Đợi Em Nói Yêu Anh

Lâm Vũ bước lang thang trên đường, cảm giác bức bối vẫn còn vẫn vít rất rõ ràng. Bước chân chậm chạp vô định, làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hai mắt không khỏi khẽ híp lại, để mặc làn gió mát lạnh đánh tới, thổi bay nỗi phiền muộn trong lòng, thổi bay cả những hình ảnh cứ không ngừng lặp đi lặp lại. Hai chân cứ bất tri bất giác bước đi như thế, trong đầu trống rỗng không có mục đích, cho đến khi Lâm Vũ định thần lại mới nhận ra mình đã đến sân bóng rổ tự lúc nào. Sân bóng rổ này không phải sân bóng rổ mà cô và Hàn Minh hay lui tới, đây là sân bóng rổ mà cô thường luyện tập trước kia, là nơi cô bắt đầu tập những động tác đầu tiên, cũng là ... nơi cô gặp người đó lần đầu tiên. Sân bóng rổ này vốn rất vắng người, cho đến khi vùng đất quanh đây được thi công thì không có mấy ai đến nữa. Nhìn con đường đầy sỏi cát trước mặt, Lâm Vũ không khỏi thở dài một hơi thật sâu, đã lâu như vậy không đến nơi đây, cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu, chỉ khác là, cảnh vẫn còn, còn người thì đã không còn ở đây nữa. Lâm Vũ bước vào sâu bên trong, hai mắt vốn không ngừng đảo qua xung quanh thì bỗng nhiên, một bóng dáng mơ hồ ở phía xa bất chợt lọt vào tầm mắt lọt vào tầm mắt. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tầm mắt của cô ngay lập tức dừng lại, hai mắt không nhịn được mở to dần, hai tay buông thõng xuống, cả người không cách nào khống chế được từng đợt run rẩy đang trào lên. Hai chân cô muốn tiến lại gần hơn để nhìn cho thật rõ, thế nhưng, đôi chân ấy lại giống như mọc rễ xuống nền đất, không có cách nào di chuyển lấy nửa phần. Hai mắt vốn mở to, khóe mắt cay cay, rõ ràng muốn chớp mắt lại sợ rằng hình bóng của người trước mặt chỉ là một ảo ảnh, cứ thế mà biến mất. Nhiều khi, cuộc sống này thật kì diệu, cũng thật biết trêu đùa người như thế. Có những thời gian mỏi mắt tìm kiếm vẫn không thấy chút tung tích, rồi có những lúc, khi bản thân dường như muốn bỏ cuộc, người muốn tìm lại xuất hiện ngay trước mắt, đột nhiên như vậy, khiến cho bản thân không có cách nào tin tưởng, cũng không biết phải phản ứng thế nào mới tốt. Người ở phía xa dường như không phát hiện ra cô, anh vẫn đắm mình trong một thế giới riêng, từng động tác nhanh nhẹn chuyên nghiệp, trái bóng tròn lần lượt đập xuống đất, từng hồi...... từng hồi...

"Em sẽ đợi tôi phải không?"

"...."

"Nói cho tôi nghe, em sẽ đợi tôi phải không"

"Em sẽ không đợi anh đâu... nếu như anh không về sớm"

"Tôi nhất định sẽ về...."

Chỉ một năm thôi

Chờ tôi...

Tôi nhất định sẽ trở về..

Nhất định....


Nhất định phải đợi tôi.....

Đã trở về rồi sao. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, anh rốt cuộc cũng nhớ lại lời hứa khi xưa? Chỉ là, đã bao nhiêu lần cái một năm ấy, anh có còn giống như ngày trước... còn em... cũng có còn là con bé hiếu thắng lại nghịch ngợm đòi anh ngày ngày cõng trên lưng...

Nghĩ đến đó, hai chân cô bất chợt lùi lại phía sau, không may va phải mấy hòn đá ngay bên cạnh tạo ra vài tiếng động nhỏ, không lớn nhưng cũng đủ gây sự chú ý của người phía đằng xa vừa ném một trái bóng vào rổ. Khuôn mặt anh quay về phía này, mờ mờ ảo ảo, giống như là được phủ một màn sương mỏng, lại giống như chính đôi mắt cô đang dần nhòe đi. Chỉ là, đôi mắt quen thuộc của anh, cô vẫn nhìn rất rõ, ánh mắt cô hoài niệm, còn ánh mắt của anh lại lạnh lùng như thế, giống như nhìn thấy biểu hiện xúc động của cô, mày kiếm của anh nhíu lại không hiểu. Lâm Vũ bất giác sờ lên mặt mình, cười nhạt nhẽo, sao cô lại quên mất chứ, hiện tại cô đâu có đeo mặt nạ, anh đâu thể nào nhận ra cô nữa chứ. Nhưng mà, cô rốt cuộc nên phản ứng thế nào đây, tiến lên nói với anh rằng cô chính là cô học trò năm đó, hay cứ như vậy chất vấn anh tại sao bây giờ mới trở về. Đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp lại, lại không ngờ rằng khi trực tiếp giáp mặt lại không thể nói lấy một câu. Cái cảm giác vừa muốn nói lại không muốn nói này rốt cuộc là cỡ nào khó chịu. Vui mừng, xúc động, ngại ngùng, bối rối, một loạt những cảm xúc không ngừng trào lên khiến cho cô không cách nào kiểm soát. Cô cũng muốn tiến lên nói với anh, chỉ là với khuôn mặt như thế này, cô phải mở lời như thế nào đây?

"Cô đến chơi bóng rổ sao?"

Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc không biết từ lúc nào đã gần sát đánh thức Lâm Vũ đang thất thần, đồng thời cũng khiến cô giật mình lùi ra sau vài bước.

"Không. Tôi chỉ đi ngang qua thôi"

Cô mở miệng. Ngoài khuôn mặt điển trai và giọng nói trầm thấp từ tính dễ hút hồn người khác vẫn như cũ, anh trong trí nhớ của cô không dễ dàng bắt chuyện với người khác như vậy.

"Có chuyện gì sao?"

Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy giọng cô có chút run rẩy


"Không có gì"

Anh đáp

"Chỉ là tôi cảm thấy đôi mắt của cô thật giống một người quen của tôi"

Anh nói tiếp. Một câu nói của anh bất chợt khiến cho cả người cô cứng ngắc, bàn tay bất giác nắm chặt lại. Cô cười gượng

"Như vậy sao. Đôi mắt giống nhau là chuyện rất bình thường mà"

"Không"

Anh lập tức lắc đầu.

"Từ hồi đó đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ai có đôi mắt giống như cô ấy cả. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, trong suốt, lúc mở to giống như phủ một làn hơi nước, vô cùng xinh đẹp"

Nếu như không phải anh nói, cô cũng không biết cô có đôi mắt đẹp đến như vậy, hơn nữa, nếu như cô nhìn không lầm, khi nói mấy câu đó, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, ánh mắt dịu lại, lấp lánh ý cười. Không hiểu sao cô thấy bản thân thả lỏng hẳn đi, cười nhẹ, đùa một câu


"Như vậy tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần"

"Thật ra thì... tôi cũng muốn"

"Tôi không hiểu lắm"

"Tôi đã từng hứa với cô ấy sẽ trở về sau một năm. Cho đến bây giờ.... chỉ sợ đã quá trễ. Cô ấy, không biết còn đợi tôi không nữa"

Có lẽ là do ánh mắt anh mang nỗi bi thương cô chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Vũ vội vàng nói lảng sang chuyện khác

"Anh rất hay đến chỗ này?"

"Trong quá khứ thì có. Còn hiện tại thì chỉ một tháng đổ lại đây thôi. Từ khi tôi về nước, ngày nào cũng đến chỗ này. Đã bằng ấy năm rồi, cô ấy sao có thể còn ở đây nữa chứ"

Anh nhìn qua xung quanh một lượt, anhd mắt trầm xuống, trầm mặc không nói gì. Có lẽ anh cũng cảm thấy kì lạ khi mình đột nhiên lại cùng với một người xa lạ nói quá nhiều, chào cô một tiếng rồi vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng của anh, Lâm Vũ chợt có xúc động muốn chạy tới kéo anh lại, nói với anh một câu " Cô ấy vẫn còn chờ" nhưng nghĩ sao lại bị cô mạnh mẽ đẩy lui xuống. Để ngày mai đi, ngày mai, cô sẽ dùng bộ dạng kia của mình để tới tìm anh, anh nói, ngày mai, anh vẫn sẽ ở đây đợi cô ấy... cũng... là ở đây đợi cô...

Chỉ là, Lâm Vũ có nằm mơ cũng không thể đoán trước được khi cô chưa kịp đến tìm thì đã gặp lại anh lần nữa trong một hoàn cảnh như thế. Chiếc áo sơ mi được cắt may vừa người, chiếc quần tây màu xám ôm lấy đôi chân thon dài, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị làm tôn lên khí chất nổi bật vốn có, chỉ là, sao anh lại ở đây, đứng trên bục giảng, trong tay còn cầm một chồng sách.

"Các em, đây là thầy giáo từ nước ngoài về sẽ giảng dạy bộ môn kinh tế ở trường ta một thời gian"


Hai tai cô dường như ù đi khi nghe mấy câu đó, cô thậm chí còn cảm nhận được khi thầy hiệu trưởng mải mê giới thiệu và lũ nữ sinh bên cạnh thét chói tai, ánh mắt của anh đảo qua bên này, khi lướt qua cô thì khựng lại một chút. Quan trọng là, anh đến trường Thanh Hoa này của cô, rốt cuộc là để làm gì, hơn nữa còn với một cương vị là giảng viên. Là do rảnh rỗi... hay là với mục đích gì khác?

.....

"Có thể cho tôi xem danh sách của những học sinh trong trường không"

"Thầy muốn xem? Có chuyện gì sao?"

Hiệu trưởng nhìn người đàn ông ngồi ngay trước mặt, hay tay đan vào nhau, khí chất cao quý không ngừng từ người anh phát ra, tự nhiên giống như đã ăn sâu vào máu thịt. Cách ăn mặc có thể bắt chước, cách ăn nói cũng vậy, duy chỉ có khí chất là không thể nào. Nhìn người trước mặt mà xem, giơ tay nhấc chân đều mang sức hấp dẫn chết người, khiến cho người ta không tài nào dời mắt. Thật ra thì hiệu trưởng cũng thấy rất kì lạ, với tấm bằng xuất sắc của một trường danh tiếng như vậy, anh ta có thể tìm một công việc tốt hơn gấp ngàn lần ở bên đó, sao lại tự dưng chạy về đây làm một giảng viên nho nhỏ làm gì nữa không biết.

"Nói thật với hiệu trưởng, tôi là muốn tìm một học sinh, là học sinh cũ của tôi. Em ấy đã từng nói sẽ thi vào đại học Thanh Hoa này, đã lâu rồi tôi không gặp em ấy.... cho nên..."

Anh lấp lửng một chút. Hiệu trưởng nghe vậy thoải mái cười cười, dù trong lòng có chút nghi vấn vẫn đồng ý với anh ta, hỏi lại một câu

"Tôi có thể biết đó là trò nào không. Hơn nữa, trường học với hàng ngàn sinh viên, muốn tìm một trò cũng sẽ mất một thời gian đấy"

"Như vậy sao..."

Anh nghe vậy, hơi tựa người ra phía sau tựa vào chiếc ghế salon mềm mại, một vài sợi tóc màu nâu khẽ lòa xòa trước trán, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, chậm rãi nói một câu

"Em ấy tên là... Lâm Nhiên"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui