Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Âm nhạc đổi hết bài này đến bài khác, anh kéo cô khiêu vũ cả một buổi tối.Luôn luôn hiếm khi đi giày cao gót, giày thuỷ tinh đẹp đẽ khiến đôi chân Cố Hiểu Thần bắt đầu hơi đau.

Nhưng anh chỉ chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, giống như nhìn chằm chằm bảo bối gì đó biết bay vậy.

Cô nhịn đau, mím môi không nói gì.Kỳ lạ là, sao chân dường như dần dần không còn đau nữa.Cho đến gần mười giờ, anh trầm giọng nói, “Đi thôi.”Không đợi cô hoàn hồn, Ngũ Hạ Liên nắm chặt tay cô dẫn cô rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mặt Cố Hiểu Thần đỏ bừng, chỉ bước nhỏ đi theo.

Mà anh một đường thẳng dẫn dắt cô ra khỏi sảnh gương giống như hoàng tử đang dẫn công chúa chạy trốn, để lại những ánh mắt ngỡ ngàng của cả sảnh tiệc.Đến khi ngồi vào xe, Cố Hiểu Thần mới há miệng thở gấp.Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, khuôn mặt tuấn tú u ám như trước không có chút ấm áp nào.

Suýt nữa thì không kìm chế được ý niệm muốn phá vỡ sự gò bó kia, anh cầm vô lăng lái xe trở về khách sạn.Trên đường, ai cũng không nói câu nào.Cố Hiểu Thần không nhịn được liếc mắt, thận trọng liếc nhìn anh, chỉ thấy gương mặt điển trai của anh không vui.Cô không biết mình có chỗ nào không đúng, cảm thấy có chút bơ vơ cúi đầu.Về đến khách sạn, Ngũ Hạ Liên ôm cô đi vào phòng.Vừa đóng cửa, tiếng quát lạnh đến thấu xương của anh từ phía sau vang lên, nhắc lại chuyện cũ, “Nói! Em đến cùng là xảy ra chuyện gì!”“Em…………… em làm sao?” Cố Hiểu Thần túm vạt váy, nhỏ giọng nói.“Sao mặt em lạnh thành ra bộ dạng thế này?” Hai tay Ngũ Hạ Liên đút trong túi quần, ánh mắt như ngọn đuốc.Cố Hiểu Thần có chút khó hiểu, lẩm bẩm, “Em trước giờ đều như thế này.”“Em……………” Anh thở gấp, nói nữa cô ấy thật sự có thể sẽ khóc? Vì vậy anh lại thay đổi cách hỏi, “Tại sao suốt ngày đeo kính gọng đen?”Cố Hiểu Thần cảm thấy buồn chán, “Đeo nó tiện hơn.”Ngũ Hạ Liên đến gần cô, trên người cô dường như có một loại mùi hương đặc biệt khiến anh không thoát ra được, làm cho tim anh căng thẳng.


Chần chừ không thấy anh trả lời, khiến cô hoài nghi ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn đến anh, lại khiến cô có một loại kích động muốn trốn, đôi mắt kia quá chuyên chú.

Anh đột ngột cúi đầu, bàn tay to sẫm màu của anh đưa ra ôm lấy eo, kéo cô vào lòng.Cơ thể hoàn toàn dính chặt vào người anh, mặt cô đột ngột đỏ bừng.Anh ấy, anh ấy, anh ấy……………… có phản ứng!Anh tựa cằm vào bờ vai mịn màng của cô, trầm giọng hỏi, “Mắt kính đó, ai mua cho em.”“Mẹ em.” Cố Hiểu Thần thành thật nói.Ngũ Hạ Liên cong khoé môi, dường như vô cùng hài lòng.

Nụ hôn của anh bắt đầu tập kích cổ cô, làm cho cơ thể cứng nhắc của cô run lên.

Cô nhột nhạt lùi về phía sau, anh lại bá chiếm không cho cô lùi.

Nụ hôn nhẹ nhàng một đường xuống dưới, mô tả đường cong xương quai xanh xinh đẹp của cô, ngón tay khéo léo tìm được khoá kéo bên hông của cô, định kéo xuống.“A Hạ………..” Giọng nói của cô dịu dàng ngọt ngào, vô cùng dễ chịu.“Biết tại sao anh chọn cho em bộ lễ phục này không?” Anh thì thầm bên tai cô, lưỡi ướt rượt lướt qua làn da cô.“Nhột.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng kêu lên, ngọ nguậy trong ngực anh, “Em………….

em không biết…………..”“Dễ cởi hơn.” Anh gấp gáp kéo dây kéo xuống, trong lúc cô còn đang bàng hoàng thì anh đã bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Cô vô lực dựa vào ngực anh, không biết có phải là chân đau quá lâu không, nên cả người không còn sức nữa.

Cơ thể chìm vào chiếc giường lớn mềm mại, anh cởi đi hai ba lớp quần áo của cô.

Cô vội vàng kéo chăn lên trùm kín bản thân.Giơ tay cởi bỏ áo vest và áo sơ mi, anh để ngực trần, giống như thần mặt trời Apollo đang ngồi ở mép giường nhìn cô.Ngón tay như có như không lướt qua má cô, giọng nam khàn khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Em là đến để mê hoặc anh đúng không? Cô gái ngoan!”Cố Hiểu Thần cắn môi, nắm góc chăn hiền lành lắc đầu.Anh cúi người về phía cô, đôi môi mỏng lạnh hôn cô.

Môi anh không có chút khách khí nào mút chặt lấy cô, cạy mở răng lưỡi của cô, hôn đến điểm sâu nhất.


Anh vén chăn ra, cơ thể cường tráng đè lên cô.

Lần đâu tiên trong phòng bật đèn vàng nhạt mờ ảo, khiến cho nét đẹp của cô càng thêm không chân thực.

Tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, lượn quanh như những gợn sóng, tay cô chạm nhẹ vào ngực anh, bị nắm lấy đặt vào vị trí trái tim.“Mấy ngày chưa chạm vào em, nhớ anh không?” Anh hôn nhẹ lên môi cô, nói mấy lời khiến người ta phải đỏ mặt tim đập loạn.Cố Hiểu Thần xấu hổ kéo chăn ở một bên qua trùm kín người, anh lại kéo ra.

Tiếng cười của anh gần như vậy vang lên bên tai cô.Hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau, nhẹ nhàng mà lại nặng nề hợp nhất thành một thểBuổi tối nay anh giống như một quý ông lịch lãm.***Ánh mặt trời chiếu xuống tia hào quang rực rỡ, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ sát đất chiếu vào trong.Tóc đen tán loạn trên ga giường, cô nằm trên giường vẫn đang say giấc nồng.

Lưng đẹp nhẵn bóng lộ ra những dấu vết xanh tím, có thể tưởng tượng ra cuộc hoan ái đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

Cô bỗng khẽ động đậy, chăn trượt qua vai cô, tuột xuống dưới.Có người đưa tay trùm chăn lại cho cô.Cố Hiểu Thần không biết đã ngủ bao lâu, chỉ là mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, Cố Thanh đang kể chuyện cổ tích cho cô.

Nữ hoàng băng giá không biết đã trải qua bao lâu cuối cùng cũng tìm được Kay, chàng trai đó xuất hiện giống như ánh sáng mặt trời……… đột nhiên thức giấc, cô dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ.Trong phòng không có bóng dáng của anh, không biết đã đi đâu.Cô nheo mắt một lúc, lúc này mới rời giường.


Trước mắt mờ ảo, kính áp tròng không biết đã rơi ra từ lúc nào.

Đoán chừng là bị dụi nên rơi rồi.

Cô đành phải đi vào phòng tắm, mặc áo choàng tắm lên, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô định đi vào phòng trang điểm tìm kiếm mắt kính của mình.Cố Hiểu Thần chân trần đi đến phòng lớn, đột nhiên hoá đá.Trong phòng lớn, ngoài Ngũ Hạ Liên thì còn có người đàn ông tối qua nữa.Cố Hiểu Thần ngại ngùng mỉm cười, Ngũ Hạ Liên chợt đứng dậy đi đến trước mặt cô.

anh đưa tay ra giúp cô đóng kín áo choàng lại, cúi đầu hỏi, “Chân em không lạnh à? Đi dép vào!”“À.” Cô vội vàng xoay người, đi đôi dép lê ấm áp vào.Ngũ Hạ Liên kéo cô đi đến phòng ăn rồi ngồi xuống, đột nhiên hôn lên khuôn mặt cô, bá đạo ra lệnh, “Phải ăn hết mấy món này.”“Em…….

ăn không hết được.” Cố Hiểu Thần nhìn các món ăn trước mặt, nhỏ giọng kháng nghị.“Em gầy quá.” Anh đanh giọng nói, không cho cô kháng nghị, nhưng đến cả bản thân cũng không phát hiện ra anh của lúc này có bao nhiêu dịu dàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận