"Oa, ngươi thật giỏi, hoá trang thật tốt nha, cứ như hai người." Nhã Thanh trầm trồ khen ngợi Cố Tử Phong, hắn ta sau khi biến mất một lúc liền trở thành thế này.
Mắt xếch phong tình, mũi vẫn thế nhưng lại có hương vị khác, miệng cười
cười hoàn toàn khác với ngày thường. Nàng nhìn mà muốn chảy nước miếng.
"..." Cố Tử Phong không nói gì, trong bụng suy nghĩ, ngươi hoá trang còn thật giống đấy.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nhã Thanh hiếu kì hỏi, nàng và hắn đi cũng được một lúc rồi.
"Ngươi biết Vân Nhã lâu không?" Hắn không trả lời mà hỏi lại.
"Biết nha, rất nổi tiếng đó." Nhã Thanh mũi phỉnh phỉnh, hếch mặt nói, lại
suy nghĩ 'thanh lâu của ta, sao ta lại không biết.'
"Dẫn ta tới đó."
"Ngươi tới đó làm gì?" Chẳng lẽ hắn đi chơi gái. Nhã Thanh sửng sốt nghĩ.
"Có việc."
"Việc gì?" Nhã Thanh theo quán tính hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt băng sơn của hắn thì không nói gì nữa.
"..."
'Ngươi thật đáng ghét, đứng với ta thì mặt hầm hầm, tí nữa gặp người ta chắc
chắn cười tươi cho coi.' Tiếng Nhã Thanh lầm bầm lọt vào tai Cố Tử
Phong, không ai để ý mép của hắn có nhếch lên một tí, sau lại tắt.
--- ------ ---
"Chào Đào tiểu thư, để ngươi đợi lâu thật ngại quá." Cố Tử Phong cười cười,
hướng cô nương ở trong phòng nói. Tai không để thoát tiếng lầm bầm của
người bên cạnh. 'Đoán không sai mà, nam nhân đều như nhau, thấy gái thì
hớt hớt. Xí.'
"Xin chào Chu công tử, ta cũng là mới tới không lâu, mời ngồi." Đào Thi Anh đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Phong,
'Chu công tử quả nhiên giống lời đồn, hào hoa phong nhã, trên miệng luôn có ý cười, thật sự rất anh tuấn. Nhưng mà...' mắt nàng lướt qua một tia ghê tởm khi nhìn thấy Nhã Thanh. 'người như Chu công tử lại có thuộc hạ như vậy.'. Ánh mắt đó tất nhiên không thoát khỏi hai người đối diện.
"Đào tiểu thư đến đây là biết mục đích của tại hạ rồi chứ?" Cố Tử Phong cười cười như hoa nở, làm người đối diện không kìm được đỏ mặt.
'Yêu nghiệt, cứ cười cho rụng hết răng đi.' Nhã Thanh hầm hầm.
"Vâng, ta đã biết, đây là sổ sách của Đào Hương các và tiền trang Hương Đào.
Ngươi xem qua." Đào Thi Anh đưa sổ sách cho Cố Tử Phong, sau đó hai
người bàn chuyện làm ăn. Nhã Thanh nhàm chán nhìn hai người liếc mắt đưa ghèn với nhau, lâu lâu chêm một câu ngoài đề khiến Đào Thi Anh tức giận muốn chết.
"Đào tiểu thư thật xinh đẹ nha, sau này ta cũng muốn có nương tử như nàng." Nhã Thanh cười dâm tà.
"Đào tiểu thư thật thông minh, thật tài giỏi." Nhã Thanh khuôn mặt đáng khinh.
"Đào tiểu thư, ngươi nói nhiều cũng khát rồi, ta rót trà cho ngươi... A, xin lỗi, ta lỡ tay, nàng ngồi yên để ta lau." Nhã Thanh 'vô ý' đổ trà lên
người ta. Nhiệt tình lấy khăn đã qua lau mũi chùi khắp áo quần người ta.
--- ------ ---------
"Đa tạ Chu công tử, quả nhiên danh bất hư truyền, công tử thật biết nhiều,
hiểu rộng." Đào Thi Anh sau buổi nói chuyện với Cố Tử Phong, nàng ta
càng khâm phục hắn, tình ý trong chớp mắt đã xảy ra càng sâu.
"Đào tiểu thư quá khen, ta còn có việc, bây giờ xin cáo từ tiểu thư." Cố Tử
Phong đứng dậy nói lời cáo từ. Miệng vẫn tươi cười hoa nở.
"Vâng, vậy cáo từ công tử, mong một ngày không xa chúng ta sẽ có thêm một buổi nói chuyện thế này." Đào Thi Anh thẹn thùng nói, trong lòng quyết tâm
gặp mặt hắn nhiều hơn, chạm đến lòng của hắn.
"Ta cũng cáo từ Đào tiểu thư, nàng đi đường mạnh khỏe, mọng gặp lại nàng nha." Nhã
Thanh cười hớ hớ nói, mặt Đào Thi Anh đen thui.
__________________________
"Ngươi thật giỏi đó, người ta đều sợ ngươi rồi." Sau khi ra về, đang đi trên đường, Cố Tử Phong hiếm khi mở miệng nói.
"Ai za, ta đâu có cố ý nha, người ta thật xinh đẹp mà, lại dịu dàng, hiểu
biết nhiều, gia thế lại tốt. Nếu ta là nam nhân, chắc chắn sẽ rước về
làm vợ." Nhã Thanh có chút chột dạ. Dù sao, nam nhân đã qua nàng sử dụng thì là của nàng, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm hắn.
"..." Cố Tử Phong không nói gì, hai người tiếp tục đi. Bây giờ địa điểm là nhà của Cố Tử Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...