Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Hà Mộng Điệp khẽ nhíu mày nhìn phía đang thẩn thờ hai nhi tử của mình một cách khó hiểu… đám nhóc này lại là chuyện gì xảy ra?
Nhìn phía đang cau mày ảo não Hà Tư Thần cùng vẻ mặt chán ghét cáu kỉnh của Hà Tư Triệt cô khẽ lắc đầu thở dài rồi đưa tay vuốt lấy hai cái đầu bé nhỏ ôn nhu hỏi…
“Không vui sao? Không phải các ngươi cũng rất muốn gặp mọi người sao?” đã gần đến nhà vậy mà khuôn mặt bọn nhỏ không có lấy một nụ cười thì không được tốt lắm.. từ khi sinh ra bọn nhóc này mọi người trong nhà đều rất sủng bọn chúng… chỉ cần bọn chúng khóc một tiếng gia gia cùng nãi nãi sẽ như đang đứng trên đống than ngồi trên đống lửa lo lắng sốt ruột cả một ngày cho đến khi chúng ngừng khóc mới thở ra nhẹ nhõm….
“Nương thân… bọn ta không sao… ban nãy Tiểu Triệt bị ngã nên ta cảm thấy rất tự trách…” Hà Tư Thần chớp lấy cặp mắt màu trà nhìn cô khẽ lắc đầu… thật sự hắn rất tự trách bản thân mình… rõ ràng đã nhận được tư liệu nói ông ta sẽ xuất ngoại cùng ngày với bọn họ đến Nasta.. vậy mà vẫn sơ xuất không cảnh giác… còn làm cho hắn phát hiện hai huynh đệ bọn họ…

“Không đúng… là lỗi của ta… nếu ta cẩn thận nhìn phía dưới chân cũng sẽ không bị vấp té…” Hà Tư Triệt vội lên tiếng phản bác lời nói của ca ca nhận lỗi về phía mình… đôi con ngươi màu tím ngập nước ngửa đầu nhìn xinh đẹp mẫu thân của chúng… nếu cậu chú ý hơn phía dưới chân thì sẽ không xui xẻo đụng phải ông ta… thật đáng ghét… nghe nói ông ta năm năm trước đã có hài tử của mình… bàn tay đó cho dù có ấm áp đến đâu cậu cũng cảm thấy nó thật… bẩn… cứ nghĩ đôi tay của ông ta đã từng cưng chìu bế một hài tử nào đó ngoài hai huynh đệ của cậu nó càng khiến cậu cảm thấy muốn buồn nôn…
Cũng không thể trách suy nghĩ nghiêm trọng của cậu nhóc Hà gia này… nhóc con này có tật khiết phích rất nặng… chỉ cần người xa lạ chạm vào đồ vật của mình… thì món đồ đó sẽ nhanh chóng xếp xó trong kho và được liệt hẳn vào danh sách đen những đồ vật dơ bẩn không bị đụng tới của cậu...
Hà Mộng Điệp giật mình rồi ôm lấy Hà Tư Triệt vào lòng cẩn thận xem xét thân thể cậu nhóc xem có hay không bị thương ở đâu… rồi nhẹ nhõm thở ra một hơi khi thấy cậu vẫn bình thường...
“Nương thân… tay thật bẩn… thổi vù vù sẽ không bẩn…” giọng nói non nớt mềm nhũn vang lên trong lòng khiến Mộng Điệp cười cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé vù vù vài cái vào đó rồi hôn khuôn mặt kháu khỉnh đang tỏ vẻ hài lòng của cậu nhóc…

“Ân~ Nương thân vù vù sẽ không bẩn..” cô sủng nịch ôm chặt thân thể bé nhỏ của hài tử vào lòng sau đó không quên xoay đầu hôn lên mái tóc màu nâu hạt dẻ của Tư Thần rồi vui vẻ nhìn phía đang toét miệng cười nhi tử…
Nếu Hiên Viên Thần thấy được khung cảnh ấm áp ở đây hắn chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết… bởi vì bàn tay tiểu nhi tử của hắn giơ lên chê bẩn là bàn tay ban nãy hắn nắm lấy định đỡ cậu dậy…
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào con đường Boluna quen thuộc rồi dừng lại khu kiểm soát quen thuộc sau đó xuất trình giấy thông hành…
Trong khi chiếc xe màu trắng chở ba mẫu tử Hà Mộng Điệp đi tới Hà gia đại trạch thì phía Sân bay quốc tế Loisec Hiên Viên Thần đang ngồi trên chuyến bay tới Nuly một cách thất thần…
Trong đầu hắn những ký ức khi xưa phủ đầy bụi từ khi gặp thân ảnh quen thuộc đang dần dần rõ ràng hơn… như một dòng nước lũ cuốn vào trái tim hắn một cách mãnh liệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui