Cú đập từ cây gậy sắt của tên sát thủ quả thật rất mạnh. Phải mất một khoảng thời gian khá dài thì Lucy mới tỉnh dậy, đó là khi những tiếng chuông nhà thờ buổi sáng vang lên. Cô bé từ từ mở mắt ra và lờ mờ nhận thấy những hình vẽ lộng lẫy của thiên chúa trên trần nhà. Cô cựa người ngồi dậy, vết thương ở vai và lưng đau nhói khiến cô nhăn mặt đưa tay chống xuống giường, bây giờ Lucy mới để ý đến căn phòng mình đang ở, lạ hoắc y như phòng con trai, còn cô thì đang mặc trên người bộ đồ thể dục rộng thùng thình và nằm trên giường có chăn nệm trắng tinh ấm áp, còn đang ngẩn ngơ thì có một giọng nói vang lên bên cửa sổ :
-Vẫn còn sớm mà Lucy ! Cậu ngủ thêm một chút nữa đi !
Lucy giật mình ngước lên, Thanh Phong đang ngồi bên cửa sổ ngay trước mặt cô, những ngọn gió lùa qua mái tóc vàng của cậu tung bay, một vài dãi nắng sớm đậu trên vai làm cho khuôn mặt cậu trở nên rạng rỡ, Lucy vội tung chăn ra chạy xuống.
-Đây là đâu vậy Phong ? Sao tớ lại ở đây ?
-Đây là kí túc xá của nhà thờ, ở đây rất an toàn. Bọn người đó không thể tìm ra cậu đâu. Cậu thấy trong người thế nào rồi, Lucy ? Thanh Phong bước xuống đi lại gần cô bé mỉm cười dịu dàng.
Nghe Thanh Phong nói, Lucy giật mình nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, một hình ảnh vụt lên trong đầu cô, cô bé ngước đôi mắt hoảng hốt nhìn cậu run rẩy :
-Kei…Cậu ấy đâu rồi Phong ? Kei đâu rồi ?
Reng…Reng…Reng…!!!!!!!!!
Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn réo lên inh ỏi, đột nhiên nó bị một cái chân thô bạo ló ra đá “bốp” một phát dã man, đáp thẳng vào tường rồi im luôn. Kei tung mạnh cái chăn lồm cồm ngồi dậy, vươn vai ngáp dài.
-Ồn ào quá đấy nhóc con !!! Buồn ngủ chết đi được…
Kei….
Đôi mắt trong veo ngơ ngác của Lucy nhìn Kei, nhòa nước, cô bé lao lại ôm chầm lấy cậu nức nở :
-KEI !!!….
Cậu nhóc trợn mắt bất ngờ, cơn buồn ngủ của cậu cũng dứt hẳn luôn. Sau một lúc im lặng, cậu đưa tay lên ôm lấy cô bé đang run rẩy vào lòng. Lucy vẫn ôm chặt Kei, nước mắt, nước mũi cô bé chảy ra giàn dụa làm ướt hết cả chiếc áo của cậu, cô bé cứ thế, ôm chặt Kei và khóc nức nở.
Quả thật không còn biết phải diễn tả cảm giác mà Lucy đã trải qua như thế nào vào trưa hôm qua. Chỉ có thể nói bằng hai từ “khủng khiếp”. Cô bé đã gần như sắp chết khi thấy Kei một mình ở ngoài con hẻm nhỏ, rồi cả lúc thấy cậu người đẫm máu trong màn mưa lạnh buốt. Lucy đúng là gần như chết đi sống lại rồi. Chỉ vì cô mà Kei và Phong mới gặp nguy hiểm. Nếu Kei mà có mệnh hệ gì chắc Lucy sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân mình. Bây giờ thì cậu ấy đang ở đây, trước mặt cô và vẫn bình an vô sự. Lucy không thể kìm được nước mắt nữa …
-Nè ! Cậu khóc ướt hết áo tớ rồi Lucy. Nín đi nào !
Nghe Kei nói, Lucy càng khóc to hơn. Có lẽ vì mừng mà cũng có thể vì sợ nữa. Kei nhăn mặt, cậu không chịu được nữa, Lucy đang ôm chặt lấy cánh tay bị thương của cậu làm cho cậu đau nhói, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng Lucy, cậu ghé sát vào tai cô bé thì thầm:
-Buông tớ ra Lucy ! Cậu định ôm tớ như vậy cho đến khi nào đây. Đây là nhà thờ đó, nếu cậu muốn, chúng ta nên tới một chỗ khác yên tĩnh hơn, thích hợp hơn, lúc đó tớ sẽ để cậu ôm tớ thoải mái…
Lucy giật mình ngước lên, khuôn mặt cô bé đỏ ửng như trái cà chua. Vì mừng quá mà Lucy không biết rằng cô bé đã lao đến đè ngửa Kei ra và ôm chặt lấy cậu từ nãy đến giờ. Bây giờ bình tĩnh lại Lucy mới thấy xấu hổ ơi là xấu hổ, cô bé ngồi bật dậy lùi ra xa, lắp bắp:
-Xin lỗi… xin lỗi, tớ…không cố ý…
Kei mỉm cười thích thú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô bé, còn Thanh Phong đang liếc cậu trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Kei ngay lập tức vậy. Cái tội dám quyến rũ cô gái của thiên thần có phải là nhẹ đâu. Nhìn bên cạnh Kei có hai cái chăn trắng tinh trải trên tấm nệm dưới sàn, Lucy mỉm cười một cách vô thức, cô bé quay lại nhìn Thanh Phong rồi nhìn Kei, sao khuôn mặt hai người vẫn bình thản thế này…
-Sao thế nhóc con ? Có vấn đề gì à ? Kei hỏi Lucy tò mò.
-Đừng nói với tớ là…Tối qua… hai cậu ngủ ở đây đấy nhé !
Thanh Phong đưa tay gãi gãi đầu, còn Kei vươn vai ngáp dài….
-À…Biết làm sao được ! Kí túc xá hết chỗ rồi mà bên ngoài ban đêm mưa rét buốt, làm sao bọn tớ nỡ vất cậu nằm ngoài sân được.
Lucy thất thần, cô bé nhăn mặt tức tối, cái gã đáng ghét này, cậu ấy nghĩ Lucy là chó con hay mèo con mà dám bảo là vất ngoài sân chứ ? Đang định nói gì thì Lucy chợt sững người lại khi thấy nửa vai và cánh tay Kei quấn băng trắng xóa, quay lại nhìn Thanh Phong, dưới cánh tay cậu cũng có một dải băng trắng, mặt Lucy tối sầm lại.
-Kei, Phong…Hai cậu bị thương có nặng lắm không ?
-Chỉ là vết xước nhẹ thôi. Bọn tớ không sao ! Thanh Phong đi lại đưa tay lên xoa đầu Lucy mỉm cười.
-Hừm ! Lũ khốn đó làm gì có cửa giết bọn tớ…
Kei đưa tay lên gạt vạt tóc dài rủ trên mặt, ánh mắt cậu bổng trở nên sắc lẻm. Lucy rùng mình, cô bé hơi lạnh người khi nhớ lại cảnh tượng hôm qua. Kei đã chém gục hết đám sát thủ đó một cách tàn nhẫn và nhanh chóng. Đó là điều mà một cậu học sinh bình thường không tài nào làm được. Thậm chí ngay cả anh Bạch Dương-đệ tử ruột của bác Hoàng Long cũng không có được khả năng đó, anh ấy cũng không có đủ can đảm để xuống tay với người khác một cách dã man như vậy…
Kei thực sự là người như thế nào ? Ở cậu ấy có bí mật gì mà Lucy chưa biết được. Thấy cô bé ngồi ngây người nhìn cậu mà mặt tái mét. Kei đứng dậy lạnh lùng đi ra ngoài.
-Lucy ! Theo tớ nào. Tớ đưa cậu xuống nhà ăn. Tối qua không ăn gì chắc cậu đói lắm rồi !
-Ờ….
Đúng là Lucy đói lắm rồi, cô bé ngồi một lát mà đã giải quyết gọn hai tô cháo to đùng. Sau khi ăn sáng xong, Lucy lại được giao ột vị sơ tên Macta để cô ấy chăm sóc vết thương cho cô. Cây gậy sắt của gã sát thủ giáng xuống đã để lại một vết tím đen trên vai Lucy, miếng cao được dán vào cũng làm cô bé đau nhói. Bước ra khỏi phòng y tế của nhà thờ, cô bé đã thấy Thanh Phong chờ sẵn bên ngoài, cậu đi lại gần Lucy mỉm cười, đưa tay đặt lên vai cô bé lo lắng :
-Có đau lắm không Lucy ?
-Tớ không sao ! Kei đâu rồi, vết thương của các cậu có nặng lắm không ? Đã thay băng chưa?
-Bọn tớ không sao đâu. Kei ra ngoài có chút việc rồi. Tạm thời Lucy hãy ở lại đây nhé. Đừng ra ngoài lúc này nguy hiểm lắm, bọn người đó đang lùng sục cậu khắp nơi đó.
-Nếu ở lại đây tớ có thể đem lại nguy hiểm ọi người đó, những kẻ đuổi giết tớ có phải là người của Hải Dương không, Phong ?
-Ừk, chính là bọn chúng…Nhưng có một số chuyện tớ vẫn không hiểu…
-Chuyện gì ? Lucy nghiêng đầu nhìn Thanh Phong, cậu nhóc kéo tay cô đi ra.
-Ra ngoài vườn hoa đi, ra đó rồi nói chuyện.
Vườn hoa hồng ngan ngát hương, sau một trận mưa to thì mọi thứ đều trở nên tươi mới. Lucy khoan khoái vươn vai căng lồng ngực hít đầy một bầu không khí thơm ngát đó, nơi này vẫn không có gì thay đổi so với lần đầu Lucy tới đây. Và nhờ có bàn tay khéo léo của Hải mà mọi thứ càng trở nên đẹp hơn nữa. Đang ngắm nghía một bụi hoa hồng trắng, đột nhiên có một con ong bầu to đùng ở đâu lao tới trước mặt Lucy, với phản xạ cực nhanh của mình, cô bé đưa tay phạt ngang con vật xuống đất, nhưng con vật này không chết mà “vù vù” đôi cánh lao vào Lucy trả thù. Cô nhóc giật mình…
Phập…!!!!!
Một con dao nhỏ bay tới gim thẳng con ong vào thân cây bên cạnh, con dao này còn làm Lucy phải sợ hơn con ong bầu nữa, nó được phóng qua sát vào người Lucy và chỉ cách cô bé có một khoảng trống nhỏ…
-Thanh….Phong !!!!
-Hì…Suýt nữa là con ong giúp Lucy mập lên một chút rồi !
-À..haha…cám ơn cậu…hahaha….cô bé cười gượng gạo, mặt trắng bệch. “Suýt nữa thì cả tớ cũng bị gim rồi đó Thanh Phong !”
Thanh Phong mỉm cười đi lại rút con dao trên thân cây ra rồi dùng một tờ khăn giấy lau chùi nó một cách cẩn thận. Sau một phút im lặng suy nghĩ, Lucy ngước lên nhìn Thanh Phong dò hỏi:
-Phong !
-Chuyện gì ?
-Thực ra các cậu là ai vậy ?
-Là ai hả ? Thanh Phong mỉm cười ngước lên làm ra vẻ nghĩ nghợi.-À…Xem nào…là con chiên ngoan đạo. Hot boy trường BL, bạn thân của Lucy đáng yêu !
-Ý tớ không phải hỏi như vậy…À…Tớ không nghĩ những học sinh bình thường lại có được khả năng thực chiến chuyên nghiệp như cậu và Kei đâu…. Không phải là Karate, không phải Judo hay gì cả, tớ cũng là người học võ, nhưng các cậu không giống tớ… ai đã dạy võ cho các cậu vậy ?
Đột nhiên Thanh Phong nhìn Lucy cau mày, cái nhìn của cậu khiến cho cô bé chột dạ, đây là lần đầu tiên thiên thần nhìn cô với một ánh mắt như vậy, Lucy thấy hơi lo lắng…
-Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
Lucy cúi mặt lúng túng:
-Xin lỗi…Tại tớ thấy ở các cậu có gì đó khó hiểu. Tại sao các cậu là con nuôi của nhà họ Hà? Còn bố mẹ ruột của các cậu đâu? Càng ngày các cậu càng khiến tớ bất ngờ. Nhất là Kei. Tớ không tin một học sinh bình thường lại có khả năng chém nhau điêu luyện như vậy. Có phải…Kei trước đây đã được ai đó huấn luyện về lĩnh vực này không. Cả cậu nữa, khả năng phóng dao của cậu quá điêu luyện… các cậu…Lucy ngập ngừng.-Có phải là con của mafia không?
-Cậu muốn biết về thân thế bọn tớ à ? Lucy !!!
-Ừk ! Cô nhóc gật đầu .
Thanh Phong không giận mà quay lại cô bé đăm chiêu rồi chậm rãi đi đến ghế đá ngồi phịch xuống, ngửa đầu ra sau, đôi mắt xám nhìn lên bầu trời, đượm buồn :
-Cũng được thôi, dù sao chúng ta cũng đã là bạn thân của nhau, bọn tớ đã biết tất cả mọi chuyện của cậu thì không có lí do gì tớ phải giấu diếm cậu những chuyện trong quá khứ của bọn tớ.
-Hả ? Lucy nhìn Thanh Phong chờ đợi.
-Tớ và Kei là bạn thân từ nhỏ, bọn tớ là con lai và…đều là trẻ mồ côi.
“Trẻ mồ côi” Lucy nhìn cậu sững sốt. Vậy là Kei và Phong cũng là trẻ mồ côi…
-Lần đầu tiên mà tớ gặp Kei là lúc 6 tuổi, và bọn tớ phải cầm những con dao sắc nhọn đâm chém lẫn nhau…
Lucy giật mình nhìn cậu, cô bé không thể tin vào tai mình nữa, Phong đang nói gì thế này ? Nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của Lucy, cậu nhóc quay sang mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười rạng rỡ như thiên thần mà Lucy vẫn thường thấy, mà là nụ cười lạnh lẽo và ánh mắt xám lóe lên vẻ gì đó vô cùng tàn nhẫn, tự dưng cô bé thấy tim mình đập mạnh. Thanh Phong cúi sát xuống mặt Lucy lạnh lẽo.
-Có thể cậu không tin được vào những gì tớ kể, nhưng đây là chuyện có thật 100%. Một số đứa trẻ mồ côi như bọn tớ đã bị bắt vào một trại chuyên đào tạo sát thủ của bọn tội phạm bên Mĩ. Tớ và Kei từng là thành viên xuất sắc trong lớp sát thủ nhí được đào tạo tại đó. Cuộc sống của bọn tớ trong đó còn khủng khiếp hơn cả địa ngục, ngày nào cũng phải tập luyện cách giết người và bị những người huấn luyện đánh đập dã man. Nếu một ngày có một vài đứa trẻ nào đó bị đánh chết trong trại thì cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Đương nhiên cả những đứa bỏ trốn cũng sẽ bị giết ngay lập tức. Mà nơi đó nằm ở một hòn đảo cách biệt với bên ngoài, căn bản là không thể trốn được. Tớ và Kei đã từng sống ở một nơi như thế đó…
Cậu biết không Lucy ! Nếu trở thành một tên sát thủ thì tính mạng của cậu sẽ không còn thuộc về cậu nữa, cậu cũng sẽ không có cả quá khứ lẫn tương lai, tất cả những gì cậu có được là nhiệm vụ và phải bán mạng hoàn thành nhiệm vụ được giao cho đến chết, khi nào không còn cần thiết thì cậu cũng sẽ bị giết không thương tiếc để đảm bảo bí mật cho tổ chức, sát thủ trong mắt tớ có lẽ giống những cỗ máy biết nói hơn là người. Đã lọt vào đó rồi thì không còn đường thoát nữa, tớ và Kei đã từng nghĩ sẽ sống và chết đi như một công cụ giết người rồi…
Nhưng may mắn là năm bọn tớ 11 tuổi thì cơ sở đó bị quân chính phủ tấn công, đám chủ lực ở đó đều bị họ giết gần hết và nơi huấn luyện cũng bị san bằng. Những đứa trẻ như bọn tớ nhân cơ hội đó bỏ chạy toán loạn, một vài đứa đã chết, vài đứa thì bị quân chính phủ bắt đi, tớ và Kei đã may mắn chạy thoát ra ngoài, chính xác thì cả hai đều nhảy xuống biển và theo dòng thủy triều bơi vào đất liền. Nhưng lộ trình của nó quá dài, cuối cùng thì cả hai đều đuối sức và được một du thuyền vớt lên… Đó là lần đầu tiên tớ gặp Khôi Vỹ-anh trai của Nhật Dạ, chính anh ấy đã cứu bọn tớ và đưa cả hai vào đất liền. Sau đó thì bọn tớ được nhận làm con nuôi trong gia đình họ, vì theo Khôi Vỹ. Tớ và Kei rất có tố chất, có thể trở thành trợ thủ cho anh ta sau này. Hơn nữa, ngay từ lần đầu gặp Kei, Nhật Dạ đã tỏ ra rất yêu quý cậu ấy và Kei cũng đã được quyết định trở thành con rể tương lai của gia đình họ Hà rồi. Hừ !!! Mặc dù quá khứ đã qua từ lâu nhưng những kĩ năng mà bọn tớ học được bây giờ vẫn tỏ ra hữu dụng đấy chứ ?
Lucy lặng im nghe câu chuyện của người bạn không nói gì. Sát thủ ư ? Một câu chuyện tưởng rằng chỉ có trong phim thôi, không ngờ nó lại có thật ở ngoài đời. Kei và Phong đã từng là sát thủ…
Kei…
Trong đầu Lucy hiện lên những hình ảnh của Kei trưa hôm qua khi cậu nhìn cô bé bối rối, có phải Kei không muốn cho cô nhìn thấy cảnh tượng đó…
Kei và Thanh Phong đã muốn quên đi quá khứ này sao ?
Và Lucy đã vô tình bắt họ phải nhớ lại…
Cô bé ngồi im suy nghĩ vẫn vơ, trong lòng chợt thấy có chút áy náy với hai người bạn. Cả thái độ sợ hãi đối với Kei nữa, không biết Kei có buồn không khi cô cư xử với cậu ấy như vậy. dù sao Kei cũng là muốn cứu Lucy nên mới ra tay chém người dã man như vậy, còn Lucy đã không chịu hiểu lại còn sợ Kei nữa….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...