Đội Dỡ Bỏ Hệ Thống Phi Pháp


Chu Dương xanh mặt, tức giận nhìn Trần Khâm Thanh, tựa như Trần Khâm Thanh mới là người ức hiếp người khác.

Rõ ràng, hắn không nghĩ việc mình làm trước đây có gì sai.

Trần Khâm Thanh không quan tâm hỏi: “ Anh đã cân nhắc kỹ chưa ?”
Câu nói quen thuộc gợi cho Chu Dương nhớ lại cách đây không lâu chính mình cũng đã hỏi cậu như vậy, trong lòng hắn cảm thấy ngột ngạt, hắn đành phải há miệng thở dốc, ngực hắn cũng phập phồng dữ dội, phi thường tức giận.

Hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Trần Khâm Thanh, bởi vì Trần Khâm Thanh quả thật có thể làm được.

Không nói tới bối cảnh của Trần Khâm Thanh, ngay cả người bạn nối khố cùng lớn lên kia, cũng chỉ là chuyện cậu mở miệng một câu, chớ nói chi là chỉ phong sát một nhân vật quần chúng mà thôi , ai sẽ để ý?
Tuy nhiên, hắn lại không thể không để ý.

Trần Khâm Thanh nói rất đúng, hắn không nỡ.

Hắn không nỡ kéo Diệp Thiên vào trận phong ba này, cho dù! Diệp Thiên mới là đương sự còn lại trong scandal đồng tính này.

Chu Dương hạ bờ vai xuống, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “ Những bức ảnh đó tôi sẽ không công bố”.

Trần Khâm Thanh cũng không ngạc nhiên về sự lựa chọn của Chu Dương, gật đầu và nói: “ Đưa điện thoại cho tôi”.

Chu Dương đưa điện thoại di động của mình, Trần Khâm Thanh mở album ảnh, tìm được cái mà Chu Dương gọi là chứng cứ.

Đó là từng tấm ảnh chụp chung của hai người, và có một số bức ảnh mà Chu Dương đã bí mật chụp khi nguyên chủ đang ngủ.

Mặc dù không có ảnh chụp quy mô lớn, nhưng chỉ dựa vào những thứ này, quả thật có thể chứng minh rằng hai người họ đã từng ở bên nhau.

Có lẽ lúc đó Chu Dương chỉ muốn chụp ảnh, làm kỷ niệm tình cảm của họ, nhưng bây giờ những bức ảnh này đã trở thành công cụ cho Chu Dương lợi dụng, đây cũng là một thực tế không thể chối cãi.

Một đoạn tình cảm đã từng tốt đẹp, nhưng khi chia tay trong hoàn cảnh này lại thật xấu xí.

Trần Khâm Thanh xóa ảnh chụp trong điện thoại di động của Chu Dương.


[ Bản sao lưu dự phòng cũng đã xóa nát bấy, không còn lại gì ]
Trần Khâm Thanh đem điện thoại trả lại cho Chu Dương, cũng không có đề cập đến việc sao lưu, mà Chu Dương vì một chút tư tâm của mình, cũng không đặc biệt nhắc nhở Trần Khâm Thanh.

Chu Dương cất điện thoại di động trở lại, cũng không rời đi, mà nặng nề nhìn Trần Khâm Thanh.

Trần Khâm Thanh biết Chu Dương muốn gì, vì vậy nói: “Nếu anh đã lựa chọn rồi, thì tôi cũng sẽ không cho người phong sát hắn”
Chu Dương nhận được lời hứa của Trần Khâm Thanh, cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Ngay giây phút Chu Dương xoay người, điện thoại di động của Trần Khâm Thanh lại vang lên một lần nữa, nhìn thấy thông tin cuộc gọi đến, ánh mắt của Trần Khâm Thanh thoáng lóe lên.

“ Dì Chu”.

Chu Dương ngay lập tức dừng bước chân của mình, đột nhiên quay lại, nhìn Trần Khâm Thanh.

Trần Khâm Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Dương, nói vào điện thoại : “ Chu Dương? Anh ta không ở chỗ con! ! ”
Chu Dương : “! ! ”
Rất hiển nhiên, đây là mẹ hắn đang hỏi Trần Khâm Thanh về tung tích của hắn.

Hắn cùng Trần Khâm Thanh quen biết vài năm, không nói đến mối quan hệ yêu đương của bọn họ, chính là tầng quan hệ bạn tốt kia, cũng đến mức độ gặp qua trưởng bối, sau khi Trần Khâm Thanh đến nhà hắn vài lần, trong điện thoại của Trần Khâm Thanh đã có thông tin của mẹ hắn, nhưng thời gian liên hệ đã ít càng thêm ít, gần bằng không.

Sau khi xảy ra chuyện, số người gọi điện thoại cho hắn quá nhiều, hắn cũng chính là lúc phiền lòng, lúc ngồi không yên tới tìm Trần Khâm Thanh, hắn liền rút thẻ sim ra, không cho người khác làm phiền đến hắn.

Trước khi hắn rút thẻ, gọi cho hắn nhiều nhất là mẹ của hắn, và hắn cũng chưa nghĩ ra cách phải giải thích như thế nào, cũng không biết nên đối mặt như thế nào, cho nên vẫn không tiếp nhận cuộc gọi.

Hắn thật không ngờ, mẹ hắn lại gọi điện thoại cho Trần Khâm Thanh.

Bất ngờ, Chu Dương nhớ tới sau khi bọn họ chính thức mối quan hệ, Trần Khâm Thanh và hắn đến nhà hắn, từ lúc đầu căng thẳng, đến khi vui vẻ nhận số liên lạc của mẹ hắn.

Hắn vẫn còn nhớ sau khi nhận được điện thoại, khi hai người bọn họ ở một mình, kích động cùng hứng phấn khó có thể kèm nén của đối phương, trong đôi mắt kia phảng phất có sao lấp lánh.

Lúc ấy hắn nghĩ bọn họ sẽ cả đời, thế nhưng, lúc tách ra bọ họ lại thảm thiết như thế.

Chu Dương nhìn Trần Khâm Thanh có chút hoảng hốt, trong lòng đau đớn, nhưng ngay lập tức, bộ dáng của Trần Khâm Thanh đã bị đuổi ra ngoài, thay thế bằng một khuôn mặt tươi cười khác.


Cơn đau nhỏ trong trái tim của hắn ngay lập tức biến mất không một dấu vết, nhưng cảm giác thất bại không hiểu làm cho hắn vẫn có chút mờ mịt luống cuống.

Giống như có cái gì đó đối với hắn mà nói, thứ vô cùng quan trọng, giống như một nắm cát mịn từ giữa các ngón tay của mình chảy xuống, làm cho hắn buồn bả mất mát.

Trần Khâm Thanh cũng không thèm để ý đến tâm lý của Chu Dương thay đổi, mà mẹ Chu rõ ràng càng sốt ruột muốn liên lạc với Chu Dương.

Sau khi Trần Khâm Thanh nói với cô rằng người trong ảnh không phải là cậu, hai người đã trao đổi ngắn gọn hai câu, mẹ Chu vội vã cúp máy.

Chu Dương tâm loạn như ma cũng không ở lại, bước chân như chạy trốn nhanh chóng rời khỏi nhà của Trần Khâm Thanh
Vài phút sau khi Chu Dương đi, Trần Khâm Thanh nhận được điện thoại từ người đại diện Từ Sách.

Không ngoài dự liệu của Trần Khâm Thanh, quả nhiên có phóng viên chụp được ảnh của Chu Dương đến nơi cậu ở.

Đối với những phóng viên nằm vùng xung quanh khu vực cậu sống, hoặc theo Chu Dương đến nơi cậu sống, đã không còn quan trọng, ảnh chụp đã bị Từ Sách giữ lại.

Mà người đại diện của cậu gọi đến, chủ yếu là để hỏi ý kiến của cậu.

Là người đại diện kim bài mà Triệu Cẩm Tân đã sắp xếp cho cậu và Chu Dương, Từ Sách tự nhiên biết được mối quan hệ của bọn họ, tự nhiên nhận ra hai nhân vật chính trong bức ảnh này là bọn họ.

Nếu như bọn họ đều là nghệ sĩ bình thường, như vậy Từ Sách cũng đã quyết định, nhưng mà, Trần Khâm Thanh là đối tượng cấp trên đặc biệt dặn dò phải chăm sóc đặc biệt, cho nên, cho dù là Từ Sách cũng không thể tự ý làm chủ, thay bọn họ ra quyết định.

Trần Khâm Thanh nghe Từ Sách trong thời gian ngắn ngủi này đưa ra vài phương án quan hệ công chúng, hiển nhiên là đã sớm dự đoán được ngày này, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.

Từ Sách: “Sau khi hai người các cậu công khai, tôi sẽ chuẩn bị cho các cậu một bộ phim về đề tài đồng tính, một lần nữa tiến vào tầm mắt của công chúng, nếu có thể đoạt giải thưởng thì vấn đề của hai người các cậu cũng không còn là vấn đề nữa! ”
Từ Sách dừng một chút: “ Bất quá, cân nhắc đến hoàn cảnh hiện tại và tình huống trước mắt, tôi vẫn cho rằng, bảo vệ cậu mới là lựa chọn đúng đắn! ”
Từ Sách giọng điệu không sợ hãi, hiển nhiên, tuy rằng đây mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng, dựa vào sự hiểu biết của mình về Trần Khâm Thanh, chắc chắn sẽ không vứt bỏ Chu Dương vào thời điểm này.

Ngay khi Từ Sách vừa định tiếp tục thảo luận kế hoạch với Trần Khâm Thanh, Trần Khâm Thanh đã mở miệng: “Người trong ảnh không phải là tôi”
Từ Sách bên kia nhất thời im lặng.


Bất quá rất nhanh, là người đại diện kim bài Từ Sách nhận được tin tức trong lời nói của Trần Khâm Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi.

Việc này tôi sẽ xử lý, sẽ không cuốn cậu vào”.

Trần Khâm Thanh đáp: “Vâng, xin nhờ anh”.

Sau khi nhận được lời nói chính xác của Trần Khâm Thanh, Từ Sách hành động rất nhanh chóng.

Ngày hôm sau, đội quan hệ công chúng của Tinh Hoàng đã làm sáng tỏ cho Trần Khâm Thanh, hơn nữa công khai đủ bằng chứng để chứng minh người còn lại trong bức ảnh không phải là Trần Khâm Thanh.

Trước hết, trên hành trình gần đây của cậu và Chu Dương, sẽ không có khả năng gặp mặt.

Ngày Chu Dương bị chụp lén, cũng có không ít người có thể chứng minh, Trần Khâm Thanh không có ở hiện trường.

Thứ hai, lý do hai người họ gần gũi, là bởi vì họ đang ở cùng một công ty, cùng một người đại diện, lại là cùng nhau tốt nghiệp xong ký hợp đồng, tình bạn như vậy tự nhiên là không thể so với tầm thường.

Chỉ là, Chu Dương bí mật mua thủy quân, ở thời điểm mấu chốt này, hành vi cố gắng trói buộc hắn với Trần Khâm Thanh làm người ta thất vọng.

Cuối cùng, từ một nhân vật chính khác ẩn giấu trong bóng tối kia, tìm ra sự bất đồng giữa Trần Khâm Thanh và người đó.

Dù sao cũng là hai người khác nhau, cho dù người này có một nửa bên đang ở trong bóng tối, nhưng có tâm để phân biệt là một việc rất dễ dàng.

Cũng là bọn Từ Sách đầu tiên, nhìn thấy những bức ảnh họ liền cho rằng là Chu Dương và Trần Khâm Thanh.

Tuyên bố này vừa ra, cũng là triệt để kéo Trần Khâm Thanh ra khỏi vòng xoáy này.

Internet sôi sục một lần nữa, đẩy sự kiện này lên một tầm cao mới.

Đám đông trên mạng háo hức ăn dưa, đối với những người quen thuộc với thao tác này mà nói, tuyên bố này của Tinh Hoàng lại truyền ra một thông điệp, đó chính là Chu Dương bị Tinh Hoàng vứt bỏ.

Một ngôi sao mới vừa lên lại sụp đổ nhanh như vậ, khó tránh khỏi làm cho người ta thổn thức.

Đây kỳ thực vẫn là quy cho thái độ lúc trước của Tinh Hoàng, rõ ràng là muốn nâng đỡ Chu Dương, cho nên đối với việc Tinh Hoàng ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa một chút, trực tiếp từ bỏ Chu Dương là một bất ngờ.

Tuy nhiên, phải thừa nhận, trong trường hợp này bảo vệ Trần Khâm Thanh mới là quyết định khôn ngoan nhất.

Dưới sự thao tác của đoàn đội, phương hướng dư luận trên mạng chuyển rất nhanh, mặc dù chủ đề vẫn xoay quanh thân thế Chu Dương, nhưng đã không có ai đem hắn và Trần Khâm Thanh dính lại với nhau.


Đối với một kết quả như vậy, Trần Khâm Thanh đã sớm dự đoán.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc.

Qua một thời gian.

Trần Khâm Thanh đang ở nhà nhìn kịch bản từ người quản lý Từ Sách gửi tới thì nghe thấy âm thanh của hệ thống--
[ Mẹ của Chu Dương đã đến thành phố này 20 phút trước, lúc này đã đến chỗ ở của Chu Dương ]
Trần Khâm Thanh : [ Ừ ]
[ Mẹ Chu Dương tát Chu Dương một cái, mắng Chu Dương biến thái, không để cho Chu Dương lại lăn lộn trong giới giải trí, cho rằng bầu không khí trong giới giải trí đã làm hư hắn.

]
Trần Khâm Thanh: [ Chu Dương phản ứng thế nào? ]
[ Bộ dáng Chu Dương thập phần tiều tụy, không có phản kháng, đi theo mẹ của hắn rời đi ]
[….

]
[ Mẹ của Chu Dương đã bí mật liên lạc với cơ quan điều trị, chuẩn bị đưa hắn vào cơ quan điều trị cho đến khi hắn khôi phục lại xu hướng tình dục của mình mới thôi ]
Trần Khâm Thanh: [ Ừ, tôi biết rồi ]
Trung tâm điều trị, hay còn gọi là Giới Đồng Sở.

Sự giúp đỡ của nguyên thân đối với Chu Dương, không chỉ bảo vệ sự nghiệp của hắn, mà còn giúp hắn thoát khỏi sự chỉ trích của mẹ hắn.

Trong quan niệm của bà Chu, tình yêu đồng giới là một căn bệnh.

Có bệnh thì phải trị.

Nhưng là, bởi vì đối tượng của Chu Dương là nguyên thân, e ngại bối cảnh của nguyên thân, nên không thể đưa người đi điều trị.

Thế nhưng, mẹ Chu cho rằng nguyên thân dạy hư con trai của mình, trong lòng tức giận, ngày thường luôn làm khó nguyên thân.

Bây giờ không còn nguyên thân, làm mẹ của Chu Dương, đương nhiên có quyền quản con trai của mình, cũng không cần lo lắng ai nữa.

Đây mới là khởi đầu đau khổ thực sự của Chu Dương.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận