Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


“Liên?” Y Lâm đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên rồi ngồi xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trầm lặng, cô lại nhẹ giọng gọi, muốn kéo mạch suy nghĩ của anh trở về.Ngũ Hạ Liên từ trong sâu thẳm hoàn hồn, nhếch một bên khoé miệng thành ý cười nhàn nhạt, “Sao?”“Liên, có phải là làm việc quá mệt không?” Y Lâm tự nhiên cho rằng bởi vì anh bận rộn, phải quản lý một công ty lớn như vậy, không phải là một chuyện dễ dàng.

Cô thận trọng mở miệng hỏi, không nghĩ đến anh sẽ hỏi ngược lại.

Ngũ Hạ Liên không thích cô hỏi chuyện công ty, mà mối quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn giản là người tình.Nét mặt của anh thỉnh thoảng lại ngột ngạt khiến cho cô có một loại cảm giác đau lòng.Cô chỉ muốn xoa dịu hàng lông mày của anh, luôn luôn được ở bên cạnh anh.Ngũ Hạ Liên lấy một điếu thuốc ra châm lửa, liếc mắt nhìn cô, trầm giọng phun ra mấy chữ, “Đừng hỏi những gì không nên hỏi.”Khuôn mặt xinh đẹp trở nên gượng gạo, Y Lâm vội vàng phá vỡ thế bế tắc, thò cánh tay qua ôm lấy anh, nhẹ giọng líu ríu, “Người ta sai rồi, sau nãy sẽ không hỏi nữa.

Được không? Anh đừng tức giận.

Liên, cuối tuần là Noel rồi, Hồng Kông không có tuyết, chúng ta đi Thuỵ Sĩ xem tuyết có được không?”“Cuối tuần rồi nói.” Ngũ Hạ Liên nhả ra một vòng khói thuốc rồi đứng dậy.Y Lâm cũng đứng dậy theo, lại nói, “Chẳng phải mấy ngày nữa thôi sao.”Ngũ Hạ Liên im lặng không nói thêm lời nào, chỉ một ánh mắt quét qua, Y Lâm lập tức im lặng.


Cô đứng trước mặt anh, hai tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn nói, “Được rồi được rồi.

Đến lúc đó lại nói.

Em đói rồi, anh đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm được không?”“Ừ.” Anh đáp một tiếng, cùng cô ra khỏi văn phòng.“Hôm nay ăn gì? Chúng ta ăn món Pháp đi?” Hai người đi về phía thang máy, thư ký Hạ ở trong phòng thư ký đúng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy hai người bọn họ chậm rãi đi qua.Cửa thang máy đóng lại, bóng dáng hai người liền biến mất.Đại sảnh tầng trệt, Cố Hiểu Thần ôm văn kiện đi ra khỏi cao ốc, cô lặng lẽ đi về phía trạm chờ xe buýt cách công ty mấy trăm mét.

Giờ cao điểm tan tầm, có rất nhiều người cũng đang đứng chờ.

Bóng dáng gầy yếu của cô đứng ở một bên, chật vật ôm một đống đồ.Ở phía xa, chiếc Lamborhini màu đen kia đang chạy về phía bên này.Cố Hiểu Thần cúi đầu nên không nhìn thấy.

Chờ đến khi ngẩng đầu nhìn, xe đã sớm chạy đi một đoạn xa mấy mét.

Mắt chỉ nhìn thấy biển số phía sau xe, cô ôm chặt đồ đạc trong ngực.Chiếc xe đó là của anh.“Liên, nhà hàng Pháp đó không phải đi đường này.” Y Lâm nhìn thấy hướng đi không đúng, hoài nghi quay đầu nói.Ngũ Hạ Liên cầm vô lăng, im lặng không nói câu nào.***Tám giờ sáng, mọi người đều bận rộn bắt đầu cuộc sống một ngày.Cố Hiểu Thần một tay xách túi đeo, một tay cầm hộp thức ăn, đi vào Công ty Ngũ thị.

Cô đi đến trước thang máy, cùng các nhân viên bình thường đợi thang máy xuống.“Liên thiếu gia.” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chào cung kính, mọi người nhao nhao nhường bước.Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn Ngũ Hạ Liên đang đi vào đại sảnh, cũng theo mọi người lùi qua một bên.Anh mặc bộ âu phục Armani cổ điển màu đen, áo sơ mi màu xám đậm, phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ của anh.

So với những người mẫu trên truyền hình, anh có phần nổi trội hơn, không cần biết là mặc y phục gì, chỉ cần mặc trên người anh thì đều rất đẹp.Ngũ Hạ Liên đi vào thang máy, lúc lướt qua người cô hơi dừng bước, mây mù dày đặc nói, “Thư ký Cố, theo tôi lên trên.”“Vâng.” Bị gọi trước mặt đám đông, Cố Hiểu Thần mày liễu hơi cau lại.Ở trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cô đi theo Ngũ Hạ Liên vào thang máy.


Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt của những người đó, đủ để nhấn chìm cô.

Ngũ Hạ Liên nghiêng mắt liếc về phía cô, chỉ thấy một tay cô cầm túi xách, một tay cầm một cái túi trong.

Trong túi có hai hộp thức ăn.Ánh mắt của anh nhìn lên trên, đối với thân hình khô đét của cô không mấy hài lòng.Vì vậy đối với hộp cơm tiện lợi kia lại càng không hài lòng.Lúc thang máy sắp đến tầng của bộ phận đầu tư, Ngũ Hạ Liên nhấn nút tầng đó.

Thang máy đột nhiên dừng lại, Cố Hiểu Thần nghi ngờ, anh lạnh giọng ra lệnh, “Hồ sơ giai đoạn đầu hôm qua không đủ chi tiết, sau khi sửa lại thì trình lên.”Anh muốn cô đi theo thì ra là vì chuyện này?“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, hơi gật đầu đi ra khỏi thang máy.

Cô không dám chậm trễ, lập tức đi vào phòng làm việc và vùi đầu vào làm việc.

Sắp xếp xong công việc một ngày, cô liền chỉnh sửa phần hồ sơ báo cáo.


Dữ liệu quá nhiều, cô cần tốn rất nhiều thời gian để tính toán tỉ mỉ lại lần nữa.Mãi đến mười giờ trưa, tiếng chuông điện thoại vang lên.“Sandwich của anh.” Ngôn Húc Đông ở đầu điện thoại bên kia hỏi.Cố Hiểu Thần giật mình, nhanh chóng xin lỗi.

Sau khi cúp điện thoại, cô liền xách một hộp đồ ăn lên, đi đến bộ phận nước ngoài.

Bởi vì công việc bận rộn, cô cũng không ở lại lâu.

Sau khi cô đặt hộp cơm tiện lợi xuống, cất tiếng chào rồi đi luôn.

Ngôn Húc Đông biết cô gần đây bận rộn với dự án Hoa Vũ, nên cũng không giữ cô lại nữa.Cố Hiểu Thần vừa mới đi được một lúc lại có người lại đến.Ngũ Hạ Liên dựa vào cửa, tay trái kẹp điếu thuốc, trầm giọng nói hai chữ, “Đi thôi.”“Thật hiếm có, hôm nay không có ai hẹn cậu à?” Ngôn Húc Đông trêu ghẹo một câu, đem hộp đồ ăn đặt vào trong ngăn kéo tủ, thậm chí còn khoá lại một cách cẩn thận.Giống như là bảo bối gì đó, sợ bị người trộm mất.Ngũ Hạ Liên đã nhận ra cái hộp cơm tiện lợi kia chính là cái hộp của Cố Hiểu Thần xách theo lúc sáng.Ánh mắt anh căng chặt, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện một trận sương mù.Vừa qua thời gian nghỉ trưa, tầng lầu cao nhất gọi điện đến, “Thư ký Cố, Liên thiếu gia nói cô lập tức lên văn phòng.”“Được, tôi đi ngay.” Cố Hiểu Thần cho rằng anh đang giục báo cáo, may mà cô cũng vừa hoàn thành, nhanh chóng thu dọn văn kiện hồ sơ đi lên tầng cao nhất.Trong văn phòng tổng tài, Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế điều hành, đôi mắt thâm trầm nhìn cô đang cúi đầu chậm chạp đi vào, anh nhìn thấy áo sơ mi của cô mở ra hai cúc cổ.Đợi đến khi Cố Hiểu Thần đi đến trước bàn làm việc, không chờ cô mở miệng, anh lạnh giọng quát, “Cởi y phục !”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận