Tối chủ nhật.
Mới 19h00 tối Nhật Dạ đã nhặng xị lên lôi cả ba đứa bạn đi bắt ma ở khu nhà bỏ hoang rồi. Không hiểu nổi động lực gì đã khiến cô bé hăng hái như thế. Lucy nhìn cô bạn đang phấn khích đầy thắc mắc, không biết lúc gặp ma thật rồi cô ấy còn háo hức được nữa hay không ?
-Nếu có sợ thì cũng đừng có lao vào ôm chặt lấy tớ đó ! Nhóc con .
Kei liếc nhìn Lucy cảnh cáo khi thấy cô nhóc đi bên cạnh mình, cậu rất muốn tìm cách hù cho cô bé sợ, nhưng Kei hơi bị nhầm, vì từ trước đến giờ Lucy không bao giờ tin có sự tồn tại của ma quỷ, nên cô nhóc rất yên tâm với trò chơi này.
-Khỏi lo. Nếu phải ôm cậu thì tớ thà ôm con ma còn hơn. Đồ đáng ghét !
Thế là đoàn thám hiểm đi vào ngôi nhà ma quái bắt đầu lên đường. Những gì mà giang hồ đồn đại quả không sai. Con đường đi lên khu nhà hoang khá vắng vẻ. Để vào được đó, bốn đứa nhóc phải đi qua một khu vườn mọc đầy cúc dại, những bông hoa cúc vàng mỏng manh nhuộm màu trắng ngọc dưới ánh trăng và không ngừng đong đưa theo những làn gió nhẹ. Mổi lần giẫm vào một cánh hoa, một mùi hương đồng nội lại tỏa ra nhẹ nhàng làm cho tâm hồn người ta trở nên thanh thản…
Ếch nhái kêu ran, những con dế đi ăn đêm núp bóng dưới những ngọn cỏ kéo đàn “ric ric” như muốn ca ngợi vẻ đẹp của ánh trăng trên cao. Một khung cảnh đẹp thơ mộng, ồn ào nhưng tĩnh mịch. Đồng quê mang một vẻ đẹp huyền bí như thế đó, nó ồn ào nhưng không phải những âm thanh chói tai của tiếng kèn xe đài báo, mà là tiếng côn trùng đập cánh, tiếng kéo đàn của những nghệ sĩ tí hon hay những tiếng bay xào xạc của những con chim đi ăn đêm. Còn tĩnh mịch vì chỉ cần một tiếng động nhẹ người ta cũng nhận ra được. Cũng giống như bây giờ vậy, khi mà bốn đứa nhóc đang rồng rắn tiến đến nơi có sự tích ma quái thì đột nhiên có một âm thanh vang lên khiến cả bọn phải dựng tóc gáy…
-Ngoáo..ngoao…!!!
Một tiếng mèo kêu kéo dài thượt nghe cứ như tiếng khóc của một đứa trẻ rạch nát không gian tĩnh mịch trong khu vườn hoang. Nhật Dạ có vẻ hơi sợ, đang đi ở cuối cô nhóc vội vàng chen lên giữa, nhưng…
-Á Á Á !!!!!
Vừa lướt qua Thanh Phong, cô bé đã hét toáng lên khi có một bóng đen vụt qua trước mặt, và nhảy ra sau lưng cô lũi nhanh vào bụi cúc dại. Trước khi nó chạy vào đó, ba đứa nhóc còn lại đã kịp nhận ra đó là gì:
-Một con mèo đen thui. Hình như nó đang đi tìm bạn gái thì phải !
Lucy nhìn vào bụi rậm và thản nhiên bình luận. Đúng là có một con mèo đen , dưới ánh đèn pin của Thanh Phong chiếu vào, đôi mắt xanh lè của nó sáng rực. Con mèo không ngừng phát ra những tiếng kêu thê lương nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà tới…
-Ngáo…ngoao…!!!
-Hì..nh nh…ư con mèo đang nhìn mình !!!
Nhật Dạ núp sau lưng Lucy run rẩy.
…-Tớ …nghe Hoa Chanh kể lại rằng mèo đen thường hay xuất hiện ở nghĩa địa và những nơi có người chết. Nó là linh hồn của ma quỷ biến thành để hại người, kẻ nào bị chúng nhắm vào sẽ bị mèo đen tấn công…Có khi nào…híc….Nhật Dạ nói bằng giọng run run…
-Ý cậu muốn nói con mèo này là hồn ma của cô công nhân nào đó chết ở đây và nó đang nhắm vào cậu hả ? Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú thật đó Nhật Dạ.
Thanh Phong bật cười trước trí tưởng tượng phong phú của cô bạn nhát gan. Thế mà từ tối đến giờ cứ nhặng xị lên đòi đi bắt ma, mà ma quỷ đâu chưa thấy, mới gặp một con mèo đen đã sợ linh hồn ra rồi. Thật là…
-Mèo đen ! Mày tên gì thế ? Nói cho tao biết, mày có phải hồn ma của chị công nhân trẻ chết ở đây không ?
Lucy đưa tay khều khều dụ con mèo đen với bộ mặt tỉnh bơ, cô nhóc này rất thích mèo nên không có cảm giác sợ hãi hay lo lắng gì cả, nhưng những lời của cô lại khiến cô bạn bên cạnh dựng tóc gáy. Câu chuyện về cái chết của cô công nhân được Lucy nhắc lại càng khiến Nhật Dạ hoang mang hơn. Lucy vẫn nhìn con mèo đen chờ đợi nó đi lại dụi đầu vào tay mình giống chú mèo Nyako đáng yêu của cô.
Nhưng không….
-Ngoaooo…!!!
Con mèo gào lên một tiếng nữa rồi vụt bỏ chạy mất hút trong màn đêm. Lucy nhìn theo nó tiếc nuối, lần đầu tiên cô bị một con mèo từ chối, dường như mèo hoang không hề đáng yêu và ngoan ngoãn như mèo nhà. Khu vườn hoang yên tĩnh trở lại, nhưng cũng không hẳn là yên tĩnh, vì bây giờ đã có tiếng đập thịch thịch rộn ràng trong ngực của một kẻ nhát gan nào đó. Bốn đứa nhóc lại tiếp tục rồng rắn đi vào ngôi nhà hoang…
-Á Á Á !!!!!!!
Mới đi được một đoạn Nhật Dạ lại hét toáng lên, có một con rắn bò ngang qua chân cô bé, giờ thì cô nhóc thật sự hoảng sợ…
Chưa dừng lại ở đó.
-Áá á á á….
Đoạn đường tiếp theo lại có một chú dơi lao vào làm rối tung mái tóc xám của Nhật Dạ rồi bay vụt đi, nó làm cho cô nhóc tưởng tượng đến mấy con ma cà rồng trong phim rồi cô cứ thế vừa đi vừa run rẩy, nhưng chưa hết, sau chú dơi đáng yêu đó lại có vài con cú lướt ngang trước mặt cô bé làm dáng… Không hiểu là vì thích hay vì ghét mà dường như tất cả mọi thành viên bóng tối tại khu vườn này đều nhắm vào cô nhóc thì phải…
-Tới rồi !
Cả bọn dừng lại ngước lên nhìn ngôi nhà hoang trước mặt, chợt một cơn gió lạnh ùa qua, từ trong ngôi nhà vọng ra một tiếng hú dài, nghe y chang tiếng khóc phát ra từ nhà mồ mà bọn nhóc vẫn thường thấy trong phim ma. Nhật Dạ lại co rúm người run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ nữa. Lucy đưa mắt nhìn xung quanh ngôi nhà, mọi thứ thật hỗn độn, những dây thép gai gỉ sét bao quanh mấy bức tường đổ nát rung lên khi gặp những cơn gió mạnh, những cây cột bê tông cũ kỉ xếp chồng lên nhau và bị mấy dây dại cuốn quanh chằng chịt…
-Á Á Á !!!!
Một tiếng hét chói tai vang lên, cả bọn giật mình quay sang nhìn Nhật Dạ ngạc nhiên:
-Chuyện gì nữa vậy Nhật Dạ ?
-Tớ..hic…mới thấy…hic…một cô gái từ cửa sổ tầng 3…nhìn xuống đây…
Nhật Dạ mặt mày tái mét, lắp bắp chỉ tay lên cửa sổ, cả bọn ngước lên nhìn, cánh cửa trống trơn chỉ có những cơn gió lạnh ùa qua tạo nên những âm thanh rùng rợn, không có bóng dáng của bất kì một cô gái nào cả.
Lucy và Thanh Phong lừ mắt.
-Làm gì có ai đâu ?
-Cậu nhìn nhầm rồi Nhật Dạ !
-Không ! Tớ không nhầm, tớ thấy rất rõ có một cô gái tóc tai rũ rượi, mặc bộ áo trắng toát liếc nhìn chúng ta, tớ còn soi đèn pin vào cô ấy nữa, mắt cô ta xanh rực y chang mắt mèo, làm sao mà nhầm được…Nhật Dạ hốt hoảng thật sự, cô bé nói mà cứ như muốn òa khóc, cả người run rẩy ôm chặt lấy ngực.
-Nhật Dạ ! bình tĩnh lại đi, nhìn đi nhìn lại cũng đâu có thấy ai. Chắc chắn là cậu sợ quá nên nhìn gà hóa quốc đó thôi. Lucy vội trấn an cô bé, xem ra Nhật Dạ nhát gan hơn cô nghĩ nhiều…
-Muốn biết thực hư thế nào thì đi vào trong đó là xong.
Kei chỉ tay vào cánh cửa đang lắc ra lắc vào vì gió. Nhật Dạ nghe vậy ngồi phục xuống nhắm mắt, lấy hai tay bịt tai khóc lóc:
-Không ! tớ không vào đâu. Trong đó chắc chắn là có ma đó, vào đó chúng ta sẽ bị ăn thịt đó…Tớ muốn về nhà. Tớ sợ lắm. Huhuhu….
Cô nàng cứ thế ngồi khóc ngon lành, ba đứa nhóc ngán ngẩm lắc đầu.
-Nhật Dạ ơi là Nhật Dạ !!!! Chính cậu đòi đi bắt ma cơ mà, nếu quả thật trong đó có ma thì có việc cho chúng ta làm rồi, không phải là tốt quá sao, đúng ý cậu rồi sao giờ lại đòi về nửa chừng chứ. Nếu sợ thì cậu về trước đi. Bọn tớ sẽ đi vào trong đó!
Nghe Kei nói vậy cô nhóc hoảng hốt nhìn lên trách móc.
-Tớ không dám về một mình đâu. Tớ sợ lắm…Tớ không thể đi được…Huhuhu…!!!!
-Thế cậu chờ bọn tớ ngoài này đi nhé !
Lucy nói rồi cùng Kei tiến vào bên trong tòa nhà, Nhật Dạ vội nhào lên giữ chặt lấy Thanh Phong không cho cậu bé đi cùng hai người kia…
-Thanh Phong ơi !!! Tớ năn nỉ cậu, cậu đưa tớ về nhà đi. Tớ sợ lắm. Huhuhu…
Thanh Phong xịu mặt nhìn cô nhóc, cậu muốn đi vào ngôi nhà đó cùng với hai người bạn kia, cậu đã háo hức với trò chơi này từ tuần trước rồi, bây giờ đã đi đến và đứng trước ngôi nhà hoang thì làm sao bỏ về cho đành. Nhưng khi cô nhóc trước mặt cậu khóc nấc không thành tiếng thì Thanh Phong thấy động lòng. Thở dài. Im lặng một lát cậu cúi xuống đỡ Nhật Dạ dậy an ủi:
-Được rồi ! Được rồi ! Đừng khóc nữa Nhật Dạ. Để tớ dẫn cậu về ! Quay lên hai người bạn, cậu nhóc mỉm cười nhăn nhó:-Tớ đưa Nhật Dạ về trước, hai cậu vào đó đi, Kei, Lucy…có gì hay thì về kể cho tớ nghe với.
-Ừk !!!
Hai đứa nhóc thất vọng gật đầu, nhìn theo bóng Thanh Phong và Nhật Dạ xa dần, Lucy bước tiếp vào trong cằn nhằn:
-Đúng là cô tiểu thư rắc rối. Thế mà xí xớn đòi đi cho bằng được, chưa gì đã chạy mất tiêu !
Nghe Lucy nói, Kei cũng gật đầu đồng tình:
-Ừk ! có mổi một cô gái mà cũng sợ. Cô ta chỉ đứng đó nhìn chứ có làm gì đâu. Con gái thật là kì cục !
Khực…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau câu tán đồng của cậu bạn, Lucy cũng khựng lại, quay khuôn mặt tái mét nhìn Kei dò xét:
-Cậu…vừa nói gì ?…Kei…Cậu bảo ai đứng nhìn cơ ?
-Thì cái cô áo trắng đó ! không hiểu sao Nhật Dạ lại sợ cô ta nữa. Nếu gặp phải một băng buôn người cầm mã tấu rượt chém như hôm trước mà cô ấy sợ thì tớ còn hiểu được. Đằng này…
-Vậy là cậu…cũng nhìn thấy cô gái đó hả ? Lucy lắp bắp, Kei thì tỉnh bơ ngước khuôn mặt bình thản lên lầu 3:
-Nhật Dạ nhìn thấy thì đương nhiên tớ cũng phải nhìn thấy chứ. Bình thường thôi mà !
-Bình thường cái đầu cậu ák !!! Cậu có bị điên không ?????? Nghĩ sao mà đêm hôm khuya khoắt có một cô gái thoắt ẩn thoắt hiện trong ngôi nhà hoang, cô ấy còn mặc áo trắng…vậy mà cậu cho là bình thường được sao?
Lucy gần như hét toáng lên, điên tiết vì thái độ bình thản của Kei, không biết gã này có bị bệnh Đao không nữa, không thể tin được là cậu ta học giỏi toán nhất lớp đó, sao bây giờ cậu ta suy nghĩ cứ như một kẻ không có não vậy. Kei thì vẫn bình thản quay sang giải thích:
-Cô gái ấy có thể là một người nào đó bị bệnh mộng du và đi lạc vào đây. Tớ có người quen cũng hay bị như thế này lắm, buổi tối họ chạy lang thang khắp nơi. Đêm nào người nhà cũng phải vất vã chạy đi tìm họ. Nếu đúng là như vậy chúng ta sẽ giúp cô ấy đi về nhà. Còn một khả năng nữa là cô gái ấy bị bọn xấu nào đó bắt nhốt vào đấy, vì ở đây thường hay xuất hiện những băng tội phạm giống như bọn lần trước chúng ta gặp mà…
Lucy nhăn mặt nghĩ ngợi, nói kiểu gì thì cô nhóc cũng thấy nguy hiểm cả. Gió thổi càng mạnh, những tiếng động kì lạ càng phát ra to hơn, cô nhóc thấy lạnh cả sống lưng, biết thế thì khi nãy đã đi về cùng Nhật Dạ rồi. Thấy cô nhóc nhìn ngôi nhà có vẻ dò xét. Kei đi lên trước :
-Nếu cậu sợ thì cứ đi về trước đi, không cần phải vào cùng tớ đâu !
“Về ư ? Mình cũng muốn thế lắm, nhưng mà…”
Cô nhóc đăm chiêu nhìn lại phía sau. Khu vườn hoang tĩnh mịch trong mắt cô bổng dưng trở nên đáng sợ, bầu trời đêm về khuya vàng rực ánh trăng, lạnh lẽo và heo hút. Thanh Phong và Nhật Dạ chắc đã đi được một đoạn xa lắm rồi, chỉ có một mình Lucy đi về liệu có được hay không.
“Không ! Không có gì đảm bảo giữa đường về con ma không chặn mình lại ăn thịt cả…Hic!… Vậy cũng không được ! Thôi. Dù sao thì đi với Kei vẫn an toàn hơn !”. Nghĩ vậy cô nhóc lon ton vội chạy lên trên:
-Kei ! tớ cũng vào.
Đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt vội chạy vào trong ngôi nhà tối om, nhưng vừa bước qua cánh cửa có ánh trăng hắt vào cô nhóc đã khựng lại, đứng im, nghĩ sao cô nhóc lại lùi ra phía sau nhìn Kei cười cười:
…-Kei ! Cậu vào trước đi.
Kei nhìn hành động xớn xác của Lucy mỉm cười khó hiểu rồi bước vào trong….
Ánh sáng đèn pin loe hoe trong ngôi nhà cho họ thấy một cầu thang củ rích, bám bụi, một vài thanh chắn đã mục gãy tạo thành những khoảng trống nham nhở. Xung quanh căn phòng tầng trệt trống trơn, chỉ có những mảng tường bể và vài cái ghế gỗ gãy cũng bám bụi nằm chổng chơ.
Không có gì ở đây cả. Lucy cảm thấy hơi yên tâm. Hai đứa nhóc tiếp tục theo cầu thang đi lên lầu hai. Nhưng vừa đi đến nửa cầu thang, có một cơn gió thốc mạnh từ ngoài vào lạnh ngắt. Từ trong cơn gió lạnh, Lucy và Kei cảm thấy có mùi gì đó, một chút định thần, cả hai nhận ra đó là mùi nhang, mùi thơm đó càng lên cao càng nồng, những tiếng khóc lại xuất hiện theo làn gió khiến Lucy dựng tóc gáy, chỉ là những tiếng động được tạo ra khi gió lùa qua trần nhà mà thôi. Theo lí thuyết thì là như vậy đó, nhưng trong hoàn cảnh này Lucy lại tỏ ra nghi ngờ lí thuyết. Cô nhóc nắm chặt hai tay mím môi đi theo Kei lẩm bẩm :
-Đôi khi lí thuyết chỉ là những thứ sáo rỗng không thể tin được.
Vừa bước chân lên đến lầu hai, một vài tờ giấy bay theo gió vương vải khắp nơi và vướng vào chân hai người. Kei cúi xuống nhặt một tờ và xoi đèn pin vào. Đó là một tờ tiền âm phủ. Soi đèn xung quanh, hai đứa nhóc thấy khắp nơi đều vương những tờ tiền âm phủ. Lucy thấy rùng mình…
Đi lại căn phòng đầu tiên thì có một cái bàn trên đó đặt di ảnh của một người phụ nữ, hai bên cạnh bàn là hai cây nến thắp sáng và một bát nhang ở giữa có mấy cây nhang đang nghi ngút khói. Lucy thấy lạnh sống lưng, mùi nhang mà cô bé ngửi được phát ra từ đây…
Tại sao ở đây lại có một bàn thờ, và ai đã tới đây thắp nhang chứ. Còn người phụ nữ trong bức ảnh là ai ? Một trong hai người công nhân mà Hoa Chanh đã nói đến hôm trước sao ?
Đi tiếp sang những căn phòng bên cạnh thì hai đứa thấy trồng trơn, không có dấu hiệu gì cho thấy ở đây có người ở cả…
Đang quan sát xung quanh thì có những tiếng “bịch..bịch..” ở phía cầu thang vọng tới. Lucy giật mình vội núp phía sau Kei, trống ngực đập mạnh. Theo ánh đèn pin leo lét thì có một trái bóng rổ đang lăn tới… Kei bước lại dùng chân giữ trái bóng và nhìn lên phía cầu thang thắc mắc:
-Kì lạ ! quả bóng ở đâu ra vậy ?
“Híc ! đến giờ này mà gã đó còn bình thản đến mức đó được. Không lẽ hắn có một lá gan đột biến hay sao”.
Lucy run run nắm chặt vạt áo khoác của Kei, không dám khóc thành tiếng. Cậu nhóc kia thì mỉm cười, xem ra Lucy đanh đá cũng không phải không biết sợ gì. Ít ra thì giờ cậu cũng biết được một điểm yếu của cô nhóc, Kei đang định giở trò đùa ác để chọc Lucy, phải làm gì cho cô nhóc hoảng hốt khóc thét lên để trả thù cô vì cứ dám gây sự với cậu mới được, gì chứ bây giờ mà cậu để cô bé ở đây một mình đảm bảo cô nhóc sẽ ngất xỉu tại chỗ vì sợ cho coi…
Rầm…!!!!
Đang mãi suy nghĩ hai người bổng giật mình khi từ cầu thang phát ra một tiếng động mạnh. Soi đèn lên…
Cả hai sững sờ…
Họ thấy một cô gái …
Một cô gái y như nhân vật chính trong mấy bộ phim kinh dị đang bước ra, à không, phải nói là bò ra…
Nửa người cô ta khuất sau bức tường, nửa người tiến về phía trước. Bất chợt, mái tóc rủ rượi của cô ta hất mạnh ra phía sau, Kei và Lucy lặng người, khuôn mặt cô ta đẫm máu, hai bàn tay cũng nhuộm đỏ máu giơ ra phía trước, sau vài giây, cô gái ném cái nhìn sắc lạnh về phía hai người trừng trừng rồi lùi dần vào góc khuất…
Lucy đứng đơ người. Mặt cắt không còn giọt máu. Kei thì kinh ngạc nhìn theo kẻ vừa đi khuất rồi vội kéo tay Lucy chạy ra phía cầu thang. Nhưng đau lòng thay, cậu ta không kéo cô chạy xuống thoát ra khỏi ngôi nhà mà là theo cầu thang đi lên lầu ba…
-Đuổi theo mau. Lucy !!!!!
Nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Lucy, cậu nhóc vội vã đuổi theo cái bóng trắng vừa mới xuất hiện. Lucy chạy theo Kei và cô nhóc có cảm giác như tim mình ngừng đập…
“Hic ! còn đuổi theo nó làm gì ? Cái tên ngốc hết thuốc chữa này”.
Lucy muốn gào lớn lên với Kei như vậy đó, nhưng cô nhóc không còn đủ can đảm để lên tiếng nữa…
“Kei ơi là Kei !!! cậu muốn chết thì tớ không cản đâu, nhưng cậu cứ chết một mình thôi. Kéo theo tớ làm gì nữa chứ. Huhuhu…”
Lên đến lầu ba, hai người không còn thấy con ma đâu nữa, chỉ có một căn phòng duy nhất rộng thênh thang và có những cái thùng ghỗ xếp dọc thành hai dãy…
“Con ma có thể từ một góc khuất nào đó lao ra và ăn thịt chúng ta”.
Lucy nghĩ như thế và run sợ nắm chặt lấy tay Kei khi cậu soi đèn pin vào những góc khuất. Thường thì khi ai đó nhìn thấy ma cũng có nghĩ là con ma đã quyết định sẽ giết chết những kẻ nó cho họ nhìn thấy. Những người này sẽ biến mất không còn một chút tung tích…và Kei, Lucy đang có nguy cơ là một trong những kẻ đó… Mồ hôi Lucy vã ra như tắm, hai tay cố giữ chặt lấy tay của Kei, bước đi từng bước chậm rãi, cẩn thận….
-Ngoao….ngoao…!!!
Có tiếng mèo vang lên khiến Lucy nổi gai ốc. Kei lập tức soi đèn pin về nơi phát ra tiếng kêu đó, nhưng hai người chỉ mới kịp nhìn thấy đôi mắt xanh lè của nó bắt gặp ánh đèn thì…
“Bốp…”
Một thanh sắt đập mạnh vào tay Kei và hất ngược cái đèn pin trên tay cậu về phía sau, còn đang bất ngờ thì có vài cái bóng đen lao ra giữ chặt lấy hai người. Theo phản xạ, dù ở trong bóng tối nhưng Kei cũng tung ra một cú đạp thật mạnh vào những bóng đen đang giữ chặt lấy mình. Nhưng Lucy thì bị một cánh tay cứng ngắc khóa vai và siết chặt cổ…
-….KEIIII ….. !!!
Cô nhóc hốt hoảng hét ầm lên khi cánh tay càng lúc càng siết chặt cổ mình, cô có cảm giác như con ma đang muốn giết cô. Nghe tiếng Lucy. Kei lao vội tới. Trong ánh trăng lập lòe hắt vào từ cửa sổ, cậu có thể nhận ra bóng dáng bé nhỏ của Lucy đang bị bóng đen kéo ra xa dần…
“Bốp..”
Một thanh sắt phang mạnh vào lưng Kei đồng thời vài bóng đen lao lên giữ chặt cậu lại. Lucy có thể nhìn thấy cảnh đó. Ở trong bóng tối lâu dần mắt người ta sẽ quen với nó. Dù không rõ ràng lắm nhưng cô bé có thể thấy bóng Kei đang ngã xuống. Ý chí sống còn trỗi dậy. Lucy giẫy mạnh, húc ngược đầu ra sau, làm cốp một phát vào cằm kẻ đang giữ chặt lấy mình rồi kết thúc bằng một đòn vật Judo và lao về phía cậu bạn:
-Kei !!!
-…..Á Á Á Á Á Á Á……..!!!
Đang chạy về phía Kei thì có một bóng trắng từ đâu lao ra trước mặt Lucy “Hù…” mạnh. Lucy điếng người khi bàn tay mình lỡ chạm vào vạt tóc rối của con ma áo trắng, cô nhóc hoảng hốt loạng choạng lao ra sau, chân cô vấp phải một thứ gì đó khiến cô mất thăng bằng và lao xuống…
“Rầm…Rầm…Rầm…”
Sau ba tiếng va mạnh của Lucy vào cầu thang thì cô nhóc cũng đáp đất. Ngất lịm…
Kei đạp mạnh vào những thứ đang giữ chặt lấy mình rồi vội vàng chạy lại cầm chiếc đèn pin đang sáng ở một góc tường lao xuống chỗ Lucy…
-Lucy !!! Lucy !!!
-…Lucy…!!!
Cầu thang nằm cạnh cửa sổ, ánh trăng ở bên ngoài chiếu vào vàng rực. Chiếc đèn pin không còn cần thiết nữa. Kei quăng vội nó sang một bên rồi lao đến bên Lucy đang nằm im lo lắng:
-…Lucy !! cậu có sao không ? Lucy !!!
Nghe tiếng gọi hoảng hốt của Kei. Lucy chậm rãi mở mắt ra. Nền nhà cô bé đang nằm nhuộm một màu đỏ rực, lấp lánh dưới ánh trăng khuya. Cô bé thấy vai và lưng đau ê ẩm. Trong đôi mắt mơ hồ, cô bé nhìn thấy Kei đang ở trước mặt mình, đôi mắt đen thẳm hốt hoảng lay gọi cô. Đây là lần đầu tiên Lucy thấy cậu nhóc như vậy…
“Kei đang sợ hãi ư. Vì điều gì chứ ?”
-…Lucy ! cậu có sao không? Lucy ! Trả lời tớ đi…Lucy !!!!!
Kei có vẻ như đã hoảng loạn thật sự, cánh tay cậu vụng về đỡ Lucy lên, lúc này thì cô nhóc cũng tỉnh hẳn. Mặc dù vai và lưng vẫn còn đau nhói, đầu cũng bị u lên một cục. Ngã từ cầu thang xuống mà. Chưa chết là may lắm rồi.
-Tớ không sao…
-Ngồi im đi Lucy ! đầu cậu bị thương rồi, máu chảy nhiều quá. Ngồi im đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay…
Thấy cô nhóc đã tỉnh lại, Kei cũng hơi yên tâm phần nào. Nhưng có lẻ vẫn còn lo lắng lắm. Cánh tay vụng về của cậu lại một lần nữa đưa lên mái tóc ướt sũng màu đỏ của Lucy… Cô nhóc nghe Kei nói thì hơi ngơ ngác, vì cô cũng không thấy đau lắm. Đâu có giống bị chảy máu ở đầu đâu, chợt Lucy “khịt khịt” mũi và đưa bàn tay mình lên .
-Có mùi siro đó Kei !
-Hả ?
Lucy giơ bàn tay nhỏ xíu của mình lên, bàn tay bị nhuộm một màu đỏ rực dưới ánh trăng.
-Không phải là máu. Nó lạnh và có mùi thơm. Hình như là siro đó !
Kei cũng “khịt khịt” mũi và đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng là siro thật. Theo dòng mật đỏ loang ra, Kei đã thấy một cái chai nhựa nằm trên sàn bên cạnh Lucy. Có lẽ đây là thứ mà cô nhóc vấp phải khi ngã xuống cầu thang, cũng may nó làm bằng nhựa, chứ nếu bằng thủy tinh thì có đứa bị gim thật rồi. Vậy là Lucy không sao. Kei thở phào nhẹ nhỏm…
-Này ! Vẫn còn sống đấy chứ ?
Một giọng nói vang lên ở chân cầu thang, đó cũng chính là bóng đen đã siết chặt lấy Lucy khi nãy. Gã chậm rãi nhặt chiếc đèn pin loe loe vào hai người nói tiếp:
-Tụi mày cũng lì lợm thật đó. Bị hù đến thế này rồi mà còn không chịu biến đi, ngôi nhà này thì có gì hấp dẫn mà tụi mày mò vào chứ ?
Lucy hơi sững người, nghe giọng của người này rất quen, hình như cô nhóc đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải ? Đang lục lại mớ trí nhớ bị xáo trộn do cú ngã cầu thang ban nãy thì gã lại xoi chiếc đèn pin vào mặt Lucy:
-Ê ! Tụi bay còn muốn sống thì biến khỏi đây mau lên…Ơ…
-Ủa…?
Gã đang nói sững lại, giữ nguyên chiếc đèn pin trên mặt Lucy, hàm răng gã nghiến chặt, cô nhóc cũng ngước lên chỉ tay bất bình:
-Thằng du côn móc túi…
-Con nhỏ phá đám chết tiệt…
Cả hai cùng hét lên một lúc kinh ngạc, cái tên đáng ghét này, không ngờ lại gặp nó ở đây, giờ thì Lucy không còn tin trái đất hình tròn nữa, mà nó là một cái túi có đáy nhọn, cho nên đi đến đâu Lucy cũng đụng mặt tên này…
-Người quen của cậu hả Lucy ?
-Ừ…người quen.
Kei nhẹ nhàng đỡ Lucy dậy và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dính đầy siro của cô bé.
-Hở ? Đúng là oan gia ngỏ hẹp nhỉ. Con nhỏ phá đám chết tiệt. Không ngờ cũng có ngày mày lọt vào tay tao, hừm ! Tao và mày còn quá nhiều nợ nần chưa giải quyết thì phải ? Giờ mày tính sao đây ? Đi chơi nên không mang nhị khúc côn theo phải không ?
Gã du côn gõ nhẹ nhẹ thanh sắt lên vai, vui vẻ nhìn Lucy đầy đắc ý như con mèo nhìn con chuột bị mắc bẫy vậy. Lucy cười nhạt đưa tay rút cây nhị khúc côn bằng thép trắng giắt trong áo khoác sau lưng ra vung vẩy.
-Ai bảo mày tao không đem theo. Hừ !!!! Tao còn tưởng là trong nhà này có ma thật chứ. Nếu sớm biết là bọn mày bày trò thì tao đã hạ màn từ khi nãy rồi ! thằng nhãi !!!
Lucy vừa cười vừa hăng máu vung cây nhị khúc côn vèo vèo mà không để ý là Kei đứng bên cạnh, đang tránh loạn xà ngầu…
-Lucy ! Dừng lại…
Cốp…!!!!!!!!!!!!!!!
Theo đà vung vẩy của Lucy, cây nhị khúc côn đã đáp một cú rõ kêu vào đầu kẻ đứng gần cô nhóc nhất. Khi nghe tiếng “cốp” Lucy mới giật nảy mình, cuống quýt nhìn kẻ đầu tiên bị mình hạ. Vừa mếu máo, vừa xuýt xoa..
-Kei !!!! Híc…Tớ xin lỗi. Cậu có đau lắm không ?
Một cục u to tướng mà còn không đau. Kei vừa cắn chặt răng vừa chảy nước mắt khi cô nhóc xoa xoa tay lên đầu mình. Lucy đúng là đồ hậu đậu mà…
-Hahaha !!!
-Quân ta chiến thắng quân mình ! Vui thật đó !
Gã cầm đầu gõ gõ thanh sắt trên vai tiến lại gần hai người cười khẩy, “dù con bé kia có nhanh đến đâu, hay thằng bạn nó có mạnh cỡ nào thì trong bóng tối, chính xác là trong địa bàn của mình, tụi nó cũng chết chắc”.
- Con nhóc chết tiệt, lần này thì mày chết chắc với tao rồi…
-Hừ ! Mày chết thì có. Đừng nghĩ đây là địa bàn của mày mà hù được tao, Gặp tao ở đây là mày tới số rồi, thằng nhãi. Lucy và Kei lùi ra sau thủ thế…
-Tụi bây ! Xử đẹp hai đứa nó đi ! Đám du côn vây quanh hai người nghe lệnh của tên này lập tức xông vào…
-Khoan đã !!!!!!!!!! Anh hai !!
Bất ngờ một giọng nói con gái vang lên, rồi từ căn phòng tối thui một bóng trắng xuất hiện đi tới chân cầu thang hắt ánh trăng.
-Á Á Á !!!
Lucy hét lên rồi luống cuống nấp sau lưng Kei, kẻ đang đi lại là con ma áo trắng kinh dị đã hù Lucy ban nãy, nhưng giờ nó lại tiến tới nơi hai người reo lên:
-Đúng là bạn rồi !!!! Con ma nhanh nhẹn gạt mái tóc rối xù che kín mặt sang hai vai rồi quay qua quýnh quáng: -Anh hai ! cô gái này chính là người đã cứu em khỏi bọn buôn người hôm trước đó. Anh đừng đánh họ…
-Sao ?
Tên du côn nhìn cô gái rồi nhìn sang hai người trước mặt hơi bất ngờ. Lucy nghe “con ma” nói thì níu vai Kei lấp ló nhìn ra.
-A !!! Là cô…
Chính là cô gái hôm trước. Sau mái tóc rũ rượi khi nãy được vắt qua vai, Lucy đã nhận ra cô ấy. Chính là người được cô bé cứu ở hội chợ tuần trước đây mà. Kể ra thì trái đất đúng là tròn thật. cô gái kia nhanh nhảu chạy lại nắm lấy tay Lucy tha thiết:
-Bạn vẫn nhớ mình chứ. Tuần trước chính bạn đã cứu mình khỏi lũ buôn người ở khu vườn hoang gần đây đó. Hôm đó đi bán dạo về thì mình bị lũ khốn đó bắt, nếu không có bạn thì bây giờ chắc mình đã bị chúng đem bán sang biên giới rồi. Mình rất biết ơn bạn và thấy áy náy lắm. Lúc chạy thoát mình đã về đây gọi tất cả anh em tới cứu bạn, nhưng đến nơi thì đã thấy cảnh sát tới còng bọn nó rồi. Bạn cũng không còn ở đó nữa. Không ngờ bây giờ chúng ta lại được gặp nhau…
-Ờ…Rất vui được gặp lại cậu…Nhưng cậu là bạn của mấy thằng du côn móc túi này sao ?
Lucy nhìn cô gái dò xét, gã cầm đầu đi lại chống cây gậy sắt “cộp” một phát xuống nền nhà gằn giọng:
-Du côn móc túi cái gì ? Mày thôi ngay cái giọng điệu đó đi, nếu không tao không khách sáo với mày nữa đâu. Gã im lặng một lúc rồi dịu giọng.-Tao tên là Hải. Cảm ơn mày vì đã cứu em gái tao. Chúng ta xí xóa chuyện lần trước nhé !
-Hừ !!! Lucy nhìn hắn, ánh mắt không chút thiện cảm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...