh nhé.”“Nhưng ở đây em chỉ có cà chua và trứng gà, nấu mỳ có được không?” Cô cúi đầu không dám nhìn về phía anh, lúc này chỉ sợ anh sẽ từ chối.

Đợi rồi lại đợi, nhưng anh vẫn chần chừ chưa trả lời.

Cô cuối cùng không nhịn được nữa ngẩng dầu, đôi mắt trong veo lấp lánh sáng rực, cực kỳ chói mắt.Đèn trong hành lang quá mờ mịt, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, bao phủ lên một lớp ánh vàng.Vậy mà lại sưởi ấm trái tim của người khác.Ngũ Hạ Liên chỉ lấy chìa khoá từ trong túi quần tây ra, lần nữa mở cửa căn hộ.“Em đi lấy nguyên liệu.

Anh đợi em nhé.” Cố Hiểu Thần dặn dò một tiếng, vội vàng chạy về phía tầng áp mái để đi lấy nguyên liệu.

Thậm chí còn không kịp thay đồ, cầm mọi thứ lại chạy vào căn hộ của anh.

Cửa còn chưa đóng chỉ khép hờ, cô đi vào phòng bếp, bắt đầu các thao tác quen thuộc.Trên sô pha trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên châm điếu thuốc rồi lặng lẽ hút.Không bao lâu sau, Cố Hiểu Thần đã nấu mỳ xong, rồi bưng ra bàn ăn.


Cô đứng ở bên bàn ăn quay đều nhìn về phía anh, nhẹ giọng gọi, “Có thể ăn được rồi.”Ngũ Hạ Liên lại hút một hơi thuốc, rồi dụi vào gạt tàn.

Anh đứng dậy đi về phía bàn ăn và ngồi xuống, yên lặng bắt đầu ăn mỳ.

Cô cũng ngồi xuống đối diện anh, ăn từng miếng một, chỉ là bởi vì quá chú ý đến anh nên một bát mỳ từ từ quấn lại thành một khối, cô không ăn được mấy miếng.Yên lặng ăn mỳ xong, cô bưng chén đi rửa.Tiếng nước chảy róc rách một lúc rồi đột nhiên ngừng lại.Cố Hiểu Thần lau tay, xoay người đi ra khỏi bếp, chỉ thấy anh vẫn ngồi ở sô pha hút thuốc.

Cô bưng một ly nước táo đi đến đặt xuống bàn trà trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt không có chút ấm áp nào lướt về phía cô, một lúc lâu sau mới thờ ơ mở miệng, “Anh hình như đã từng nói qua, đừng quan tâm anh, anh không phải là người đàn ông tốt.”“Vâng-----------" Cô kéo dài âm cuối.Thổi ra làn khói trắng, Ngũ Hạ Liên âm trầm hỏi, “Tại sao lại quan tâm anh?”Tại sao…………..Ánh đèn vàng nhạt ấm áp, chiếu lên tóc cô, lên mặt cô, nét mặt cô chợt mờ mịt, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, có chút gượng gạo, nhẹ giọng nói, “Chúng ta………… có lẽ cũng được xem là bạn.”Thậm chí còn không thể thừa nhận, không dám khẳng định, cô trở nên thận trọng.Chúng ta………..

là bạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận