Đêm qua bị đấm cho sưng mặt, rách môi, hộc máu, đến sáng ngủ dậy mặt vẫn còn sưng và vẫn còn luôn cái dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét, thậm chí trong mắt Nam Sơn Nhật bây giờ, La Vân Hạ chính là cái đinh gây chướng tai gai mắt.
Hắn bảo muốn ăn cháo cô nấu, cô cũng rất vui vẻ bê tô cháo qua bàn cho hắn, nhưng lúc này hắn vẫn đang cau mày:
"Nguội thế này rồi làm sao ăn?"
Biết hắn cố tình làm khó, Hồ Điệp Loan thì ung dung ngồi đó giám sát, cô biết ở đây họ chỉ nể Nam lão gia chứ không ngán một ai, để tránh gây thêm phiền phức không đáng có khi Nam Bách Thần đang bị bệnh, Vân Hạ đã chọn cách thỏa hiệp.
"Cô bị điếc à? Còn không mau đi đổi lại phần cháo khác?" Nhị phu nhân lại lớn tiếng quát.
Vân Hạ hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, rồi bê tô cháo bị chê nguội trở lại gian bếp, sau đó lấy liền một phần cháo mới mang qua.
"Pha thêm tách trà."
Lần này, Vân Hạ vẫn tiếp tục chấp nhận sai khiến.
Tới lúc trà được mang tới, Nam Sơn Nhật đã cầm lên trên tay rồi thì quả nhiên y như cô dự đoán.
"Trà nóng thế này sao mà uống?"
Hắn vừa nói dứt câu, tách trà trên tay cũng có xu hướng nhắm về phía cô mà đổ, nhưng may mắn thay Vân Hạ kịp thời phản ứng, kịp bắt lấy tay hắn và nhanh nhẹn thay đổi chiều hướng, thay vì trà nóng sẽ bị hắt thẳng lên người cô thì giờ người đang chịu đựng cơn nóng lại là Nam Sơn Nhật.
"Nóng quá, con nhỏ khốn kiếp này, mày cố tình đúng không?"
Hắn hét lên trong phẫn nộ, Hồ Điệp Loan cũng vội vàng chạy qua chỗ con trai với bộ dạng lo lắng.
Trong lúc đó, Vân Hạ đã quay lại gian bếp, bê tô cháo rời đi.
"La Vân Hà, cô đứng lại đó cho tôi."
"Chú nên gọi tôi là chị dâu sẽ đúng vai vế hơn đấy Nhị thiếu." Vân Hạ vừa kiêu ngạo đáp, vừa ung dung rời khỏi phòng bếp.
Cơn thịnh nộ này, hắn căn bản nuốt không trôi nên giật cá chém thớt, điên tiết hất tung mọi thứ trên bàn.
Xoảng...
"Mẹ kiếp, cô ta vào đây là để chọc điên tôi mà.
Ai...!đau..."
Nhìn con trai ủy khuất, Hồ Điệp Loan không khỏi đau lòng, mà Nam Sơn Nhật đau một thì bà lại căm ghét Vân Hạ tới mười.
"Con cứ để đó, mẹ nhất định trừng trị nó cho con." Hồ Điệp Loan nghiến răng nghiến lợi.
[...]
Chẳng ai "tệ" như Nam Bách Thần, mới kết hôn hôm qua, sáng nay đã nằm la liệt trên giường vì bệnh, liên lụy đến Vân Hạ phải nghỉ làm ở nhà để chăm sóc.
Thấy cô mang cháo lên tới, anh liền gượng người ngồi dậy, nhưng khổ nỗi vừa nhúc nhích nhẹ thôi thì cả người đã truyền tới cơn đau nhức vì trận đòn tối qua.
"Anh nằm yên đó đi, ngồi dậy làm gì?"
"Có ai ăn mà nằm không?" Nam Bách Thần xéo xắc trả lời.
Đau thì đau chứ cái miệng vẫn còn hỗn lắm nha, nhưng may cho anh là hôm nay Vân Hạ không muốn hơn thua.
Thấy anh ta ngồi xong rồi lại định bước xuống khỏi giường, La Vân Hạ liền cau mày:
"Rồi lại đi đâu nữa?"
"Thì qua bàn ngồi ăn, chứ cô định để tôi ăn trên giường à?"
"Anh là trẻ con hay sao mà sợ ăn uống đổ tháo lên giường? Đã đau không nhúc nhích nổi mà còn hay ra vẻ là sao?"
Chưa ôn nhu được ba phút, cô nàng đã tỏ thái độ gay gắt, khó khăn.
Thế mà Nam Bách Thần lại cười khi bị cô mắng, thậm chí không còn muốn đi đâu nữa.
"Sợ tôi đau, lo cho tôi thì nói đại đi, bày đặt cái kiểu thương cho roi cho vọt."
"Tôi là đang mong anh nhanh chóng khỏe lại để còn cùng tôi tác chiến thôi.
Chưa gì mà đã nằm la liệt rồi, trông chán chưa?" La Vân Hạ làu bàu, miệng nói chứ người thì đã vào sẵn tư thế bón cháo cho anh rồi.
"Không biết tại ai mà tôi mới phải ra nông nổi này." Trả lời xong, Nam Bách Thần cũng từ chối luôn thìa cháo đang được cô đưa tới và sắc mặt anh còn chùng xuống thấy rõ.
"Tay bị sao vậy? Đỏ một quầng to thế này là bị bỏng?" Anh nghiêm giọng tra hỏi.
"Sơ ý trong lúc nấu cháo thôi, không sao.
Nào, mau há miệng ra."
Vân Hạ chọn cách giấu đi sự thật vì cô thấy chuyện vừa rồi không có gì to tát, bản thân cô cũng không chịu thiệt thòi gì, nhưng qua tới Nam Bách Thần thì lại khác.
Anh không ăn cháo, mà đang lấy điện thoại kiểm tra camera lại để biết xem trước đó cô đã gặp phải vấn đề gì.
Cuối cùng, giấu đầu cũng lòi đuôi.
"Vết bỏng này là do nó gây ra?" Nam Bách Thần đanh giọng hỏi.
Thái độ gay gắt của anh khiến Vân Hạ thoáng ngạc nhiên.
Trông anh giống như đang bất bình thay cho ai đó rất quan trọng với mình.
"Ừ thì là vậy, nhưng hắn ta bị bỏng còn nhiều hơn tôi.
Cơ mà sao anh căng thẳng vậy? Lo cho tôi hả, sợ tôi bị bắt nạt?"
Trước sự tra hỏi dồn dập của cô gái, Nam Bách Thần liền trở nên bối rối, thậm chí tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, liền chuyển hướng sang tô cháo.
"Bón đi, tôi đói rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...