"Xin chào Tô nhị
tiểu thư và Trịnh tiểu thư." Nghiên Tử Trạch vẻ mặt xanh mét, từng từ
phát ra từ kẽ răng làm hai người có chút run run.
"Dân,
dân nữ bái kiến thái tử và hai vị công tử." Trịnh Tường Vy cười gượng
hành lễ, thấy vậy Nhã Thanh cũng bắt chước làm theo. Tuy Trịnh Tường Vy
có chút run sợ nhưng không qùy sụp xuống như người khác, tỏ rõ nàng ta
đủ kiên cường. Nhã Thanh thầm đánh giá cô bạn.
"Rất xin lỗi
vì đã vô ý nghe được câu chuyện của hai vị tiểu thư." Nghiên Tử Trạch
bỗng nhiên nhẹ nhàng nói. "Nhưng mà..." Hắn ta ghé sát mặt tới phía hai
người, khuôn mặt bỗng chốc âm trầm. Nói một câu khiến mấy người trong
cuộc choáng váng.
"TA LÀ CÔNG, KHÔNG PHẢI THỤ..."
"Phốc, hahaha..." Nhã Thanh không chịu được cười phá lên, mọi người ở
xung quanh khi thấy ba người vẻ mặt âm u đi tới phía hai người, liền
biết có chuyện, tập trung lại xem kịch vui, lại nghe Nghiên Tử Trạch nói vậy, sau thấy nàng cười thì sửngsốt, nàng quá to gan rồi. Chưa ai dám
lộ liễu cười trước mặt ba người này như vậy. Nguyễn Thanh Sơn đau
đầu cốc bạn tốt.
"Ngươi là đang tự nhận có chuyện này sao?"
"Hahaha..." Nhã Thanh vẫn đang cười, khiến Tường Vi đang có chút run sợ cũng khúc khích bịt miệng cười theo.
"Ta, chết tiệt! CÁC NGƯƠI IM MIỆNG CHO TA!!" Nghiên Tử Trạch nổi đóa,
còn chưa có ai sỉ nhục hắn như vậy đâu. Chỉ là Nhã Thanh không ngừng
cười, lại còn cười to hơn. Tường Vi thấy vậy liền lắc tay nàng, bảo nàng đừng cười nữa. Nhưng mà Nhã Thanh lại nói một câu làm mọi người khiếp
sợ.
"Haha, tên này tức giận đúng là đáng yêu, rất buồn cười..~~"
"Ngươi, ngươi..." Nghiên Tử Trạch nổi giận thật sự, tay muốn sử dụng ma pháp nhưng bị Nguyễn Thanh Sơn cản lại. Ngay lúc này thì một bóng dáng
vụt tới, điểm huyệt cười của nàng.
"Bái kiến thái tử cùng
hai vị công tử.Xin thứ lỗi cho hai tiểu muội của ta tính tình bốc đồng,
đã mạo phạm các vị. Nếu ba vị có phiền lòng xin cứ định tội trên người
ta, vì đã không dạy dỗ tốt em gái." Ngay lúc này, Nhã Sương hốt hoảng
chạy tới.
"Nhã Thanh, muội có chuyện gì?" Nhã Sương sau khi
nghe người nói Tô nhị tiểu thư đắc tội thái tử và hai vị công tử liền lo lắng chạy tới. Thấy trên mặt Nhã Thanh là biểu hiện kì quái, tưởng nàng bị ba người này làm gì nên bị sốc, mọi kí ức trước kia hiện về. Nàng
mặc kệ mọi danh tiếng tốt đẹp của chính mình, quay qua đối diện với ba
người, gương mặt dữ tợn, ma pháp chất chứa trên tay chờ phát động.
"Các ngươi, giám bắt nạt muội muội của ta thì phải hỏi ta đã cho phép không
đã." Một chưởng nhanh chóng bay về phía ba người kia. Mọi người sửng
sốt, Tô Hải biết trước sự việc nhưng nó lại diễn ra quá nhanh, chạy tới
giữ Nhã Sương lại nhưng không kịp. Chưởng lực kia bay đến phía ba người
lại bị thái tử hóa giải, nhưng sau đó, thái tử lại không khách khí đánh
một chưởng về phía Nhã Sương. Vì chưởng này không quá mạnh, Tô Hải đưa
tay ra muốn hóa giải nhưng tất cả lại khôngngờ, Nhã Thanh đột nhiên lao
đến đỡ lấy một chưởng kia, sau đó ngã trên tay Nhã Sương, Nhã Sương
không chịu nổi liền thét lên tên em gái. Nhã Thanh nắm lấy tay Nhã
Sương, ý bảo nàng bình tĩnh, rồi quay qua phía thái tử.
"Tất cả là do ta gây ra, mong thái tử và hai vị công tử định tội lên người
ta, còn tỉ tỉ không biết chuyện, muốn bảo vệ ta nên mới xảy ra cớ sự.
Mong ba vị chớ trách phạt tỉ ấy. Giờ ta không thể tiếp tục bồi ba vị,
đợi ta chữa thương xong tỉnh lại, thỉnh các vị trách phạt sau. Cáo từ."
Nhã Thanh câu từ lưu loát giống như người vừa nhận một chưởng không phải là nàng, nói hết câu, quay qua nhìn có ý tứ với Tô Hải và Nhã Sương,
sau đó liền bất tỉnh.
________________________________________
Một tháng sau...
Trong đêm tối, khi mọi người đang ở trong giấc ngủ, Nhã Thanh tỉnh lại, nhìn
thấy cạnh giường là Nhã Sương đang ngủ gục, chỉ mới một tháng mà nàng đã gầy đi rất nhiều. Nhã Thanh cảm thấy mình thật sự rất bốc đồng, khiến
tỉ tỉ và cả nhà phải lo lắng, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm đại phu tốt
chữa bệnh cho nàng. Nhưng mà nàng đâu có bị gì đâu, trước khi ngất nàng
đã bế hết các kinh mạch cho giống như người sắp chết. Tuy rất ghét mùi
vị thuốc và đan dược, nhưng vì không muốn người ta phát hiện ra, nàng đã nuốt xuống sạch sẽ. Lần đó, nàng thật ra cũng không có ngất, chỉ giả
vờ. Khi thái tử đánh ra một chưởng đó, tuy chỉ làm Nhã Sương bị thương
không nặng, nhưng nàng lại rất lo lắng, sợ hãi, nếu ngăn cản thì bại lộ, nên đành phải lao vào. Nhưng sau đó nàng lại thấy như thế lại là chuyện tốt, một chưởng đó đánh vào người tỉ tỉ thì không sao, nhưng đánh vào
người chỉ mới cấp mười thì là chuyện khác, không chết là còn may. Mà
thái tử sau khi đánh con người ta thiếu sống thừa chết, thì không thể
nào mà nhỏ mọn, đi tìm Tô gia gây chuyện, trong khi trước khi ngất nàng
đã xin lỗi, muốn bồi tội rồi. Vì vậy, chỉ cần nàng có thể rời giường
liền cùng Tường Vi vào cung xin lỗi là được. Mà trong thời gian giả
bệnh, thái tử và hai người kia có đến thăm nàng một lần, tỉ tỉ Nhã Sương cũng đã khẩn thiết xin tha thứ với bọn họ, bọn họ cũng không chấp nhặt
gì, nên chuyện xin lỗi này chắc chắn rất dễ dàng.
Trong
một tháng này nàng cũng không nhàn nhã lắm, dốc sức bế quan tu luyện
theo phương thức nằm, còn phải cố gắng để mấy cao thủ trong kinh thành
không phát hiện ra. Trong quá trình giả bệnh tuy rất cực khổ, nhưng lại
thu hoạch rất khá, nàng đã nắm chắc các kinh mạch trong cơ thể, có thể
điều chỉnh, lưu thông máu tùy ý. Nàng phát hiện cô nàng Tường Vi rất
quan tâm mình, Trịnh gia cũng ở kinh thành, không xa nhà nàng lắm, chỉ
cách một con phố nhỏ, nên ngày nào nàng ta cũng đến thăm nàng. Rồi còn
lải nhải tùm lum tà la, nào là Nhã Thanh phải nhanh chóng tỉnh, lần đầu
tiên có được người bạn hợp ý như Nhã Thanh. Nào là phát hiện chỗ thú vị, muốn cùng nàng đi chơi. Rồi còn chuẩn bị có cuộc so tài của các nước
nên mọi người từ tứ phương tề tựu về đây rất đông..v..v.. Làm nàng có
nhiều lúc muốn bật dậy, cùng nàng ta đi chơi, nhưng mà cuối cùng vẫn
kiềm chế được.
"Nhã...Nhã Thanh, muội tỉnh, muội tỉnh rồi
sao? Ta không mơ chứ?" Nhã Sương như thường lệ tỉnh dậy xem Nhã Thanh,
khi thấy Nhã Thanh mở to hai mắt, cười dịu dàng nhìn mình thì sửng sốt,
dụi dụi mắt.
"Tỉ tỉ...muội tỉnh." Nhã Thanh suy yếu nói. Nhã
Sương nghe nàng nói, biết mình không mơ, vui mừng quá liền ôm chầm Nhã
Thanh thút thít.
"Tốt quá, tốt quá, muội rốt cuộc tỉnh, rốt
cuộc cũng tỉnh rồi. Tất cả là do tỉ không tốt. Huhu..." Nhã Sương lẩm
bẩm, nhưng sau đó sực nhớ đến phải thông báo cho cả nhà liền thả Nhã
Thanh ra, chạy vọt ra ngoài.
"Nương, cha, đại ca, tiểu Dật, Nhã Thanh tỉnh rồi, Nhã Thanh tỉnh rồi."
Tô Hải là người chạy ra đầu tiên khi nghe Nhã Sương gọi, sau đó đến Tô Dật, rồi đến phụ mẫu Tô Hữu và Dương Nhã.
"Cha, nương, đại ca, tiểu Dật, con xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng." Nhã
Thanh nhìn mọi người một lượt rồi chầm chậm nói, ánh mắt đầy áy náy.
Nương của Nhã Thanh khi vào phòng thấy nàng tỉnh đã ngồi dậy, liền mang
theo nước mắt chạy đến ôm chầm lấy Nhã Thanh.
"Con rốt cuộc
cũng tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Nương rất sợ, rất sợ con biết không.
Huhu..." Dương Nhã không để ý mọi người, ôm Nhã Thanh khóc to một trận.
Sau đó được phụ thân Tô Hải ôm lấy, dìu đứng dậy.
"Con gái
chúng ta đã tỉnh rồi, nàng khóc như vậy để làm gì, không tốt cho sức
khoẻ. Bây giờ để con bé nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện dù gì cũng đã xảy
ra rồi. Lần này không chết cũng coi như là cái phúc, bây giờ con cũng đã lớn, cha nói nhiều cũng không tốt, chỉ mong sau này con rút kinh nghiệm để trưởng thành hơn. Con nhà họ Tô dù thế nào cũng phải kiên cường."
Cha Tô nói lời thấm thía, vết nhăn giữa trán một tháng này hằn sâu, bây
giờ đã dịu bớt. Ông ôm vợ mình ra cửa, Dương Nhã đôi mắt sưng đỏ xoay
lại dặn dò con gái để ý sức khoẻ rồi giao lại cho bọn trẻ xử lí, xong
theo chồng về phòng. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi. Tiểu Dật lo lắng chạy tới xem chị mình, thấy nàng đôi mắt đỏ hoe thì an ủi. Tô Hải, Nhã Sương, hai người cũng xúm xít lại ân cần hỏi han, không ai nhắc tới chuyện một tháng trước. Hỏi han xong xuôi, Nhã Thanh đẩy
đẩy Nhã Sương, bảo nàng phải về phòng nghỉ ngơi, nếu không về nàng sẽ
tức giận, không nhìn mặt nàng ấy nữa, Nhã Sương rất không tình nguyện
liền về phòng. Hai người kia thấy nàng cương quyết vậy, cũng không ai ở
lại nữa. Chỉ là Tô Hải nán lại, nói vài câu.
"Muội lần sau
đừng làm việc bốc đồng như vậy, ta nghe Tường Vi kể hết rồi, cũng không
phải là chuyện gì quá đáng. Cũng may muội không có chuyện gì, nếu
không...aii.." Tô Hải vuốt vuốt tóc Nhã Thanh.
"Muội chỉ là không muốn tỉ tỉ bị thương thôi." Nhã Thanh chu miệng.
"Nhưng không phải ta ở sau nàng ngăn cản rồi sao?" Tô Hải có chút tức giận.
"Nhưng như thế không phải tội càng thêm tội sao, muội làm như vậy cũng tránh
bị trách phạt nhiều hơn mà." Nhã Thanh phản bác.
"Nhưng như thế cũng không được, ta không muốn muội đánh đổi cả tính mạng."
"Không sao mà, trước đó muội đã ăn đan dược rồi. Sẽ không mất mạng. Huynh
không tin thì thử xem mạch đập của muội có tốt không. Đan dược này là
muội khó khăn lắm mới đổi được đấy." Nhã Thanh nói rồi đưa tay ra. Tô
Hải ngờ vực thử bắt mạch, xong lại sửng sốt. Muội muội giống như chẳng
bị gì cả.
"Đan dược này tên gọi là gì?"
"Hồi sinh
đan nha. Nhưng là loại dổm, nửa tháng mới hiệu quả, nhưng là kéo dài tới tận nửa tháng sau mới hoàn toàn hồi phục." Nhã Thanh vô tư nói, sự thật là nàng có nên mới dám nói nha.
"Ách, không phải đồ dổm đâu, hồi sinh đan nào mà chẳng vậy" Tô Hải cứ nghĩ Nhã Thanh không hiểu rõ
về hồi sinh đan, nên giải thích. Lại muốn hỏi nàng đan dược này ở đâu mà có, nhưng lại thấy nàng như không muốn cho người khác biết nên cũng
không hỏi, chỉ là hơi tiếc cho hồi sinh đan, nhưng một hồi lại hết, vì
mạng sống của muội muội là quan trọng nhất. Sau đó hắn cũng không nán
lại lâu, dặn dò Nhã Thanh đi ngủ, có còn đau ở đâu liền kêu hạ nhân.
Nha hoàn mới của Nhã Thanh không lên kinh thành được nên không có sự xuất
hiện của nàng ta, Nhã Thanh cũng thầm kêu tốt. Sau khi thăm dò, thấy mọi người đã ngủ, Nhã Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng vận động gân cốt, muốn ra
ngoài. Đến gần cửa, thổi chút mê hương, xác định hai tên hộm vệ gác cửa
cũng đã ngủ, liền chuồn ra ngoài bằng cửa sổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...