Đợi gió giao mùa


Cứ tưởng rằng việc gặp lại Hải Dương trên đường chỉ là ngẩu nhiên thôi. Nhưng sự thực không phải vậy, chiều hôm đó anh ta tới nhà chú Khánh và lần này thì còn có thêm một người nữa…
-Lucy. Cậu lên nhà đi. Tớ giúp dì Thanh nấu ăn được rồi !
Nghe Nhật Dạ nói, cô nhóc quay sang nhăn nhó:
-Như thế thì nguy hiểm quá. Không khéo cậu lại phá tan hoang cái bếp nhà tớ ra mất.
Mặc kệ những gì Lucy nói, Nhật Dạ mím môi đẩy cô bé ra ngoài phòng khách, nhìn những người đang ngồi đợi mình, cô có cảm giác hơi khó chịu…
-Linh Đan ! Con vẫn khỏe chứ ?
Ngần ngại nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhóc lạnh lùng gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kei. Hoàng Tuyền vẫn nhìn cô, mỉm cười trìu mến. Cô bé không muốn gặp lại những người này một chút nào cả, những gì liên quan đến họ chỉ là rắc rối liên tiếp những rắc rối mà thôi, Lucy đã cố tình ở lì trong bếp nấu ăn vậy mà Nhật Dạ còn đẩy cô ra đây. Có vẻ như Nhật Dạ cố ý muốn như thế. Và hình như trước khi Lucy ra mọi người đã nói chuyện gì rồi thì phải, cô bé chỉ thấy Kei mỉm cười với mình rồi quay sang líu tíu với Bạch Dương.
-Anh Bạch Dương. Anh đã mua được vé tham dự triển lãm tuần sau chưa ?
-Chưa. À… Đúng ra là không mua được. Lúc anh tới quầy vé thì tấm cuối cùng đã bị bán mất tiêu rồi.
Bạch Dương thở dài tiếc nuối, đưa tay lên gạt vạt tóc chạm vào mắt. Nhìn anh lúc tháo kính ra cũng rất đẹp đó chứ. Vậy mà Lucy không hiểu sao lúc nào anh cũng thích đeo nó kè kè trên mắt.
-Triển lãm gì vậy anh ? Lucy quay sang thắc mắc.
-Triển lãm tranh ở viện bảo tàng. Chủ nhật này họ thuê được những bức tranh nổi tiếng của nước Pháp và trưng bày chỉ một ngày, anh muốn tới xem những bức tranh đó.
-Chỉ là mấy bức tranh cũ mèm thôi mà. Có gì mà anh phải tiếc rẻ thế chứ ?
-Hừ ! Một con nhóc nhí nhố như em thì hiểu gì về nghệ thuật chứ.
Bạch Dương đưa tay vò đầu Lucy, cô nhóc quên mất anh là một trong những người nghiện hội họa nặng. Buổi triển lãm này đối với anh đúng là rất quan trọng. Thế mà chỉ vì đưa con nhóc Lucy đi vào nhà thờ anh đã mất tiêu cơ hội tới đó.
-Cậu muốn tham gia buổi triển lãm sao?
Hải Dương đột ngột lên tiếng. Bây giờ thì Lucy mới có thời gian quay lại với những thắc mắc của mình. Không biết tại sao anh ta và ông Hoàng Tuyền lại tới đây?
…-Tôi sẽ tìm cho cậu một tấm vé vào cổng. Sáng mai tôi sẽ sai người mang đến cho cậu.
Mọi người quay sang nhìn Hải Dương ngạc nhiên, từ sau một chuỗi những sự kiện diễn ra, anh ta có vẻ không chiếm được thiện cảm trong mắt mọi người cho lắm. Không hiểu sao bây giờ anh ta lại tỏ ra tốt bụng đột xuất như thế này. Đúng là chuyện lạ mà, Hi vọng chốc nữa không có thiên thạch va chạm trái đất…
-Anh có thể mua được vé vào cổng sao ? Họ đã bán hết rồi mà.
Bạch Dương nhướng mày nhìn sang thắc mắc, nhưng trông đôi mắt của anh có gì đó ánh lên hi vọng, Bạch Dương đúng là người cuồng nghệ thuật mà.
-Công ty của tôi tài trợ cho buổi triển lãm đó. Việc kiếm một tấm vé là quá dễ dàng. Sáng mai tôi chắc chắn sẽ giao cho cậu.
-Được sao ? Vậy thì cám ơn nhé !!!
Bạch Dương gần như reo lên sung sướng, vậy là anh có thể đi tham dự triển lãm rồi, cô nhóc Lucy nghiêng đầu thắc mắc. Không biết những bức tranh mà người ta sắp đem ra triển lãm có hấp dẫn như những chiếc bánh ngọt Pháp được trưng bày ở mấy cửa tiệm trong thành phố không mà anh ấy háo hức như vậy.

“Sở thích của ông anh này kì lạ quá !”
Câu chuyện nghệ thuật lại được tiếp tục, mọi người rôm rã bàn tán về những bức tranh nổi tiếng, còn kẻ không có tí nghệ thuật trong đầu bị gạt ra ngoài. Phũ phàng !
-Linh Đan ! Dạo này con vẫn ổn chứ ?Hoàng Tuyền lại lên tiếng.
Cô bé nhìn sang, Lucy có vẻ gì đó ngần ngại khi đối diện với người này, cô không trả lời, chỉ có những cái gật đầu thay thế…
-Ngày mai bố sẽ sang Oxtraylia.
Lucy ngước lên ngạc nhiên, vậy lí do mà hôm nay ông ta và Hải Dương đột ngột đến đây là vì chuyện này sao ?
-Con có muốn cùng bố đi qua đó không ?
-Không !
Lucy lên tiếng. Cô bé đã trả lời, dù thái độ vẫn tỏ ra dè dặt. Vậy là ông ấy sắp ra nước ngoài rồi. Đây là buổi trò chuyện cuối cùng của hai bố con sao ? Không biết đến bao giờ Lucy mới có thể gặp lại ông ta… Mà Lucy cũng không biết có nên hi vọng gặp lại ông ta hay không nữa. Người bố này đã khiến cô bé phải suy nghĩ nhiều, đau lòng nhiều, giận dữ cũng nhiều. Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là bố ruột của Lucy…
Mọi người vẫn chăm chú vào câu chuyện của mình, chỉ còn lại hai bố con vẫn đối diện nhau, im lặng…
Được một lát Lucy dường như không chịu được không khí căng thẳng trong phòng nữa, cô bé đứng dậy lấy lí do đi tìm con mèo Nyako bị lạc và đi ra ngoài vườn. Hải Dương ngồi bên cạnh cũng lập tức đứng dậy theo sau…
-Đứng lại, Lucy !!!!
Khi ra đến sân, Hải Dương gọi Lucy quay lại, ánh mắt anh ta nhìn cô có vẻ hơi giận.
-Gì thế ?
-Đang nói chuyện với bố mà em bỏ đi đâu vậy ?
-Em không muốn nói chuyện với ông ấy.
-Đủ rồi đó Lucy. Quay vào nhà đi. Dù sao ông ấy cũng là bố em mà, ông ấy đã đi một quãng đường dài đến tận đây thăm em, ít ra em cũng phải ngồi lại nói chuyện tử tế với ông ấy chứ. Em đừng có cư xử quá đáng như vậy.
-Qúa đáng sao ? Anh xem lại hành động của mình sáng nay đi rồi hãy nói em có quá đáng hay không. Mà không phải em đã nói rõ từ trước rồi sao ? Em không bao giờ tha thứ cho ông ta đâu. Ông ta có tới đây bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi.
Hải Dương cau mày nhìn cô bé, rồi anh ta đi lại dịu giọng:
-Được rồi Lucy ! Trước đây là lỗi của anh. Chúng ta hãy bỏ qua chuyện cũ đi nhé ! Em hãy vào nhà và nói chuyện với bố một lát đi. Đừng làm ông ấy buồn nữa…
Cô bé nhìn anh ta rồi lạnh lùng quay đi.
-Em nói rồi. Em không muốn nói chuyện với ông ta. Em cũng không muốn nhìn thấy ông ta. Cả anh nữa. Tốt nhất là hai người nên về sớm đi để khỏi phải khó chịu…
-LUCY !!!!
Đột nhiên Hải Dương đi lại giữ chặt lấy hai vai cô bé và đẩy mạnh cô vào bức tường phía sau, đôi mắt anh ánh lên những tia nhìn giận giữ pha lẫn xót xa, cả người anh ta đột nhiên trở nên run rẩy, Thấy thái độ này của anh ta, Lucy cảm thấy hơi sợ và cũng có phần ngạc nhiên. Hai cánh tay Hải Dương bóp chặt lấy vai Lucy khiến cô bé đau nhói.
-Lucy… Anh xin em. Hãy tha thứ cho ông ấy đi. Hãy tha thứ cho bố của chúng ta. Nếu không muốn, em nói dối cũng được. Nói dối ông ấy là em đã tha thứ cho ông ấy cũng được. Đừng làm ông ấy đau lòng thêm nữa…

Lucy không nói gì, cô bé nhăn mặt cố gỡ hai cánh tay thô bạo đang giữ chặt lấy mình ra.
-Bố chúng ta…Ông ấy đã không còn sống được bao lâu nữa rồi. Lucy…
Lucy sững người nhìn lên. Hải Dương vẫn nhìn cô bé, ánh mắt đau đớn xoáy sâu vào đôi mắt mở to ngạc nhiên của Lucy.
-Anh nói vậy là sao ? Cô bé nghi ngờ hỏi lại.
-Anh nói là bố không còn nhiều thời gian nữa đâu. Lucy ! Ông ấy vừa mới thoát chết sau ca mổ tim cách đây một tháng. Và ông ấy cũng không còn sống được lâu nữa. Chỉ có thể là hai năm, ba năm, may mắn lắm là năm năm nữa mà thôi…
-Ông ấy bị bệnh tim sao ?
-Ừ. Ông ấy bị bệnh tim lâu rồi. Từ trước đến giờ không ai dám làm gì khiến ông ấy phải suy nghĩ hay tức giận cả. Và ông ấy chỉ bị lên cơn đột quỵ duy nhất một lần…
Lucy nhìn anh ta ngạc nhiên, Hải Dương vẫn giữ chặt Lucy và nhìn cô với ánh mắt buồn bã:
- Lần đó là sau cuộc gặp gỡ với em ở ngôi biệt thự của anh…Chính những gì em nói với bố hôm đó đã khiến ông ấy bị tổn thương. Em đi chưa bao lâu thì ông ấy cũng ngã quỵ trong phòng và ngay hôm đó phải nhập viện đó Lucy. Ông ấy đã vì cắn rứt lương tâm mà trở bệnh và phải nằm viện trong suốt một thời gian dài. Ca mổ tim tháng trước anh đã nghĩ bố sẽ không qua khỏi. Nhưng ông ấy đã thoát chết, nhờ ý chí của mình mà ông ấy đã thoát chết, và lí do duy nhất mà ông ấy không thể ra đi được là vì ông ấy muốn gặp lại em, muốn được nghe em nói lời tha thứ…
Lucy lặng người, cô vô cùng bất ngờ về những gì mình mới nghe từ Hải Dương, đôi mắt cô đẫn đờ và cô bé cảm thấy hai vai mình đang run rẩy…
Lucy ghét người đàn ông được gọi là bố cô, cô hận ông ta rất nhiều và chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ tha thứ cho ông ta. Nhưng Lucy chưa bao giờ muốn ông ấy bị như vậy. Chưa bao giờ cô muốn đẩy ông ấy vào nguy hiểm cả. Cô không thể ngờ là những lời nói vô ý của mình trong lúc nóng giận đã suýt giết chết bố mình… Một cảm giác ân hận tràn về trong cô, Lucy không cố ý, và bây giờ thì cô cảm thấy ân hận rất nhiều, đúng là suýt nữa cô đã giết bố ruột bằng những lời nói cay nghiệt của mình rồi. Không lẽ cô đang cố trả thù cho bác Long, cố đòi nợ ẹ bằng cách này sao. Không…Không đúng. Lucy không hề muốn như vậy…
Bố cô không còn sống được bao lâu nữa, là do Lucy vô ý đã khiến ông ấy trở bệnh. Đầu óc Lucy quay cuồng với những mặc cảm tội lỗi trong lòng, khóe mắt cô cay xè và cô muốn bật khóc…
-Lucy…Anh không trách em, bố cũng không hề trách em. Đúng hơn là không ai trong chúng tôi có tư cách để trách cứ gì em cả. Gia đình họ Hoàng đã có lỗi với em rất nhiều, nợ em rất nhiều rồi…Nhưng mà Lucy…Dù sao thì ông ấy cũng là bố em. Chúng ta đang chảy chung cùng một dòng máu, ông ấy đã rất ân hận và mong em sẽ tha lỗi cho ông ấy. Ông ấy đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Lucy…
Đôi mắt lạnh lùng của Hải Dương nhìn cô tha thiết. Lucy chưa bao giờ thấy anh ta như vậy, khuôn mặt buồn bã của một kẻ đã phạm nhiều tội lỗi…Đáng trách nhưng rất đáng thương…
Cô bé im lặng suy nghĩ một lát rồi tháo tay Hải Dương ra khỏi vai mình, lặng lẽ đi vào nhà, Hải Dương vẫn đứng lặng một chỗ nhìn theo Lucy, ánh mắt đượm buồn, những vệt nắng chiều đỏ rực nhảy múa trong đôi mắt đen thẳm đó…
-Nghe trộm người khác nói chuyện là thói quen xấu đó. Thằng nhóc !
Đột nhiên anh ta quay ra sau lạnh lẽo, Kei từ bên kia một thân cây ôsaka bước ra bình thản, trên tay cậu nhóc là con mèo Nyako quậy phá đang giẫy dụa loạn xạ đòi nhảy xuống đất.
-Xin lỗi vì đã lỡ nghe câu chuyện của hai người, tôi chỉ là đi tìm con mèo vô tình ngang qua đây thôi. Không phải là cố ý nghe lén đâu.
-Hừ ! Cậu sợ tôi sẽ ép con bé về nhà sao ?
-Anh dám sao ?
-Hở ? Xem ra cậu rất yêu quý cô em gái dễ thương của tôi nhỉ. Cậu muốn nó ở lại đây với cậu à ?
-Thế thì sao ? Tôi vẫn còn giữ nguyên tập tài liệu mật của công ty BIAT đó. Anh đừng có nghĩ đến chuyện mang Lucy đi khỏi đây, nếu không, tôi sẽ cho anh vào nhà đá tự kỉ liền.
Kei thả con mèo xuống đất, đôi mắt đen thẳm vẫn bình thản, khuôn mặt lạnh lùng không biểu hiện một chút cảm xúc. Hải Dương nhìn cậu một lát rồi mỉm cười.

-Vậy là cậu thích con bé thật sao ?
-Thế thì sao? Anh định nói là sẽ cướp cô ấy khỏi tôi sao ?
-Nếu tôi để nó lại cho cậu, cậu sẽ bảo vệ và thương yêu nó chứ ?
-Hả ? Không phải anh luôn muốn ép cô bé về sao? Sao lại hỏi tôi như vậy ?
-Yên tâm đi ! Tôi sẽ không làm như vậy đâu. Hải Dương cười buồn rồi quay đi.-Tôi đã không muốn làm người xấu nữa rồi. Tôi sẽ giao con bé lại cho cậu. Vì vậy hãy bảo vệ và chăm sóc nó cho tốt nhé !
-Hả ???
Kei nhìn theo, đôi mắt ngơ ngác khó hiểu.
Lucy quay vào nhà, Hoàng Tuyền vẫn ngồi đợi cô, Hải Dương cũng đi theo sau cô bé, rồi cả hai yên vị vào chỗ cũ của mình khi nãy, Hải Dương tiếp tục quay lại câu chuyện nghệ thuật đang dang dỡ, mọi người trong phòng dường như đang cố tạo ra một không gian riêng cho hai bố con Lucy…
Hoàng Tuyền có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô con gái mình đã quay lại, khuôn mặt ông nhìn Lucy thân thương với nụ cười rạng rỡ, cô bé thì vẫn ngồi lặng im cúi xuống không nhìn ông, ngại ngùng và cắn rứt. Hai bố con lại tiếp tục ngồi yên bên nhau, để mặc thời gian trôi qua…
-Bố xin lỗi con ! Linh Đan.
Lucy ngước lên nhìn ông ngạc nhiên. Hoàng Tuyền vừa nói lời xin lỗi với cô. Đôi mắt buồn bã của ông lộ lên những nếp nhăn do năm tháng. Mái tóc đã lốm đốm bạc. Nhìn ông bây giờ. Lucy mới nhận ra là bố mình cũng đã có tuổi rồi, ông ấy thật sự đã già rồi…
….-Xin lỗi vì bố đã bỏ rơi con. Bố đã không làm tròn được trách nhiệm của mình. Bố cũng xin lỗi vì đã khiến con gặp nguy hiểm mà không thể bảo vệ được con. Bố đúng là một ông bố tệ hại mà.
Đôi mắt buồn của ông vẫn nhìn Lucy chằm chặp, khóe mắt cô bé cay cay, có một điều mà Lucy rất ghét ở bản thân mình là cô nhóc quá yếu lòng, thường hay cảm động vì những thứ tình cảm hiện diện trước mặt mình, nếu trước đây cô căm ghét người đàn ông này bao nhiêu thì bây giờ cô lại thấy xót xa khi nhìn ông ta bấy nhiêu. Và có một điều cô không thể quên, Hoàng Tuyền là bố ruột của mình.
…-Bố đã rất mừng khi biết rằng con vẫn còn sống. Linh Đan !!! Bố thật sự rất thương con. Lần đó muốn đón con về nhà không phải vì bố cảm thấy mặc cảm tội lỗi hay là bố muốn làm tròn trách nhiệm vì chúng ta có chung dòng máu như con đã nói đâu. Bố muốn đón con về nhà là vì bố muốn được ở gần con, Linh Đan. Bố thương con cũng giống như anh trai Hải Dương của con, mặc dù bố không biết phải nói thế nào cho con hiểu, nhưng những gì mà bố muốn làm cho con không hề giả dối đâu, con gái…
Lucy vẫn im lặng, đôi mắt bối rối cố nhìn sang hướng khác.
…- Bố đã rất hi vọng vào cuộc gặp gỡ lần trước, bố đã rất hi vọng rằng con sẽ trở về với bố. Nếu con chịu trở về, bố sẽ rất hạnh phúc và sẽ dành hết quãng đời còn lại để chăm sóc cho con, và bù đắp lại quãng thời gian đã để con chịu khổ. Bố sẽ làm tất cả cho con…nhưng…nhưng… Khi nghe con nói là con không hề cần bố, con hận bố và cả đời này sẽ không tha thứ cho bố…bố đã rất đau lòng…và bố biết là điều mà bố mong muốn không thể thành hiện thực được… Là vì bố, tất cả là do bố. Đúng như con nói. Bố đã phản bội lại bạn bè, bỏ rơi người con gái mà bố thương yêu nhất. Hoàng Hà vì bố mà phải bỏ đi, bố đã không làm gì để bảo vệ và chăm sóc được ẹ con. Hoàng Long cũng vì bố liên lụy mà chết. Bố đã gieo ra nhiều quả đắng nên việc gặt lại nó bây giờ không có gì khó hiểu cả…Mặc dù vậy bố vẫn rất mong muốn được đón con về, nhưng xem ra đây là một điều vô vọng mà cả đời bố không thể làm được rồi…Bố biết rất khó để con tha thứ cho bố. Nhưng bố vẫn hi vọng vào điều đó. Con vẫn còn nhiều thời gian, bố thì sắp hết rồi, bố muốn ít ra đến cuối đời, con sẽ tới gặp bố và nói điều này…Từ giờ đến lúc đó, bố sẽ đợi con.

…-Nếu sau này muốn gặp bố thì hãy nói anh trai Hải Dương đưa con sang đó nhé !
Lucy lặng yên suy nghĩ, rồi cô bé gật đầu.
Lucy cần thời gian. Khi thời gian đi qua xóa nhòa mọi vết thương trong quá khứ. Đem những kí ức khó chịu đi xa. Lucy sẽ làm được. Cô sẽ cố gắng tha thứ cho ông. Cô sẽ đến gặp ông và sẽ nói lời tha thứ, cũng có thể sẽ ở lại bên ông cho đến giây phút cuối của ông. Nhưng không phải là bây giờ…
Thời gian lại trôi qua. Hai bố con vẫn ngồi bên nhau với bao nhiêu bối rối, những cảm xúc đan xen bức bối không thể nói lên lời… Sau một lúc yên lặng thì Hoàng Tuyền cũng đứng dậy quay sang chú Khánh nhẹ nhàng lên tiếng:
-Xin lỗi ! Không làm phiền gia đình nữa. Chúng tôi phải về rồi.
Những gì cần nói với Lucy ông cũng đã nói xong cả rồi, ông không muốn ở lại khiến cô bé phải bối rối nữa, chú Khánh quay sang ngạc nhiên.
-Sao vội thế ? Để ăn tối với gia đình tôi xong hãy về chứ.
-Cám ơn ! Nhưng sáng mai tôi phải lên máy bay sớm rồi. Tôi phải về thôi.
-Tiếc quá !
Tiễn hai bố con Hoàng Tuyền ra bên ngoài, chỉ có những tiếng trò chuyện của chú Khánh và ông, Lucy vẫn lặng im, đầu cô bé rối tung lên rồi đột nhiên có gì đó trống rỗng, không biết phải kết thúc buổi chia tay này như thế nào…
Phải im lặng mãi sao ? Im lặng với người bố ruột đã hối lỗi vì những việc làm của ông trước đây ? Im lặng dù ông ấy đã nói với Lucy lời xin lỗi…Ông ấy rất quan tâm đến Lucy, cũng thương Lucy, cô bé có thể cảm nhận được điều đó qua cái nhìn đầy buồn bã của ông. Đôi mắt phong trần nhăn nheo qua năm tháng. Ông ấy thương Lucy, còn Lucy, cô đã suýt giết ông vì thái độ lạnh lùng và những lời nói tàn nhẫn dành cho ông, nghĩ lại thì Lucy cảm thấy cô cũng thật tàn nhẫn quá, ông ấy đã hối hận rồi, ông ấy muốn được tha thứ…Và Lucy cũng muốn tha thứ cho ông ấy… Nhưng mổi lần nghĩ đến cuộc đời của mẹ, đến cái chết của bác Long, Lucy vẫn không thể dằn lòng cho qua được…

Nhưng ông ấy sắp chia tay với Lucy. Không biết đến khi nào thì hai cha con mới được gặp lại. Nếu cứ thế này…
-Linh Đan !
Giật mình ngước lên, Lucy đã thấy ông đứng trước mặt cô mỉm cười. Chú Khánh đã đi vào nhà rồi, Hải Dương cũng ra xe chờ ông, đôi mắt anh nhìn cô lo lắng và có gì đó khẩn thiết lắm. Cô bé hơi lúng túng, cô cúi mặt nhìn xuống đất im lặng.
-Tạm biệt con ! Linh Đan.
Vẫn là sự im lặng đến khó chịu. Vẫn là thứ cảm giác dằng xé trong lòng Lucy, cô vẫn cúi xuống không nhìn ông. Hoàng Tuyền thì đứng im. Dường như ông cố chờ đợi một điều gì đó ở Lucy… Rồi sau một lúc cô bé vẫn nín thinh, ông thở dài đưa đôi mắt buồn bã quay đi.
-Khoan đã…bố ơi… Bố !!!! Lucy chạy theo ông vội vã.
Hoàng Tuyền quay lại. Ông ngỡ ngàng nhìn đứa con gái bối rối đang đứng trước mặt mình. Đây là những gì Lucy cố gắng thốt ra sau một hồi im lặng. Cô bé đã gọi ông là bố, lặng yên nhìn ông với đôi mắt không còn lạnh lẽo. Khuôn mặt của người đàn ông bỗng trở nên rạng rỡ, có một thứ hạnh phúc gì đó vỡ òa trong ông, khóe mắt ông cay cay …
-Con….con…không trách bố nữa đâu….Bố !!!
-Linh Đan !!!
Ông đi tới ôm chặt lấy cô bé, cả người ông run run, Lucy đứng lặng im, có vài giọt nước làm ướt áo người đang ôm cô. Trên mái tóc buông xõa của Lucy cũng có vài giọt nước mắt nóng hổi. Người đàn ông xúc động nói bằng giọng nghẹn ngào:
-Cám ơn con…con gái…
Ông siết chặt cánh tay ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng. Nắng chiều đọng từng vạt đỏ rực lên vai hai người, hàng cây lặng gió đứng im lìm, Lucy nói bằng giọng hơi lạc đi:
-Xin lỗi bố vì những gì con đã nói trước đây. Con không cố ý làm cho bố tổn thương…thực ra…con đã rất mong được gặp bố…từ khi con còn rất nhỏ…Khi gặp lại được bố, con có hơi bối rối…

…-Dù rằng…dù rằng… bố không phải là ông bố tuyệt vời như trong tưởng tượng của con…nhưng con vẫn rất thương bố. Vì bố là bố của con…
-Con gái…bố cũng rất nhớ con, rất thương con và rất muốn được gặp con, tha lỗi cho bố nhé…Hoàng Tuyền siết chặt lấy cô bé vào lòng thổn thức.
-Vâng…con tha lỗi cho bố rồi…Bố !!!
Nước mắt của Lucy nhòe ra ướt áo đẫm bố mình, Hoàng Tuyền mỉm cười hạnh phúc, cánh tay ông siết chặt lấy Lucy hơn. Căn bệnh tim quái ác luôn hành hạ ông suốt thời gian qua dường như đã biến mất, biến mất vì đứa con gái nhân hậu của ông, biến mất vì tội lỗi của ông đã được cô tha thứ. Bây giờ thì ông đã không còn gì phải hối tiếc nữa rồi. Hải Dương ở ngoài xe nhìn ra hài lòng nở một nụ cười an tâm. Vậy là em gái anh đã tha thứ cho bố. Cô nhóc mồm miệng nói ra toàn là mắm muối nhưng xem ra cô cũng là con người rất tình cảm. Hai bố con đã làm hòa với nhau. Tốt rồi…
Rồi sau này sẽ đến lượt anh tới giải hòa với cô em gái dễ thương này…
Hai bố con Lucy vẫn đứng lặng ôm nhau một lúc nữa rồi Hoàng Tuyền mới buông Lucy ra.
-Tạm biệt con, con gái !!!
-Tạm biệt bố. Con sẽ tới thăm bố sau….
-Ờ…
-Từ giờ đến lúc đó bố hứa với con là phải chăm sóc sức khỏe cho thật tốt nhé !
-Bố hứa !
Hoàn Tuyền mỉm cười quay đi. Có lẽ ông đã hoàn thành tâm nguyện rồi. Chưa phải là cuối cùng vì ông còn muốn một ngày nào đó Lucy sẽ tới gặp ông, nhưng bây giờ điều này cũng đủ tiếp sức cho ông để chờ đến hạnh phúc cuối cùng rồi.
Chiếc xe hơi đen lăn bánh đi trong trời chiều. Lucy vẫn đứng yên nhìn theo, không buồn bã, không cắn rứt, không còn gì vướng mắc nữa, chưa bao giờ Lucy thấy thanh thản như lúc này. Cô bé mỉm cười quay bước vào nhà….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui