Đợi gió giao mùa
Sau ngày xảy ra chuyện ở phòng trọ, Kei không còn trở về đó, cậu cũng không trở về biệt thự nhà họ Hà, không ai biết cậu đã đi đâu, mặc dù Nhật Dạ đã cho rất nhiều người đi tìm Kei nhưng vẫn không được. Chỉ có Thanh Phong là biết được hành tung về người bạn thân của mình. Có một chỗ bí mật mà cả cậu và Kei luôn đến mổi khi cần yên tĩnh, đó là tòa tháp chuông trong nhà thờ. Buổi chiều nào từ nhà Lucy trở về, Kei cũng lên đây buồn bã nhìn trời…
-Cậu lại ở đây nữa sao ?
Đang ngồi trên thanh lan can nhìn ra xa thì Kei nghe tiếng Thanh Phong bước lên. Cậu vẫn ngồi im nhìn lên bầu trời không buồn quay lại.
-Rốt cuộc thì giữa cậu và Nhật Dạ đã xảy ra chuyện gì. Đến bây giờ tớ vẫn không tin là cậu dám làm chuyện này với cô ấy. Cậu đâu phải là con người tệ hại như vậy chứ.
Thanh Phong bước đến gần Kei đứng dựa hai tay vào lan can. Kei quay sang lạnh lẽo:
-Giữa tớ và Nhật Dạ không hề có chuyện gì cả.
-Vậy cậu giải thích như thế nào về chuyện xảy ra hôm đó?
-Không có gì giải thích cả. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Tớ thực sự chưa làm gì có lỗi với Nhật Dạ và Lucy cả. Tớ chưa hề đụng đến một cộng tóc của Nhật Dạ…
-Vậy tại sao cậu lại không giải thích được ?
Kei im lặng nhìn ra xa. Giải thích ư ? Không lẽ cậu phải giải thích rằng chuyện này đều do cô bạn ngây thơ, trong sáng của họ dàn dựng nên ư ? Nếu để người khác biết chuyện này có thể sẽ khiến Nhật Dạ bị tổn thương, dù sao cô bé cũng là con gái, chỉ là do cô bé nhất thời bồng bột mà thôi. Kei không muốn làm gì tổn hại đến danh dự và trái tim Nhật Dạ cả…
Dù rất giận Kei, nhưng khi nhìn khuôn mặt khờ khạo đến tội nghiệp của cậu nhóc thì Thanh Phong bổng thấy chạnh lòng…
“Thằng ngốc phiền phức này…”
Sáng hôm sau cậu đến nhà Lucy, xem ra cô bé vẫn còn buồn nhiều lắm. Dù rất lịch sự tiếp chuyện Thanh Phong, nhưng nụ cười và ánh mắt của Lucy luôn tỏ ra gượng gạo. Không vòng vo nữa, cậu vào thẳng vấn đề:
-Ngày nào Kei cũng đến đây tìm cậu hả Lucy ?
Cô bé hơi bất ngờ về câu hỏi của Thanh Phong, cô ngước lên buồn bã rồi gật đầu.
-Cậu không chịu gặp cậu ấy sao ?
Lucy vẫn lặng im, cô bé cố nén một tiếng thở dài. Mổi lần nhắc hay nhớ đến Kei là trái tim Lucy lại loạn nhịp lên trong lồng ngực.
-Kei và Nhật Dạ chơi thân với tớ từ khi còn nhỏ. Tớ chưa bao giờ nghĩ hai đứa nó lại có hành động như vậy. Nhất là khi Kei đã là người yêu của cậu, sự thật đến bây giờ tớ vẫn còn thấy bị sốc lắm.
-Tớ cũng không muốn tin đó là sự thật đâu. Nhưng chính tớ đã chứng kiến chuyện này. Cậu bảo tớ phải tin Kei như thế nào được chứ?
-Hôm qua Kei nói với tớ là nó chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu. Tất cả những gì chúng ta thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Mặc dù vậy nó vẫn không giải thích gì với tớ cả. Nhưng tớ cảm thấy nó nói thật. Ít ra thì trong mắt tớ. Kei cũng là một đứa bạn có đạo đức.
Suy nghĩ một lát, Lucy ngước lên:
-Nhật Dạ thế nào rồi ?
-Mấy hôm nay cô ấy không tới nhà thờ. Hình như cô ấy hơi bị kích động, vì sau hôm đó Kei đã tránh mặt cô ấy. Cô ấy đã cho người đi tìm nó khắp nơi nhưng Kei vẫn không trở về nhà .
-Sao Kei lại làm vậy. Dù sao cậu ấy cũng phải tỏ ra có trách nhiệm một chút chứ.
-Tớ cũng không rõ. Từ trước đến giờ nó chưa từng hành động như vậy. Nhưng xem ra lần này nó có vẻ rất giận Nhật Dạ thì phải.
-Kei giận Nhật Dạ ư ? Chuyện này là sao ?
-Tớ không rõ. Vì vậy Lucy hãy thử gặp và nói chuyện với Kei đi. Có thể trong chuyện này quả thật có hiểu lầm..
Lucy im lặng không nói gì. Cô bé vẫn mơ hồ. Mọi thứ cứ rối tung lên như tơ vò. Lucy không còn biết phải làm gì. Không còn biết phải tin vào điều gì nữa. Tin vào Kei hay tin vào những gì mà mình đã nhìn thấy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...