Thấy Lucy ngồi ngẩn ngơ, Thanh Phong biết cô bé đang nghĩ gì, cậu không muốn cô bé lo lắng thêm nên lập tức đổi chủ đề.
-Quay lại vấn đề của cậu đi Lucy. Cậu có thấy có gì khó hiểu trong chuyện này không ?
Lucy ngước lên nhìn Thanh Phong thật thà:
-Thực ra thì với tớ, mọi chuyện đều khó hiểu…
-Hừm…Thực ra thì ai trong nhà họ Hoàng muốn giết cậu. Là Hải Dương hay một người nào khác, và tại sao kẻ đó lại muốn giết cậu chứ. Cho đến bây giờ ông Hoàng Tuyền vẫn không có ý định sẽ nhận lại cậu cơ mà. Và hôm qua sao chú Khánh lại gọi cậu ra ngoài cổng trường, bọn tớ đã quay lại tìm nhưng vẫn không thấy chú ấy đâu cả.
Nghe Thanh Phong nói đến chú Khánh, Lucy giật mình.
“Đúng rồi, tại sao hôm qua chú ấy lại nhắn tin ình mà không thấy đâu”.
Lucy vội đưa tay vào túi áo. Chiếc điện thoại không thấy đâu cả, bộ đồ mà cô bé mặc hôm qua đã được thay ra. Cô bé quay lại nhìn Thanh Phong hốt hoảng :
-Phong à ! Cậu có biết điện thoại của tớ ở đâu không ?
-Àk ! Nó bị ướt nên tớ đã đem đi sấy khô giùm cậu.
Thanh Phong trao chiếc điện thoại cho Lucy, cô bé vội vàng lục danh bạ gọi cho chú Khánh. Sau vài giây, đầu dây bên kia tổng đài cho biết không liên lạc được, cô bé cố gọi lại vài lần nữa, vẫn không thể liên lạc được…Nhìn thấy khuôn mặt Lucy trắng bệch run rẩy, Thanh Phong cúi xuống giữ chặt hai vai cô bé trấn an :
-Lucy ! Cậu sao vậy ?
Lucy ngước lên nhìn cậu bạn hoang mang:
-Phong, hôm qua cậu đã gọi lại cho chú Khánh rồi phải không ? Không thể liên lạc được với chú ấy phải không?
Thanh Phong nhíu mày gật đầu, Lucy loạng choạng, cô bé cảm thấy tim mình đập mạnh, bất an. Tại sao không thể liên lạc được với chú ấy. Đã có chuyện gì xảy ra với chú ấy ư ? Lucy lắc đầu cố xua tan ý nghĩ không hay vừa thoáng qua và đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Thanh Phong đã giữ cô bé lại:
-Cậu định đi đâu vậy Lucy ?
-Tớ về nhà. Tớ muốn tìm chú Khánh.
-Không phải tớ đã nói với cậu bên ngoài rất nguy hiểm rồi sao. Đám người của Hải Dương đang lùng sục cậu khắp nơi. Cậu mà để tụi đó bắt được là tụi nó sẽ xé xác cậu ra ngay đó.
-Nhưng tớ phải đi tìm chú Khánh, tớ không thể liên lạc được với chú ấy. Không biết chú ấy đã gặp phải chuyện gì rồi.
-Lucy…Thanh Phong nhíu mày.
-Để tớ đi, Thanh Phong !
Lucy giọng lạc hẳn đi cố gỡ tay Thanh Phong, nhưng cậu nhóc vẫn không buông ra, cậu không muốn buông ra để Lucy lao vào con đường chết một lần nữa. Cậu nhìn cô bé cau mày quát lớn:
-Lucy !!! Cậu ra ngoài thì làm được gì ? Tìm chú Khánh ư ? Cậu biết chú ấy ở đâu không mà tìm. Cậu ra đó thì chỉ bị giết trước khi gặp được chú ấy mà thôi. Đừng có làm mấy việc ngu ngốc như hôm qua nữa, hôm qua chỉ vì không chịu nghe lời tớ ở lại trong trường mà suýt nữa cậu đã bị giết rồi đó.
-Tớ….sẽ báo cảnh sát.
- Không cần đâu, Lucy. Với sức ảnh hưởng của nhà họ Hoàng thì cảnh sát chẳng khác gì mấy con rối trong tay họ đâu. Hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi. Đây là nhà thờ, nơi duy nhất được thế lực của gia đình tớ chống lưng, là nơi duy nhất cậu được an toàn. Kei đã đi tới nhà cậu rồi, cậu ấy sẽ trở về ngay thôi. Chịu khó đợi một lát đi.
-Nhưng…tớ….
-Cậu đừng lo, chú Khánh sẽ không sao đâu, chú ấy là một nhà báo dày dạn kinh nghiệm mà, chú ấy biết cách tự cứu mình khi gặp nguy hiểm, đám người đó không làm gì được chú ấy đâu.Thanh Phong xoa đầu cô bé trấn an, nhưng Lucy vẫn cảm thấy có gì đó bất an. Dù vậy giờ cũng không còn cách nào khác, đành phải đợi Kei trở về rồi tính tiếp vậy.
-Được rồi…Tớ sẽ ở đây chờ Kei…
-Có thế chứ…
Thanh Phong mỉm cười hài lòng, Lucy ngước lên, khuôn mặt vẫn chưa hết hoang mang, dù Thanh Phong có nói rằng Kei sẽ trở về ngay nhưng Lucy đã đợi cả ngày mà vẫn không thấy cậu ấy đâu, cô bé ruột gan bồn chồn, đứng ngồi không yên, Thanh Phong vẫn ở bên cạnh Lucy từng giây từng phút, không cho cô đi ra ngoài nửa bước. Mãi đến chiều, Lucy tưởng rằng mình không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa thì mới thấy Kei trở về. Lúc đó là 16h30, Nhật Dạ cũng đi vào cùng với Kei, vừa thấy Lucy, cô chạy lại ôm chầm lấy cô bé ríu rít :
-Lucy ! Cậu không sao chứ. Vết thương hôm qua không nặng chứ ?
-Tớ không sao Nhật Dạ !Lucy gượng cười, đôi mắt cô bé hướng về Kei hi vọng.
-Xin lỗi Lucy ! Kei thở dài.-Ttớ không tìm được chút tin tức gì của chú Khánh cả. Căn nhà của cậu cũng bị lục tung lên rồi, hôm qua những tên đó đã tới nhà cậu…
Lucy run rẩy, những suy nghĩ không hay lại ùa về trong đầu cô bé. Lặng im một lát, cô chạy ra ngoài, cô nhất định phải tự mình đi tìm chú Khánh, có thể chú ấy đã gặp chuyện gì không hay rồi, nhất định cô phải đi tìm chú ấy. Nhưng Kei đã giữ chặt lấy Lucy trước khi cô bé kịp bước ra khỏi cửa, cô bé ngước lên nhìn cậu giận dữ:
-Buông tớ ra Kei !
-Cậu định đi đâu ?
-Đi tìm Hải Dương. Chắc chắn họ đã giở trò gì với chú Khánh. Tớ không thể ngồi yên ở đây được.
Kei giữ chặt tay Lucy, ấn sát cô bé vào tường giận dữ:
-Đồ ngốc !!! Cậu muốn tự nộp mạng cho những kẻ muốn giết mình hả. Đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa. Chú Khánh không phải là một người dễ bị hại như vậy. Chú ấy sẽ không sao đâu.
Mặc kệ những gì mà Kei nói, Lucy vẫn lao ra ngoài, lúc này cô bé lo lắng cho chú Khánh hơn bao giờ hết, không thể có chuyện chú ấy tự nhiên biến mất được, cô hất mạnh tay Kei chạy ra, nhưng cậu càng giữ chặt hai vai cô bé hơn.
-Buông tớ ra. Kei ! Lucy nhìn cậu đầy oán giận.
-Đừng có gây rắc rối nữa Lucy, bây giờ cậu có ra ngoài cũng không làm được gì đâu.
-Nhưng còn hơn là trốn ở đây, buông tớ ra, tớ phải đi tìm Hải Dương, nếu không nhanh chóng tìm được chú Khánh, chú ấy có thể gặp nguy hiểm. Buông tớ ra đi….
Kei vẫn không buông Lucy ra, cậu giữ chặt cô bé quát lớn:
-Con nhóc cứng đầu này !!! Cậu định đi chết như thế này sao ? Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn chưa biết được ai trong nhà họ Hoàng muốn giết cậu, còn chưa biết chú Khánh đang ở đâu. Cậu định làm gì chứ. Ra ngoài đó rồi cậu làm được gì chứ ? Đồ ngốc !!! Tớ không để cậu đi chết một cách lãng nhách như thế này đâu. Cậu đừng nghĩ đến việc sẽ bước được ra khỏi nhà thờ nữa bước. Ngoan ngoãn ở yên trong đây đi, nếu cậu còn cứng đầu tớ sẽ nhốt cậu lại đó.
-Kei !!!!
-Im đi !!! Cậu mà còn cứng đầu tớ sẽ nhốt cậu lại thật đó.
Lucy im lặng, nước mắt cô rơm rớm. Những gì Kei nói đều đúng. Lúc này Lucy không biết phải làm gì nữa. Ra khỏi đây Lucy cũng chỉ đi tìm đường chết mà thôi.
-Kei nói đúng đó Lucy. Tạm thời cậu hãy ở lại đây đi. Trước tiên chúng ta phải chắc chắn cậu được an toàn đã, những chuyện còn lại để sau hãy tính.
Nhật Dạ đi lại dịu dàng gỡ hai cánh tay thô bạo của Kei ra khỏi vai Lucy an ủi. Cô bé nhìn Nhật Dạ không nói gì, nước mắt trào ra. Cô ngồi gục xuống một góc ôm mặt khóc nức nở. Cô không thể hiểu được tại sao những chuyện này lại xảy ra với mình. Cô đã làm gì sai mà người ta lại muốn giết cô, Tại sao lại như vậy, có phải cô lại sắp mất đi gia đình thứ hai của mình hay không. Thực ra cô đã làm nên tội tình gì mà bây giờ lại phải chịu tai họa này chứ…
Thanh Phong đi lại vỗ nhẹ lên vai Lucy an ủi :
-Nín đi Lucy ! Bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm được chú Khánh mà. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lucy gạt nước mắt, cô bé mím chặt môi vẫn cúi gằm mặt xuống.
-Ngoao !!!
Đang ngồi khóc ngon lành, đột nhiên có một con mèo mập ú từ tay Kei rơi bụp xuống đầu Lucy, cô nhóc ngạc nhiên ngước lên ôm lấy nó.
-Ngoao !!!
Con mèo trườn lên thè cái lưỡi rát cháy liếm những giọt nước mắt ướt trên khuôn mặt Lucy rồi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn cô vui mừng, nó không ngừng dụi dụi cái đầu to đùng vào ngực cô.
-Nyako ! Sao mày lại ở đây ?
-Thành viên duy nhất còn lại trong căn nhà. Lúc nãy bắt nó, nó cào tớ đau gần chết luôn đó. Đúng là chủ nào tớ nấy mà. Đáng ghét !
Lucy hạnh phúc ôm chặt con mèo, vuốt ve…
-Cám ơn Kei…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...