Đội Dỡ Bỏ Hệ Thống Phi Pháp


Triệu Cẩm Tân lau mặt, vẫn chưa hoàn hồn.

Tối hôm qua cái ác mộng này thật là đáng sợ, hắn cư nhiên biến thành một con chó!
Hơn nữa quá chân thật, hắn còn nhớ rõ sự tuyệt vọng của mình trong mộng, lo lắng mình vẫn luôn là chó nên làm cái gì bây giờ.

Bất quá cũng may, đều chỉ là mộng, nhất định là hắn quá mệt mỏi, mệt thành chó, cho nên ở trong mộng hắn liền biến thành chó.

Vừa vặn, trước khi hắn ngủ, nghĩ chờ xong việc sẽ đi thăm Trần Khâm Thanh, cho nên sau khi mình biến thành chó Trần Khâm Thanh mới xuất hiện trong mộng của hắn.

Sau khi tìm được lời giải thích hợp lý, sự sợ hãi trong lòng Triệu Cẩm Tân mới chậm rãi bình phục lại.

Khi thư ký cầm văn kiện gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của anh, anh lại là tổng giám đốc bá đạo mà cấp dưới quen thuộc.

Nhanh chóng ký tên lên văn kiện thư ký đưa tới, sau khi thư ký đi ra khỏi văn phòng, Triệu Cẩm Tân lúc này mới buông bút xuống, mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi của mình, thở dài một hơi, cảm thấy làm tổng giám đốc bá đạo mệt mỏi quá.

Triệu Cẩm Tân nghĩ đến Trần Khâm Thanh trong mộng của mình, cầm lấy di động trên mặt bàn, gọi cho Từ Sách.

……
Từ Sách cúp điện thoại, quay đầu nói với Trần Khâm Thanh: “ Triệu tổng đã hạ lệnh, sẽ không để Diệp Thiên này tham gia vào bất cứ bộ phim truyền hình nào có Tinh Hoàng đầu tư nữa, như vậy con đường này Diệp Thiên sẽ không dễ đi”.

Trần Khâm Thanh không cho là đúng: “ Ai biết được! ”
Từ Sách sửng sốt: “ Chẳng lẽ cậu cảm thấy hắn còn có thể lăn lộn trong giới giải trí sao?”
Trần Khâm Thanh gật đầu, khẳng định nói: “ Ừ, hắn có thể”.

Từ Sách không khỏi nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “ Tôi muốn xem hắn còn có thể nhấc lên sóng gió gì.


“ Anh sẽ thấy.

” Trần Khâm Thanh nói.

Từ Sách cũng không nhắc tới Diệp Thiên nữa, chuyển đề tài, bắt đầu nói với Trần Khâm Thanh về hành trình quay quảng cáo hôm nay, một số hạng mục cần đặc biệt chú ý.

Đây là đại diện thương hiệu mà Từ Sách tiếp nhận cho Trần Khâm Thanh, là một loại dao cạo râu nam thương hiệu lớn, thuộc về đồ dùng sinh hoạt tiêu dùng đại chúng.

Trần Khâm Thanh im lặng nghe, ghi nhớ lời Từ Sách nói.

Hôm nay, Trần Khâm Thanh quay phim tương đối thuận lợi, hoàn thành sớm hơn dự tính.

“ Lúc cậu quay phim, bên > vừa mới nói với tôi, định cậu là nam chính.


Trần Khâm Thanh vừa ngồi lên xe bảo mẫu, chợt nghe Từ Sách cầm laptop nói: "Tôi đã xác định hành trình, sau khi trang điểm chụp ảnh của > xong, chỉ cần chờ vào đoàn là được.


“ Ừ, tôi biết rồi.

” Trần Khâm Thanh nhận lấy ly nước trợ lý đưa tới tay hắn.

Hai tay Từ Sách khép laptop lại, đẩy cặp kính không khung trên sống mũi: “ Nghe nói nam số 2 vốn là chọn Diệp Thiên, nhưng sau khi Triệu tổng lên tiếng, nam số 2 liền đổi người.


Trần Khâm Thanh uống nước, quay đầu, vẻ mặt khó lường nhìn Từ Sách.

Đối diện với ánh mắt Trần Khâm Thanh, chẳng biết tại sao, đáy lòng Từ Sách có chút không được tự nhiên, “ Làm sao vậy?”
Trần Khâm Thanh nghiêm túc nói: “ Tôi đang suy nghĩ, có phải anh đã yêu hắn rồi không.


Từ Sách kinh hãi, thề thốt phủ nhận: “ Làm sao có thể!”
Trần Khâm im lặng nhìn Từ Sách chăm chú, giống như đang phân biệt anh nói thật hay giả.

Từ Sách nhíu mày, không chút che giấu biểu đạt không thích Diệp Thiên: "Sao cậu lại nghĩ như vậy? Sao tôi có thể yêu hắn? Tôi quan tâm đến hắn cũng đều là vì cậu.


“ Không có là tốt rồi.

” Trần Khâm Thanh lúc này mới gật đầu, buông tha Từ Sách: “ Đừng yêu hắn ta, yêu phải hắn sẽ xui xẻo.


Từ Sách đồng ý, “ Đúng, Chu Dương không phải là một ví dụ tốt nhất sao? Vốn là tiền đồ tốt, cuối cùng rơi vào kết cục như thế.


Nói xong, Từ Sách không khỏi lắc đầu.

Trần Khâm Thanh cũng không lên tiếng nữa.

Về phần Diệp Thiên hiện tại đang làm gì, cậu cũng không thèm để ý.

Một người còn chưa tiến vào tầm nhìn của công chúng, còn xa mới tới lúc cậu quan tâm.

Hơn nữa, hệ thống của cậu sau khi xâm nhập vào hệ thống phi pháp, đã có thể luôn luôn giám sát hệ thống phi pháp.

Nếu hệ thống của cậu đều không có đặc biệt nhắc nhở cậu, như vậy cũng đã nói rõ, Diệp Thiên bây giờ còn không có cái gì đáng giá để cậu chú ý đến hắn.

Trần Khâm Thanh trở về nhà, mở ra vô tuyến truyền hình, tìm được các điện ảnh kinh điển, nghiêm túc quan sát!
Ánh sáng của màn hình tinh thể lỏng chiếu vào trong mắt Trần Khâm Thanh, giống như khắc sâu vào trong đầu Trần Khâm Thanh, Trần Khâm Thanh bất động lộ vẻ vô cùng chuyên chú.

Cho nên mãi cho đến khi trời tối, Trần Khâm Thanh vẫn còn đang nhìn lại những tác phẩm kinh điển kia, không chú ý tới đã bỏ lỡ giờ cơm.


Không biết qua bao lâu, tiếng sột soạt không ngừng truyền vào trong phòng.

Mặc dù Trần Khâm Thanh hoàn toàn đắm chìm trong bộ phim kinh điển, cuối cùng vẫn bị âm thanh này quấy rầy, lấy lại tinh thần.

Trần Khâm Thanh ấn tạm dừng, cẩn thận nghe quả thật là từ cửa nhà hắn truyền ra, hơn nữa còn là âm thanh tương tự như động vật cào cửa.

Trần Khâm Thanh đứng dậy, đi tới mở cửa, liền nhìn thấy một con chó HusKy trước đây chưa từng thấy ngồi xổm ở đằng trước.

Một người một chó bốn mắt nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.

Một lát sau, Trần Khâm Thanh tránh ra, cùng lúc đó, HusKy không có tinh thần cũng đứng lên, thong thả bước vào phòng.

Trần Khâm đóng cửa lại, đi về phòng khách, HusKy yên lặng đi theo Trần Khâm Thanh.

Sau khi Trần Khâm Thanh ngồi lên sô pha, HusKy cũng ngồi xổm trước mặt Trần Khâm Thanh, vẫn không có tinh thần, còn mang theo vài phần thấp thỏm.

Lại là một trận trầm mặc.

Một lát sau, Trần Khâm Thanh đột nhiên chỉ vào nước trên bàn, hỏi: “ Mày muốn không?”
Husky lắc lắc đầu, đuôi vẫy xuống, từ trái sang phải.

Trần Khâm Thanh gật đầu, cũng không phí tâm tư này nữa.

Trần Khâm Thanh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “ Ngồi đi.


Lần này HusKy không do dự, thả người nhảy lên, nhảy lên sô pha, nằm sát bên Trần Khâm Thanh.

Trần Khâm Thanh đặt tay lên người HusKy, nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia cầm điều khiển từ xa, hủy bỏ tạm dừng, tiếp tục chiếu phim chưa hết.

Vì thế, ngay cả đèn trong phòng cũng không có mở, một người một chó làm ổ ở trong phòng, yên tĩnh xem phim.

Chính là HusKy bên cạnh Trần Khâm Thanh, vốn trước khi vào nhà còn có chút khẩn trương, nhưng dần dần, cũng đắm chìm trong nội dung phim đặc sắc.

Hài hòa mà lại ấm áp.

Khi một bộ phim chiếu xong, Trần Khâm Thanh còn muốn tiếp tục chiếu một bộ nữa, HusKy đột nhiên đè lại bàn tay Trần Khâm Thanh đang nắm điều khiển từ xa.

“ Ừ.

” Trần Khâm Thanh nhìn về phía HusKy.


“ Gâu!”
Kêu lên một tiếng Husky đột nhiên cứng đờ, dường như lúc này mới nhớ ra mình là chó.

Trần Khâm Thanh: “ Hay là mày muốn xem phim gì?”
HusKy nhìn Trần Khâm Thanh trước mặt mình, chậm rãi thả lỏng, lại kêu một tiếng.

Thấy Trần Khâm Thanh không hiểu ý của hắn, HusKy nhanh chóng tìm kiếm trong phòng, tìm được điện thoại di động Trần Khâm Thanh đặt trên bàn, nhảy xuống sô pha, chân trước ấn điện thoại di động, vỗ vỗ.

Trần Khâm Thanh nhìn HusKy, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt rơi vào điện thoại di động của mình.

Miếng đệm thịt của Husky chụp trên màn hình điện thoại di động, màn hình điện thoại di động cũng bởi vậy mà sáng lên.

HusKy thấy Trần Khâm Thanh nhìn qua, lại chụp lên màn hình, “ Gâu!”
Trần Khâm Thanh hiểu, “ Mày nhắc tao nên đi ngủ.


“ Gâu!” Trần Khâm Thanh đáp đúng, HusKy không khỏi hưng phấn kêu to, thân thể còn phản xạ nhảy xuống.

Nhưng ngay sau đó, Husky liền cứng đờ ở chỗ nào, vì hành vi vừa rồi của CẨU mà ảo não.

Trần Khâm Thanh sờ sờ đầu nó, sau đó đứng lên, tắt TV, “ Ngủ đi.


Sau đó, Trần Khâm Thanh liền mang HusKy đến gian phòng đã chuẩn bị cho chó con: “ Đêm nay mày ngủ ở đây đi.


Husky quen thuộc đi vào.

Bởi vì đã ngủ qua một đêm, cho nên Husky đối với gian phòng này có lòng trung thành khó hiểu.

Căn phòng này thuộc về anh.

Đợi đến khi nhớ tới Trần Khâm Thanh vừa mới nói cái gì, HusKy nhất thời sửng sốt, tâm tư trở nên sinh động hẳn lên.

< Chẳng lẽ Trần Khâm Thanh nhận ra mình sao? >
Tuy rằng không còn là chó của ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn xuyên thấu qua thân thể của anh, nhìn ra anh chính là chó của ngày hôm qua.

Trong lòng HusKy nhảy dựng, Gâu ô một tiếng, chôn đầu chó thật sâu vào trong gối.

Không xong, là cảm giác động tâm.

Đại khái là đã trải qua một lần, cho nên hiện tại Hashi ngược lại là không còn lo lắng, anh dự cảm sáng sớm ngày mai nhất định có thể trở lại thân thể của mình.

Cho nên, nghĩ đến chính mình tại sao phải trải qua những thứ này Husky bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Trần Khâm Thanh đối mặt với căn phòng bị phá hủy, nhìn hiện trường tai họa do nó tạo thành, còn có vẻ mặt ngu xuẩn, không nhiều lời, trực tiếp đưa nó tới quản lý.

Trần Khâm Thanh trở về nhà của mình, ở các cửa hàng lớn xem xét đồ dùng trong nhà, chuẩn bị đem toàn bộ đồ dùng trong nhà bị HusKy phá hủy đi thay đổi.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.


Trần Khâm Thanh liếc nhìn người gọi đến, Triệu Cẩm Tân.

Chỉ là, sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia trầm mặc quỷ dị.

Trần Khâm Thanh hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
“ Cậu ! ! ”
Triệu Cẩm Tân lại im lặng.

Trần Khâm Thanh: “! ! ”
Trần Khâm Thanh mở loa ngoài âm thanh điện thoại di động, để sang một bên, tiếp tục chọn đồ dùng trên giường, sau khi chọn xong, đặt hàng.

Thời gian trò chuyện dài từng giây từng giây trôi qua.

Năm phút đồng hồ sau, trong điện thoại mới lại truyền ra thanh âm, “ Alo! ! ”
“ Có.


“ Cậu! ” Giọng Triệu Cẩm Tân lại trở nên do dự, có thể thấy được sự rối rắm.

Trần Khâm Thanh: “! ! ”
“ Quên đi! “ Triệu Cẩm Tân muốn nói lại thôi cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Trần Khâm Thanh: “! ! ”
Triệu Cẩm Tân chuyển đề tài, giọng nói tự nhiên hơn không ít: “ Tôi nghe Từ Sách nói cậu sắp vào tổ rồi.


Trần Khâm Thanh: “ Ừ.


Triệu Cẩm Tân: “ Đến lúc đó tôi đi thăm ban cho cậu.


Trần Khâm Thanh cũng không sao cả: “ Được.


“! ”Triệu Cẩm Tân nghe lời nói lãnh đạm của Trần Khâm Thanh, nhịn không được hỏi: “ Bây giờ cậu đang làm gì?”
“ Hôm qua có một con chó đến nhà cắn hỏng đồ đạc trong phòng và cần phải mua lại.


Triệu Cẩm Tân: “! ! ”
Triệu Cẩm Tân chột dạ ho nhẹ một tiếng: “ Vậy cậu chọn đi, tôi cúp trước.


Cũng không lâu lắm, Trần Khâm Thanh nhận được một tin nhắn chuyển khoản, là Triệu Cẩm Tân chuyển cho cậu.

Trần Khâm Thanh nhìn khoản tiền lớn này, có chút khó hiểu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận