"Nhị Vương Gia, Mục Chiêu Anh tự sát rồi." Thị vệ kiểm tra kỹ càng, xác nhận cơ thể đã không còn sự sống liền bẩm báo cho Lôi Hiển.
Hắn chẳng thể ngờ được rằng ông thà chết cũng quyết giữ bí mật:
"Chìa khóa?"
Thị vệ lục soát khắp người Mục Chiêu Anh:
"Vương Gia, không tìm thấy."
"Đáng ghét." Lôi Hiển siết tay thành quả đấm, đùng đùng phẫn nộ.
"Đuổi theo Mục Ý, bất luận sống hay chết cũng phải mang thứ đó về cho bổn vương."
"Vâng." Các thị vệ răm rắp tuân lệnh.
Mục Ý đau thương quá độ, chết lặng nhìn phụ thân mình ra đi không nhắm mắt.
Cho tới khi nghe thấy tiếng bọn họ đang đến gần:
"Cô ta ở kia, mau bắt lấy."
Nàng bừng tỉnh, nuốt nước mắt quay đầu bỏ chạy.
Trong tay cầm chắc chìa khóa:
"Phụ thân, là con đã hại người, con gái trăm vạn lần đáng chết."
Mục Ý lao nhanh về phía trước như một mũi tên, mặc đá sỏi sắc bén cắt đứt da thịt, mặc cành cây, bụi rậm cản đường khiến toàn thân nàng mang đầy thương tích.
"Đứng lại."
Chúng ráo riết ở phía sau, đe dọa:
"Phía trước là đường cùng, Mục tiểu thư, cô nên khoanh tay chịu trói thì hơn."
Đôi chân mềm oặt của nàng vấp phải dây leo, ngã nhào xuống dốc núi nhỏ, chìa khóa văng ra xa.
Mục Ý lồm cồm bò dậy, cú đá của Lôi Hiển lúc nãy làm bụng quặn lên dữ dội, tay run rẩy rướn tới nhặt.
Sợ hãi, căm hận, tuyệt vọng và bi thương ùa vào cắn xé tâm can nàng.
Con đường dưới chân trở nên nhòe nhoẹt trong suối lệ.
Nàng cố sức đứng dậy, chạy mãi chạy mãi không dám ngoảnh đầu, không dám chùn bước.
Mục Ý dừng lại bên bờ vực Vô Vọng, âm thanh đất vụn rơi xuống lạo xạo rồi mất hút khiến người ta kinh hãi.
Lưng chừng là sương mù trắng xóa, miệng vực như kình ngư khổng lồ đang há toạc mồm chờ đợi con mồi tự mình gieo thân.
"Mục tiểu thư, cô nên theo chúng tôi về gặp Vương Gia thì hơn." Một thị vệ giương kiếm tiến gần.
"Không được qua đây."
Nàng giơ cao chìa khóa:
"Nếu các ngươi tiến thêm một bước ta sẽ ném nó xuống vực."
Bọn chúng cảnh giác, im lặng nhìn nhau.
Tên dẫn đầu gian xảo nói:
"Mục tiểu thư, Vương Gia có lệnh, chỉ cần cô bằng lòng giao chìa khóa, hôn lễ vẫn sẽ được tiến hành như đã định.
Tương lai lập cô làm hoàng hậu của Đại Tịch."
Mục Ý đau thương đến hóa dại, cười trong nước mắt:
"Hoàng hậu? Các ngươi nghĩ ta ngu muội tới mức giờ khắc này còn tin vào quỷ đội lốt người như Lôi Hiển ư?"
Hơi lạnh buốt xương từ dưới đáy vực ùa lên, xô đẩy tấm lưng mảnh mai của nàng.
Đằng xa, ánh tà dương buông đỏ rực chân trời như sắc máu, xung quanh chỉ có tiếng gió rít qua những ngọn trúc nghe thê lương, não nuột.
Tử y trên người nàng bị thổi tung, để lộ đôi cánh tay trầy xước.
Mục Ý nhìn đáy vực, trái tim run rẩy không ngừng.
Nàng tự trách bản thân vô dụng, một đòn đánh cũng chẳng thể đỡ thay phụ thân mình, ngay cả khi nguy hiểm cận kề vẫn phải để ông lo nghĩ cho nàng trước:
"Con gái bất hiếu.
Phụ thân, Ý nhi đi gặp người tạ tội."
Mục Ý nói với đám thị vệ phía sau:
"Lôi Hiển thèm khát ngôi vị đế vương, ta sẽ không để hắn được toại nguyện.
Hắn muốn chìa khóa thạch thất vậy thì hãy xuống âm tào địa phủ mà tìm."
Nàng quay lưng lại, buông lời nguyền rủa:
"Lôi Hiển, ta chúc ngươi không có kết cục tốt đẹp.
Dù biến thành cô hồn dã quỷ ta cũng sẽ trở về tìm ngươi đòi mạng."
Mục Ý nhắm chặt mắt, giậm chân gieo mình xuống vực Vô Vọng trong sự bàng hoàng của tất cả các thị vệ.
Từ hôm ấy Lôi Hiển bất kể ngày đêm, cho người nhiều lần xuống đáy vực kiểm tra.
Nhưng thứ hắn nóng lòng muốn có được cứ như tan ra thành nước, hóa khói hóa sương biến mất không dấu vết.
Điều khiến hắn bận tâm nhất là ngay cả thi thể của Mục Ý cũng chẳng tìm thấy.
Vực Vô Vọng, nơi u tối nhất trên lãnh thổ Tịch Quốc, dưới đáy sâu có muôn vàn độc dược, rắn rết.
Về đêm đầy rẫy mãnh thú, lang sói đi săn.
Dù may mắn rơi xuống không bị vỡ nội tạng mà chết hay tổn thương gân cốt tàn phế suốt đời, thì cũng sẽ làm mồi trong bụng thú dữ.
Nhưng suy nghĩ này vẫn chưa đủ làm Lôi Hiển yên tâm.
Kinh Thành bắt đầu lan truyền tin tức, Lễ Bộ Thượng Thư Mục Chiêu Anh cùng con gái về thăm quê nhà, trên đường di chuyển qua núi Ngự Vân đã gặp phải sơn tặc, bị chúng sát hại, chết không thấy xác.
Đau lòng cho một trung thần, ghi nhận công lao phò tá thánh thượng từ khi lập quốc, vua nước Tịch quyết định đưa tên Mục đại nhân cùng Mục phu nhân vào sổ công thần.
Cuối mùa thu, dòng sông nhỏ trước nhà tranh chuyển màu xanh trong vắt.
Trên mái lá khói trắng từ gian bếp bốc lên rồi theo gió tỏa ra tứ tán, thoang thoảng hương thổi cơm và mùi than tre cháy dở.
Mục Ý mơ hồ cảm nhận được gió lạnh đang tràn vào, lướt qua da thịt man mát.
Nàng từ từ tỉnh lại, hôn mê một thời gian dài chút ánh sáng xuyên qua song cửa cũng đủ khiến mắt nàng nhức nhối.
Mục Ý vội giơ tay che mặt.
"Cô tỉnh rồi." Giọng nam nhân ở ngay cạnh bên nàng.
Khi đã dần thích nghi với ánh sáng, Mục Ý mới phát hiện một thiếu niên đang nhìn nàng chằm chằm.
Thấy nàng có phản ứng y mừng rỡ nói với người đàn ông trung niên đang ngồi pha trà:
"Dược lão, ông thật lợi hại.
Cô ta quả nhiên còn sống."
"Vị tiên sinh này là?" Mục Ý chống khuỷu tay ngồi dậy, đầu hơi choáng váng.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn rót một bát thuốc đưa cho thiếu niên mang đến giúp nàng:
"Ta tên Dược Đức."
Chàng thiếu niên nhanh nhảu:
"Ta tên Tô Thống."
Ân cần bảo: "Cô nương dùng thuốc trước đã."
"Nơi này là đâu?" Nàng hỏi y.
"Đáy vực Vô Vọng." Dược Đức uống xong một ngụm trà, điềm tĩnh đáp.
"Mặt của ta." Mục Ý sờ lên những vùng da đau buốt, sần sùi.
Trong lòng không khỏi hốt hoảng.
"Khi ta đi hái thuốc vô tình nhặt được cô ở bên con suối.
Có lẽ lúc rơi xuống, những phiến đá trôi theo dòng chảy đã làm cô bị thương." Tô Thống kể lại.
Mục Ý không thể chấp nhận được chuyện này, đau khổ tột độ.
Tô Thống an ủi nàng:
"Cô nương đừng khóc, y thuật của Dược lão vô cùng lợi hại, nhất định sẽ có cách chữa trị cho cô."
Chẳng biết từ lúc nào Dược Đức đã ở ngay bên cạnh y:
"Khua môi múa mép."
Y khóa chặt miệng lại, lùi về sau.
Dược Đức trầm lặng nhìn bộ dạng tuyệt vọng của nàng, thở dài nói:
"Vết thương để lại trên mặt quá nặng nề, muốn khôi phục như ban đầu hy vọng rất mong manh."
Thấy nàng im lặng chẳng đáp lời, biết tinh thần Mục Ý đang hỗn loạn, Dược Đức không thể làm gì hơn đành quay lưng lại:
"Tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, dùng thuốc đều đặn sức khỏe sẽ nhanh chóng bình phục."
Tô Thống bám theo ông cùng đi ra cửa:
"Tại sao?"
"Ngươi hỏi thế có ý gì?" Dược Đức liếc y.
"Ngay cả khi cô nương ấy chỉ còn thoi thóp, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ lão vẫn có thể giữ được tính mạng cho cô ấy.
Vậy tại sao những vết thương trên mặt nhỏ nhoi lại trở thành vấn đề?"
Y "hứ" một tiếng, trách móc:
"Là lão không muốn giúp người ta thì đúng hơn.
Cô nương ấy cũng thật đáng thương."
Dược tiên sinh bị chọc tức tới bật cười:
"Cái tên tiểu tử nhà ngươi mồm mép cũng bắt đầu lanh lợi hơn rồi nhỉ?"
Y khoanh tay dựa vào cửa, tỏ thái độ khinh thường:
"Hoặc là Dược lão ông năng lực không đủ.
Hoặc là bản thân ông máu lạnh vô tình, nhìn thấy người đau khổ mà lòng không dao động."
"Ngươi." Dược Đức vô duyên vô cớ bị y gieo tiếng oán, cơn giận chặn lời.
Tô Thống hiểu rõ tính cách của Dược Đức, chuyện mà lão chưa chắc chắn sẽ không dám tùy tiện nói ra.
Y bèn thay nàng than thở:
"Dung mạo lành lặn quan trọng với một cô nương biết nhường nào.
Ông nói xem, nửa đời còn lại sau này cô nương ấy phải sống thế nào đây?"
Ông khó xử thở dài, trầm mặc vài giây mới cho biết:
"Thật ra dung mạo của vị cô nương này không phải không thể hồi phục.
Chỉ là..."
Mục Ý im lặng lắng nghe.
Tô Thống lập tức nhìn thấy tia sáng, nóng lòng hỏi:
"Chỉ là thế nào?"
"Một khi tiến hành chữa trị người bệnh phải chịu đau đớn kịch liệt như lóc da, róc thịt, hồi phục được diện mạo cũng không thể trở về giống hệt như ban đầu.
Nếu thất bại sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.
Trước nay chưa có ai dám dùng tới phương pháp này, dù là nghĩ đến cũng khiến người ta khiếp sợ."
Dược Đức trông nữ nhân mảnh mai ngồi trên giường, càng không nỡ gieo thêm hy vọng:
"Đừng nói là ý chí cô mạnh mẽ đến đâu, dù Hoa Đà tái thế cũng chẳng dám nắm chắc nửa phần thành công."
Vừa nói ông vừa điều khiển chiếc xe lăn ra khỏi phòng:
"Ta nghĩ cô nương nên tập quen và chấp nhận dáng vẻ hiện tại của mình, được sống đã là một điều may mắn."
Tô Thống nghe đến đây cảm thấy rùng mình, quả thực cách này quá nguy hiểm.
Trông thần sắc và ngũ quan u ám của nàng còn tệ hơn lúc nãy, y bỗng nhiên hối hận vì đã gặng hỏi Dược tiên sinh.
"Cô nương, cô nghỉ ngơi nhiều một chút, lát nữa ta sẽ mang thức ăn đến cho cô." Y căn dặn nàng rồi nhanh chóng đuổi theo Dược Đức.
Mục Ý thất thần nhìn khói tỏa trong miệng bát thuốc, trái tim và khối óc hoàn toàn trống rỗng, là bi đát đến chẳng nghĩ được gì.
Nàng xuống giường, lặng lẽ như mất hồn tiến về phía rừng rậm.
Đôi chân trần giẫm lên từng bãi cỏ, đi qua đá sỏi, gai nhọn vẫn chẳng hề cảm nhận được cơn đau.
Mọi thứ trước mắt nàng trở nên tối tăm kỳ lạ.
Đến bờ sông, nàng đứng ở đó rất lâu rất lâu.
Nàng từng bị bao người chê cười, sỉ nhục chỉ vì có một gương mặt xấu xí.
Là hắn, Lôi Hiển đã chìa tay ra kéo nàng thoát khỏi những cay nghiệt của cuộc đời.
Các tiểu thư quan lại chẳng ai muốn kết thân với kẻ xấu xí như nàng.
Mỗi khi bắt gặp họ sẽ hùa nhau bắt nạt, ném trứng thối, vỏ sò, rau quả hư hỏng về phía nàng.
Xung quanh xì xầm lời bàn tán, dè bỉu, cười nhạo.
Thậm chí là sau lưng xúc phạm phụ mẫu nàng.
Mọi sự chống trả chỉ nhận về kết quả tồi tệ hơn, nàng đã sợ hãi co mình cam chịu.
Là hắn, hắn chạy tới ôm chặt lấy nàng, hứng chịu những thứ dơ bẩn ấy thay nàng.
Khiến nàng cảm thấy ở trong vòng tay hắn, nàng được sống như một người bình thường và được trân trọng trên thế gian này.
Hắn nói hắn yêu tâm hồn của nàng không phân biệt tướng mạo xinh đẹp hay khó nhìn, dịu dàng đối đãi, hứa hẹn tương lai tốt đẹp.
Nhưng cuối cùng từng chuyện từng chuyện đều là do một mình nàng ảo tưởng.
Hình ảnh phụ thân nàng ngã xuống, đôi mắt hiền dịu ấy hóa ai oán, căm hận vẫn như in trong tâm trí nàng.
Ký ức về Lôi Hiển chỉ còn máu tanh và món nợ trời đất không thể thấu tường.
Nếu có thể, nàng muốn tự tay mình đâm một nhát thật sâu vào trái tim hắn, để hắn cảm nhận mùi vị thống hận, đau khổ mà nàng đang trải qua.
Nhưng hắn là Vương Gia của Tịch Quốc, được bao người bảo vệ.
Một nữ nhân trói gà không chặt như nàng làm sao mới báo thù được hắn?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...