Qua mười giờ hơn, tôi đang chuẩn bị thưởng thức miếng sandwich tự làm thì nhận được tin nhắn từ Chu Dương: “Em không tới ăn sáng được rồi chị ơi. Trưởng phòng đã gọi cho em năm cuộc điện thoại, em quên mất hôm nay phải lên công ty.”
Theo sau là một cái đầu mèo đang khóc.
Tôi lập tức chụp ảnh chiếc bánh sandwich rồi gửi cho cậu ấy: Ngày mới, khởi đầu mới, cố lên nào *sticker chó con*.
Chu Dương: Như thế là không tốt đâu chị à.
Tôi: Ừ, tiền tối qua cậu còn chưa thanh toán cho tôi đâu.
Chu Dương: …
Tôi: Yên tâm đi, tôi đã tính qua rồi. Tuy rằng hôm nay cậu đi muộn bị trừ vào tiền lương, nhưng số còn lại cũng đủ rồi.
Tôi: Tôi thu phí đúng với lương tâm, không nhiều lắm đâu. Tổng cộng 250 tệ.
Chu Dương: …
Chu Dương: Chị, chị không thấy lịch sử trò chuyện của chúng ta rất dễ khiến người khác nghĩ sai sao?
Tôi: Biến đi.
Chu Dương không trả lời tôi nữa, phỏng chừng là đang trên đường đi. Lúc này tôi mới nhớ đến tối hôm qua đã đem thỏa thuận ly hôn gửi vào Email của Giang Diệp Húc, nhưng Email lẫn WeChat đều không có phản hồi gì. Giờ nhìn lại mới thấy, ồ, WeChat sao? Tôi quên kéo anh ta ra khỏi danh sách đen.
Bỏ chặn xong, tôi nhắn tin cho anh ta: Đang ở đâu? Đi ly hôn thôi.
Lần đầu tiên tốc độ Giang Diệp Húc trả lời tôi tính bằng giây: Ở trên công ty.
Tôi: Xin phép nghỉ đi.
Giang Diệp Húc: Mẹ em đồng ý sao?
Tôi: Cho dù anh muốn kết hôn với mẹ tôi thì cũng phải ly hôn với tôi trước mới được.
Giang Diệp Húc: …
Tôi: Hai giờ chiều gặp nhau ở Cục dân chính, nếu như anh không đến thì tôi đành đưa ra tòa vậy.
Giang Diệp Húc: Em không cần thiết phải sốt ruột như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng đã kết hôn được năm năm.
Tôi: Xùy.
Tôi: Có phải anh muốn tôi đem chứng cứ xác thực đến cho đơn vị của anh xem không?
Tôi: Nhân tiện báo cáo với cấp trên rằng anh nói chuyện phiếm trong giờ làm.
Giang Diệp Húc: …
Anh ta trầm mặc hồi lâu, mới trả lời tiếp: Tôi sẽ tới.
Lại nhắn thêm một câu: Chu Manh, thật ra anh thấy chúng ta vẫn nên nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tôi trực tiếp kéo anh ta vào danh sách đen.
Nếu như vài năm trước Giang Diệp Húc nói với tôi câu này, khẳng định là tôi sẽ vui mừng đến mức trực tiếp bay đến trước mặt anh ta mà từ từ nói chuyện.
Tôi thích Giang Diệp Húc đến năm 27 tuổi.
—
Hồi còn bé, lần nào chơi cùng mấy đứa trẻ trong xóm, tôi đều nói mình nhất định phải làm cô dâu của Giang Diệp Húc, những lúc này hắn chỉ hừ lạnh một tiếng giữa âm thanh ồn ào khi đang đọc sách dưới tán cây cổ thụ.
Rồi đến khi lên sơ trung, tôi bắt đầu theo đuổi việc “trở nên khác biệt”, kiên trì không làm tay sai cho nền giáo dục hướng đến thi cử. Không nghe giảng, không làm bài tập, nhuộm một quả đầu màu hồng, mặc quần jean rách, tiện thể sơn áo khoác thành bức tranh lòe loẹt, chỉ thiếu dòng chữ “Tôi rất đặc biệt” trên trán mà thôi.
Khi đó Giang Diệp Húc chính là một học bá lạnh lùng, quanh năm chiếm giữ vị trí top ba của lớp, dáng người cao gầy, lịch sự nhã nhặn, được các nữ sinh trung học ái mộ nhất trường, như tôi chẳng hạn.
Việc làm yêu thích nhất của tôi lúc ấy ngoài hút thuốc uống rượu ra, thì chính là chặn đường Giang Diệp Húc trước cổng trường sau giờ học và “rủ” anh ấy về nhà cùng tôi. Giang Diệp Húc sẽ không cự tuyệt, nhưng trên thực tế anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi, cho dù chúng tôi đi cùng nhau. Mặc kệ tôi có la hét hay làm đủ loại trò hề như thế nào, anh vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt y hệt người máy.
Nhưng những điều đó cũng không ngăn cản được việc tôi đơn phương tưởng tượng rằng anh ấy thực sự thích tôi, nhưng vì sĩ diện nên không biểu hiện rõ ràng ra ngoài.
Cho đến học kỳ hai của năm thứ hai sơ trung, tôi cãi nhau một trận to với mẹ và lao ra khỏi nhà chỉ vì một chuyện vặt vãnh. Lúc đó trời đã khuya, tôi chạy một mạch từ nhà đến tiểu khu phía bên ngoài, sau lưng là tiếng chú bảo vệ gọi theo.
Một luồng ánh sáng chói lòa chợt lóe lên ngay tầm mắt.
Đến khi tôi nhận ra thì tôi đã ở trong bệnh viện rồi, bác Giang vừa mới tan làm ca đêm vì cứu tôi nên cuối cùng không thể tỉnh lại được nữa.
Kẻ gây tai nạn là một tài xế say rượu nặng và đã được theo dõi, vụ án được xử lý nhanh chóng.
Kỳ thực chuyện đó không có liên can với tôi. Tôi chỉ nhớ rõ, ngày hôm đó Giang Diệp Húc nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu: “Chu Manh, tôi hận cô.”
Đây là câu dài nhất anh ấy nói kể từ khi chúng tôi quen biết đến nay. Từng câu từng chữ, đến cả dấu chấm câu, đều khắc sâu trong tâm trí tôi và vang vọng hơn mười năm nay.
“Người đẹp?” Tony lão sư đang nhìn tôi trong gương, “Cô cảm thấy như vậy được chưa?”
Tôi định thần lại và nhìn chính mình ở trong gương, bỗng có chút hốt hoảng.
Vẻ trong sáng với mái tóc gợn sóng xinh đẹp này thực sự là tôi ư?
Sở dĩ trước nay đều vì Giang Diệp Húc mà ủy khuất chính mình, rốt cuộc trông bản thân chẳng khác gì một đứa ngốc lủi thủi theo sau.
Nó thực sự khiến cho Chu Manh tôi rung động hơn hẳn một năm này.
Sau khi cảm ơn Tony lão sư, người xuống tay hiếm khi nào thất bại, tôi tràn đầy tự tin đi đến Cục dân chính chờ Giang Diệp Húc.
Đến hai giờ, anh ta xuất hiện rất đúng hẹn, lại là áo sơ mi trắng phối cùng tây trang đen không ngại nóng.
Ồ, tôi quên mất rằng trước kia bản thân vô cùng yêu thích bộ dạng này của anh ta.
“Cô —“ Anh ta có chút sửng sốt khi nhìn thấy tôi, nét mặt có chút kì lạ nói: “Có chút khác..”
Tôi đáp nhẹ một tiếng: “Vậy sao?”
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo có thắt lưng màu đen, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng và quần bò cắt xén. Điều này rất khác so với trang phục thục nữ thường thấy của tôi trước mặt anh ta.
Thật lòng mà nói, trước đây tôi cũng có một khoảng thời gian dài như vậy.
Sau sự kiện của bác Giang, tôi như trở thành một con người khác. Tôi nhuộm tóc đen trở lại, vứt hết tất cả đống quần jean rách, giặt sạch những hình vẽ nguệch ngoạc trên đồng phục của mình. Tôi cai thuốc, bỏ rượu, bắt tay vào học hành. Và không chỉ vậy, tôi còn học cách trở thành một nữ sinh ngoan ngoãn chuẩn mực. Tôi để tóc dài, mặc váy, luyện tập làm sao cười chỉ để lộ 8 cái răng.
Vì bác Giang, cũng vì Giang Diệp Húc mà tôi đã thay đổi bản thân mình trở nên tốt hơn, hay nói cách khác là giả vờ tốt hơn.
Chắc là tôi đã giả vờ quá lâu, lâu đến nỗi khiến cho Giang Diệp Húc quên mất bản chất thật của tôi.
Giang Diệp Húc không nói gì nữa. Tôi cùng anh ta bước vào Cục dân chính và được thông báo rằng phía trước còn có bốn đôi vợ chồng nên chúng tôi phải xếp hàng. Nhân viên tư vấn còn rất thân thiện mà nói có thể ngồi đợi ở khu vực chờ.
Nếu cặp vợ chồng bên cửa sổ không tranh cãi gay gắt như vậy, tôi thực sự nghĩ rằng nó sẽ khá nhanh.
“Để hôm khác được không?” Rõ là Giang Diệp Húc cũng nhìn thấy, anh ta nhíu mày nói.
Tôi tuyệt đối sẽ không làm theo ý anh ta nữa. “Không được, nếu hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì tôi không thể ngủ ngon được.”
Vậy thì chờ thôi.
Có điều, ngồi đợi trên ghế trong bầu không khí như thế này vẫn là hơi xấu hổ.
Người nào đó cố phá vỡ sự lúng túng này: “Bây giờ cô đang sống ở đâu?”
Tôi đang chế giễu Chu Dương lại bị sếp mắng trong WeChat, thuận miệng trả lời cho có lệ: “Màn trời chiếu đất*, bốn bể là nhà.”
*Thành ngữ để chỉ cảnh ngộ của người nghèo không nhà.
Giang Diệp Húc nghẹn ngào nhìn tôi, lại hỏi: “Tại sao không lấy căn nhà?”
Căn nhà ấy đáng lẽ là tôi và anh ta mỗi người một nửa, anh ta muốn để lại hết cho tôi, tuy nhiên tôi đã từ chối, bởi vì bổn cô nương đây chỉ muốn hiện kim mà thôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Bởi vì tôi không thích.”
Lúc trước bài trí vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại tôi lại chán ghét bấy nhiêu.
Anh ta còn muốn nói gì nữa, nhưng tôi không muốn tiếp tục nhớ lại chuyện cũ, chỉ nói: “Anh nói nhiều quá.”
Không ngờ rằng lại có một ngày Giang Diệp Húc bị tôi chê là nhiều chuyện, nếu không phải sợ bị đuổi ra ngoài thì tôi vô cùng muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Giang Diệp Húc cũng vậy, cuối cùng anh ta chỉ há miệng thở dốc chứ không nói thêm điều gì, vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc đến lúc chúng tôi hoàn tất xong giấy chứng nhận và tạm biệt nhau thì anh ta lại giữ chặt tôi ở ngay cửa, mím môi nói: “Chu Manh, thực xin lỗi.”
Khi anh ta nói lời này, trông rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả lúc anh ta cầu hôn tôi hồi đó.
À không, ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh ta cũng nghiêm túc như vậy nói cho tôi biết sự thật rằng anh ta cưới tôi chỉ vì trả thù.
Có một cặp vợ chồng muốn vào cửa nhưng vừa nhìn đến chúng tôi đã quay đầu lại, trên mặt đều là dáng vẻ muốn ăn dưa.
Tôi bỏ tay anh ta ra, khóe miệng giật giật, “Chúng ta xin lỗi với nhau nhiều năm như vậy, cũng huề nhau rồi, tốt nhất sau này đừng gặp mặt nữa là được.”
Giang Diệp Húc đứng tại chỗ, cúi đầu đan tay vào nhau, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tôi chợt cảm thấy thoạt nhìn trông anh ta có vẻ buồn.
Lúc này không biết Chu Dương từ nơi nào chạy đến, “Chị, em tới đón chị đây.”
Tuy rằng không biết sao cậu ấy lại đến nơi này “đúng lúc” như vậy, nhưng tôi quyết định kéo tay cậu ấy bỏ chạy thật nhanh. Gió gào thét ở bên tai mà tôi chỉ nghe được mỗi nhịp tim của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...