"Này,Nhã Thanh,
ngươi làm sao nghĩ Tô đại ca sẽ đứng vị thứ nhất" Tường Vi sau khi cùng
Nhã Thanh gom xong tiền cá cuợc liền theo chân nàng về phía chỗ ngồi,
không kiềm chế được hỏi Nhã Thanh.
"Làm sao không được, ngươi là nghĩ đại ca ta không có bản lĩnh?" Nhã Thanh nhịn không được liếc nàng ta một cái.
"Ách, ta không có nha, chỉ là cảm thấy kì lạ..." Tường Vi có chút xấu hổ.
"Vi Vi a, ngươi biết đại ca ta hiện tại cấp mấy sao? Ta chắc chắn huynh ấy
sẽ đứng nhất, ta không làm việc mà ta không chắc chắn." Nhã Thanh buông
một câu xong xải bước nhanh hơn đến hột trường.
"Nhã Thanh,
ngươi, ngươi là nói..." Tường Vi lắp bắp không thể tin, chân cũng nhanh
chạy đến ngồi vào chỗ, thấy nàng không nói gì cũng im lặng.
Thấy
hai người về đến, phụ mẫu cả hai cũng không hỏi gì, chỉ nhắc nhở chú ý
trận đấu để thêm kinh nghiệm, đại ca, đại tỉ đã lên đài đấu vào vị trí.
hai nàng cũng thực nghiêm túc để xem trận đấu. Nhã Thanh chăm chú vào ca tỉ của mình, chỉ hi vọng hai người có thể nhớ kĩ lời dặn của mình. Nàng tin tưởng bọn họ.
Trận đấu bắt đầu, mười một nước lao vào
nhau tạo thành một thế thực hỗn loạn, nhìn bọn họ như hổ đói đánh giết
lẫn nhau (trong trận đấu không cho có người chết nên đây chỉ là mô tả.)
Nhưng trong đó, không ai để ý, cũng rất khó phát hiện có hai người đấu
lưng vào nhau đang dần tiến vào giữa đài đấu. Họ dường như tránh nhiều
hơn đánh, chỉ có những người thực lực thấp nhất mới bị hạ dưới tay bọn
họ. Cứ tránh mạnh đánh yếu như vậy, hai người cùng những người còn lại
trên đài đấu vừa đúng bốn mươi người, trận đấu kết thúc. Hai người họ là Tô Hải và Tô Nhã Sương.
"Ca ca, tỉ tỉ, hai người thật giỏi
nha. Các ngươi có chỗ nào bị thương, đem ta xem, liền nhanh chóng vào
bôi thuốc." Nhã Thanh thấy ca, tỉ mình xuống đài vội vàng chạy đến.
"Bọn ta không sao, con qủy nhỏ, nhờ kế của ngươi mà chúng ta rất dễ dàng qua vòng một nha." Tô Hải nhéo nhéo mũi em gái. Nhã Sương không nói gì, chỉ ôm em gái biểu hiện yêu thương. Nghĩ Nhã Thanh vui vẻ thế này thật tốt, chỉ hi vọng không giống trước kia.
Ba người vừa đi vừa nói
thẳng đến chỗ cha nương, Tô Dật và Trịnh gia đang đi tới. Gặp nhau, tất
cả cười nói vui vẻ, không đứng đây lâu liền đến nhã lâu lớn nhất kinh
thành ăn uống. Những người khác muốn chúc mừng liền không có cơ hội.
Trong trận đấu này chỉ Tô gia có hai người vào vòng hai, điều đặc biệt
là Tô Nhã Sương, một người mới tông cấp cấp năm lọt vào.
__________________________________________________
Buổi tối, Nhã Thanh cùng ca, tỉ, đệ và Tường Vi đi dạo phố đêm. Phố đêm hôm
nay đông hơn mọi khi rất nhiều, người người qua lại tấp nập, đèn đuốc
sáng trưng. Đi dạo gặp thứ này, mua thứ kia, hai người Tô Hải, Tô Dật
phụ trách xách đồ đi quanh đường phố kinh thành. Chú ý thấy một nơi diễn xiếc liền chạy lại xem, người tập trung rất đông. Nhã Thanh do hơi thấp nên không nhìn được rõ, chán nản, đời này nàng chính là ghét nhất cái
chiều cao không hơn ai này của mình. Không làm gì được, lại thấy mọi
người xem rất hứng thú, không muốn lôi kéo đi ra, nàng đành một mình dạo xung quanh. Đang không có việc gì nhìn đông, nhìn tây, bỗng nàng cảm
nhận được một khí tức rất quen, quay đầu về phía người đó nàng liền nhận ra. Là cái tên lần trước ở hồ nước, lần trước thấy mờ mờ, bây giờ cũng
thấy mờ mờ, rất hứng thú biết mặt mũi hắn ra sao, nàng liền mua một cái
mặt nạ rồi chạy lại gần hắn ta.
Oa, không phải dạng vừa đâu,
hắn ta thật sự rất đẹp trai nha. Giờ thấy hắn đứng đó mà như hạc giữa
bầy gà, mấy cô nương gần đó cứ nhìn hắn chằm chằm, còn nháy nháy mắt nữa chứ. Ôi ôi, nhưng tên này đúng là mặt than nha, chẳng biểu hiện gì hết
trơn, cơ mà vẫn là quá đẹp đi, sau này con trai mình cũng được thế thì
hết biết. Nhã Thanh nhìn Cố Tử Phong mà nghĩ miên man. Ánh mắt của nàng
có lẽ quá nặng khiến Cố Tử Phong quay qua nhìn lại nàng. Nhìn nàng đã
đeo mặt nạ, nhưng cái khí tức này hắn không thể quên được nên nhanh
chóng nhận ra nàng. Hừ mũi một cái hắn liền quay đi, lẫn vào đám đông.
Nhã Thanh thấy Cố Tử Phong quay lại nhìn mình kèm ánh mắt khinh bỉ. Nàng tự nhiên rất tức giận, có ý định muốn làm nhục hắn ta. Đúng vậy, là làm
nhục, dù gì nàng cũng muốn có đứa con vì vậy cách tốt nhất là lột sạch
quần áo và cưỡng hiếp hắn ta. Nghĩ là làm, thay một bộ đồ đen, thăm dò
vị trí của hắn sau đó che dấu khí tức, Nhã Thanh thân thủ nhanh nhẹn
liền bám theo Cố Tử Phong, chọn đoạn đường đông nhất liền đánh ngất hắn. Sau đó nàng vứt hắn ở gần một quán trọ lớn, đi vào thuê một căn phòng
hạng sang rồi quay lại bí bí mật mật kéo hắn lên phòng. Mọi việc xảy ra
rất nhanh chóng.
Lấy ra từ trong nhẫn không gian một thứ
thuốc bột, sau đó đưa tới mũi Cố Tử Phong cho hắn hít vào, không nghi
ngờ gì, đó chính là xuân dược nàng tự chế, hiệu quả tất nhiên là rất
mạnh. Đem tất cả cửa trong phòng đóng chặt, đèn cũng tắt hết, căn phòng
hiện tại tối thui. Nhã thanh nhìn người trên giường có chút đỏ mặt, dù
gì nàng cũng chưa có kinh nghiệm nha. Nhưng nàng bình sinh làm việc gì
cũng đến nơi đến chốn nên không suy nghĩ nhiều liền đem quần áo cả hai
cởi sạch. Sau đó nàng leo lên bụng Cố Tử Phong mà ngồi, lại không biết
kế tiếp nên làm gì, nhớ đến khuôn mặt tên này rất đẹp trai liền cúi
xuống, đem tay sờ sờ, cảm giác rất tốt, lông mi rất dài nha, mũi cũng
quá cao đi.
Nhã Thanh chăm chú sờ người ta, không để ý đến Cố Tử
Phong đã tỉnh. Hắn cảm giác đầu rất đau, nhớ đến lúc đó bị người ta
đánh ngất liền phẫn nộ. Cảm giác trên bụng có người ngồi, mặt cũng bị sờ sờ, tức giận muốn đánh bay người nhưng một cổ khô nóng ở dưới bụng đột
ngột xông lên mạnh mẽ, hắn rất khó chịu, biết mình bị hạ dược, muốn dùng nội lực ngăn lại nhưng không được, xuân dược loại này hắn chưa từng bị
trúng qua. Đúng là trước đây hắn bị người hạ dược rất nhiều lần, không
phải hắn không biết có người hạ dược mà là hắn cố ý bị hạ, tất nhiên là
có nguyên nhân, nhưng hắn đều ngăn được bằng nội lực. Bây giờ lại khác,
loại này hắn dường như không thể ngăn cản, càng dùng nội lực dược lại
càng phát huy. Tay định đẩy người, cuối cùng kéo người nằm dưới thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...