Đợi gió giao mùa


Bầu trời xanh thẳm vẫn cao vời vợi. Những con hạc giấy vẫn nằm im bất động, họa may có cơn gió chúng mới bị cuốn đi một cách miễn cưỡng…
Kei đã đi…
Thanh Phong và Nhật Dạ cũng không còn…
Đó là sự thật…
Dù Lucy có cố gắng quên đi sự tồn tại của họ. Dù cô bé cố gắng mỉm cười với tất cả mọi người. Dù cô bé có im lặng gấp 1000 con hạc để cầu nguyện…
Họ vẫn không thể trở lại…
Trái tim Lucy vẫn trống rỗng. Mọi đau khổ tuyệt vọng đã hóa thành những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi trên khóe mắt Lucy. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khuôn mặt cô bé lạnh ngắt…
-Ngoao !!!
Con mèo mập dường như biết chủ nó đang buồn. Nó nhẹ nhàng bám những móng vuốt day day lên mảnh váy trên đùi Lucy, miệng không ngừng kêu “ngoao ngoao…”. Lucy vẫn ngồi im, con mèo vẫn không bỏ cuộc, nó dụi dụi cái đầu to đùng vào bàn tay Lucy chờ cô chủ nó vuốt ve như mọi khi. Nhưng vô ích. Nó không thể làm cho chủ nó hết buồn được.
Lucy vẫn khóc, trái tim cô bé cô đơn và trống rỗng…
Đột nhiên….
-Này. Cô bé ơi !!!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, âm thanh cao vút y như những lời trong bài thánh ca mà Lucy đã được nghe trong nhà thờ…

-Cô bé có con mèo xinh xinh ơi !!!!!
Một giọng nói khác cất lên khi thấy Lucy vẫn lặng im không quay lại. Giọng nói ấm áp này Lucy đã từng nghe rất nhiều rồi…Nước mắt Lucy ngừng tuôn rơi, đọng lại lấp lánh trên khóe mắt. Nhưng cô bé vẫn không quay lại. Cả người cô bất động run run…Mãi cho đên khi một giọng nói thứ ba vang lên:
-Sao lại ngồi đây một mình nhóc con. Cậu thích đi lang thang lắm sao ?
Lucy run run chậm rãi quay lại nhìn…
Ánh sáng mặt trời dịu dàng đổ xuống. Một cơn gió nhẹ từ dưới mặt đất thổi tung những cánh hạc trắng muốt bay lên trời. Những con hạc dường như đã cố gắng vượt qua quy luật không thể bay của tự nhiên, cố gắng cất mình lên để thực hiện điều ước duy nhất mà người tạo ra chúng mong mỏi…
-Kei !! Nhật Dạ !!! Phong !!!!
Lucy như không tin vào mắt mình. Kei, Nhật Dạ, Thanh Phong. Cả ba người bạn đang đứng trước mặt cô mỉm cười. Là ba người bạn bằng xương bằng thịt, không phải là ảo ảnh…
-Lucy !!! Sao cậu lại ra đây một mình, báo hại bọn tớ phải hộc tốc chạy vội từ sân bay về nhà tìm cậu, đã thế còn không mang theo điện thoại nữa chứ. Cũng may tớ vẫn còn nhớ là cậu thích ra bờ sông, đúng là thói quen của cậu vẫn không thay đổi gì cả…
-Kei !!!!
Lucy lao vào ôm chặt lấy Kei. Một cảm giác ấm áp thân quen hiện hữu bên cạnh Lucy. Lucy không ngã xuống đất như trong giấc mơ cô bé đã mơ thấy Kei khi nằm viện. Kei đang ôm Lucy trong lòng, siết chặt. Nước mắt cô bé ướt đẫm chiếc áo sơ mi và cavat của Kei. Cô bé vẫn giữ chặt Kei. Giữ chặt như sợ Kei sẽ biến mất ngay trước mắt mình nếu Lucy buông cậu ra…
-Nín đi nào Lucy !!! Uớt hết cả áo tớ rồi. Người cậu bé xíu thế này mà sao lắm nước mắt thế không biết !
Sau gần nửa tiếng ôm cô nhóc. Kei vỗ nhẹ nhẹ lên lưng Lucy trìu mến. Cô bé dần dần nín khóc nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy Kei, cậu không tài nào gỡ ra được mà cũng không nỡ gỡ tay cô bé ra.
-Buông tớ ra đi Lucy. Tớ có biến mất đâu mà cậu phải sợ chứ !
Lucy ngước khuôn mặt lem nhem nước lên nhìn Kei mếu máo. Đến bây giờ cô bé vẫn không thể tin là Kei đã trở lại…

-Xin lỗi Lucy ! Bọn tớ đã làm cậu lo lắng nhiều rồi. Cậu đừng khóc nữa. Bọn tớ đã trở lại rồi. Kei của cậu đã trở lại và không rời xa cậu nữa đâu !!!
Thanh Phong mỉm cười. Nụ cười thiên thần trong nắng sớm. Bên cạnh là Nhật Dạ với khuôn mặt rạng rỡ đang nhìn Lucy thân thương. Lucy thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tại sao ba người lại có mặt ở đây…
Hóa ra mọi chuyện không như Lucy và mọi người nghĩ. Sự thực là cả ba người không hề đi trên chuyến bay bị tai nạn hôm đó…Chính xác là họ không thể đi…
Vì trước khi chuyến bay cất cánh được vài tiếng, Nhật Dạ đã trổ tài làm món bánh ngọt điểm tâm ọi người ăn. Nhưng không biết cô bé nêm nếm gia vị thế nào mà vừa ăn xong là cả ba người được đưa thẳng vào bệnh viện vì bị rối loạn tiêu hóa nặng…Chuyến bay thì bị hủy mà ba người thì được ở luôn trong bệnh viện suốt một tuần trong tình trạng sống dở chết dở…
Khi hoàn hồn ra khỏi bệnh viện thì lại có bão ập đến và kéo dài suốt một tháng, những chuyến bay quốc tế đều bị hoãn lại, đường dây liên lạc ở Việt Nam cũng bị mất tín hiệu không thể gọi về được. Kei đã gửi rất nhiều mail về cho Lucy, nhưng có lẽ cô bé vì quá đau khổ, không muốn đụng vào những gì thuộc về quá khứ nên từ khi ra viện, Lucy chưa một lần mở mail ra đọc. Tất cả mọi người ở đây cũng đinh ninh là ba người đã mất và chỉ mong sớm tìm lại được thi thể của họ…
Và bây giờ thì cả ba người đều đã trở về. An toàn và khỏe mạnh…
-Vậy là món ăn quái gỡ của Nhật Dạ đã cứu tất cả mọi người sao ? Lucy ngơ ngác nhìn Nhật Dạ trong khi tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay Kei trong lòng.
-Chính xác là đúng như vậy. Xem ra mấy món ăn dở tệ của Nhật Dạ cũng có lúc trở thành một phương thuốc cứu người đó. Ôm con mèo mập trong lòng, Thanh Phong xoa đầu nó thích thú nhìn lên khuôn mặt đỏ đỏ của Nhật Dạ trêu chọc.
-Ừk ! Trong cái rủi, có cái may ! Kei gật gù.
-Híc… Vậy là mọi người không sao hết. Híc….
Tự dưng nước mắt Lucy tuôn ra, không tài nào kìm lại được. Kei ôm cô bé vào lòng vỗ về:
-Nín đi nào ! Bọn tớ đã về rồi. Nín đi Lucy ! Tớ có cái này cho cậu nè !!!!!
Kei kéo Lucy ngồi xuống bãi cỏ và hôn lên đôi má phúng phính của cô bé mỉm cười. Giờ Lucy mới để ý, so với lúc Kei đi sang Mỹ, bây giờ nhìn cậu có vẻ chững chạc hơn nhiều. Đặc biệt là trong bộ sơ mi trắng, ca vat xám như bây giờ. Nhưng khuôn mặt Kei vẫn trẻ trung, thanh tú và toát lên vẻ quyến rũ của một đứa con lai.

-Cái này cho Lucy thân yêu của tớ !!!!
Kei lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời và bật nắp trước mặt Lucy. Lucy tròn mắt. Bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh có đính một viên kim cương trắng khắc chìm tuyệt đẹp. Chiếc nhẫn này Kei đã mua bằng tất cả số tiền có được sau khi giúp Khôi Vỹ hoàn thành hợp đồng, cậu muốn thay nó cho chiếc nhẫn cũ tặng Lucy trước kia đã mất. Cầm chiếc nhẫn và đeo vào ngón áp út của Lucy. Kei nhẹ nhàng hôn lên môi cô bé…
-Từ bây giờ cậu chính thức là vị hôn phu của tớ. Hè năm sau chúng ta sẽ tổ chức đám cưới nhé. Lucy !!!
Tách…
Một tia sáng lóe lên khiến hai người giật mình. Vì quá hạnh phúc mà cả Kei và Lucy đều quên mất là còn hai kẻ nữa đang có mặt ở đây. Quay sang thì thấy Nhật Dạ và Thanh Phong đang nhìn hai người cười thích thú, chiếc máy ảnh trên tay Nhật Dạ lại bấm “tách” một phát nữa…
-Một bức ảnh lãng mạng đây. Đảm bảo nó sẽ đẹp hơn cả ảnh cưới gấp 100 lần. Các cậu có muốn tớ rửa ra làm ảnh cưới luôn không ? Nhật Dạ nháy mắt tinh nghịch, nhìn cô bé bây giờ đáng yêu hơn bao giờ hết. Và hình như cô bé đã chộp được bức ảnh nóng khi Kei kiss Lucy thì phải…
-Đồ kì đà. Các cậu chỉ phá đám tớ thôi ! Kei nhăn mặt càn nhằn rồi quay sang bế thốc Lucy trên vai vác đi.
-Khoan đã Kei ! Cậu mang Lucy đi đâu vậy, để bọn tớ nói chuyện với cô ấy chứ…
-Khoan đã Kei, cậu định bắt cóc Lucy hả…
Mặc cho Thanh Phong và Nhật Dạ gọi với theo, Kei vẫn bế Lucy đi phăng phăng về phía trước với một nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô nhóc Lucy thì loi choi trên vai cậu:
-Á…Kei !!!! Buông tớ xuống đi ! Cậu vác tớ đi đâu vậy ?
-Tới chỗ không còn kẻ phá đám ! Mà hình như cậu lùn đi so với trước kia nhiều đó Lucy, và vẫn nhẹ tênh như như vậy, chẳng mập lên được chút nào cả. Kei vừa vác cô nhóc trên vai vừa càu nhàu…
-Tớ không có lùn đi. Là tại cậu cao lên đó chứ….Bỏ tớ xuống đi…
Lucy giẫy loạn xà ngầu trên vai Kei, cậu nhóc vẫn mỉm cười giữ chặt lấy cô bé. Những cánh hoa bồ công anh theo làn gió nhẹ bay lên cao vút, vài giọt sương mai còn đọng lại trên những bông hoa trắng cũng lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, Kei vẫn vác Lucy đi qua những cánh đồng hoa dại rực rỡ mặc cho cô bé loi choi đòi xuống…
-Kei !!!! Nyako đang chạy theo chúng ta kìa, nó lạc mất…
-Kệ đi !

-Thanh Phong và Nhật Dạ đang gọi chúng ta kìa …
-Kệ đi !
-Mọi người đang nhìn chúng ta kìa Kei ! Kì cục quá, bỏ tớ xuống đi.
Lucy nhăn nhó giẫy loạn xà ngầu trên vai Kei khi thấy mấy người đi đường ở xa xa nhìn xuống bờ sông nơi họ mỉm cười, nhưng Kei lại càng ôm chặt Lucy hơn…
-Mặc kệ họ đi. Còn lâu tớ mới buông cậu ra ! Định mệnh đã bắt Lucy phải ở bên Kei suốt đời rồi. Cậu không thoát khỏi tay tớ được đâu, Lucy !!!! Cậu là hạnh phúc của tớ. Tớ sẽ không bao giờ buông tay cậu ra đâu.
Lucy đỏ mặt…
Cô bé không giẫy dụa nữa…
Tất cả đã qua đi.
Vui vẻ, đau đớn, hạnh phúc, cô đơn…
Những cảm xúc và những chuỗi sự kiện vụt qua như một giấc mộng trưa hè. Thứ còn lại sau khi đã tỉnh dậy là hạnh phúc.
Hạnh phúc đã ở bên cạnh Lucy…
Cô bé mỉm cười cúi xuống ôm chặt lấy cổ Kei…
Hạnh phúc của đời cô.
The end.
Alone.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui