“Cậu ngủ với anh ta rồi chứ?”
Cameron nhìn quanh thẩm mỹ viện. “Có lẽ cậu nên nói to hơn chút nữa đấy, Amy. Tớ không chắc mọi người có thể nghe thấy cậu trong tiếng máy sấy tóc như thế đâu.”
May mắn là Jack đang chờ ở ngoài, ít nhất Cameron cũng không phải ngượng vì câu thắc mắc của Amy. Khi họ mới đến đây, anh đã tiến hành kiểm tra toàn bộ khu vực thẩm mỹ viện rồi chọn một vị trí ở gần cửa là lối ra vào duy nhất.
Cameron và Amy ngồi kề nhau, việc trang điểm cũng gần xong. “Cậu biết đấy, có một số việc đang diễn ra giữa bọn tớ vào thời điểm này.” Cameron nhấn mạnh. “Như là vấn đề hơi khó chịu khi tớ bị một kẻ đột nhập có vũ khí tấn công trong chính nhà mình.”
Ngay lập tức, Amy tỏ ra rất ăn năn. “Cậu nói đúng, tớ đã nói một điều thật ngớ ngẩn. Cậu có những thứ quan trọng để lo lắng hơn đám cưới của tớ nhiều.”
Cameron và Amy đều nhìn vào gương.
“Chà, ngay cả tớ cũng bị sốc vì điều đó.” Amy cười toe toét. “Ồ, thật may là chỉ mấy tiếng nữa thôi cậu sẽ không phải chịu đựng tớ nữa. Tớ cá là cậu không thể chờ được.”
“Đừng ngốc thế, không có chỗ nào tớ muốn ở trong hai ngày cuối tuần này hơn ở đây đâu. Ngay cả khi cậu đúng là rất rắc rối.”
Amy cười ngặt nghẽo và đưa tay lau mắt. “Dừng lại đi, cậu đang làm tớ khóc với những thứ ủy mị như thế đấy.”
Nhân viên trang điểm đang đánh phấn hồng cho Amy chỉ tay nghiêm nghị. “Đừng chạm vào mắt cô. Đây là những tác phẩm đẹp nhất của tôi đấy.”
Nhân viên trang điểm có mái tóc màu tím, với nhiều hình xăm và khuyên mũi đang trang điểm cho Cameron cũng xen vào. “Nhìn xuống đất đi.”
Cameron nghe lời và cố gắng không chớp mắt khi người phụ nữ ấy quét lớp mascara lên mí mắt cô.
“Cái đó không thấm nước, đúng không?” Cô nghe Amy hỏi chuyên gia của mình.
“Tất nhiên rồi!”
“Bây giờ thì cô có thể nhìn lên được rồi!” Tóc tím nói khi bà ta xong việc.
Cameron lại nhìn Amy trong gương. “Hơn nữa, nói chung, tớ có nguyên tắc sẽ không lên giường với anh chàng nào cho tới khi anh ta hẹn hò với tớ.”
“Khi anh ta cứu sống cậu thì tớ nghĩ cậu có thể bỏ qua phần đó.”
“Tối hôm trước, anh ta có gọi đồ ăn tối, mặc dù tớ nghĩ FBI trả tiền hóa đơn. Cậu nghĩ tớ có thể tính lần ấy không?”
Tóc tím dừng quét phấn hồng lên má Cameron. “Chờ đã! Có phải các cô đang nói về anh chàng tóc đen vào đây cùng cô không? Anh chàng đã khám xét tôi trước khi tôi trang điểm cho cô đấy?”
Cameron nhăn mặt. “Xin lỗi vì điều đó.”
“Không phải xin lỗi, đó là điểm nhấn trong tháng của tôi đấy!” Tóc tím liếc nhìn cô như để chứng thực lại. “Đó là anh chàng mà cô đang khước từ đấy ư? Cưng à, cô phải chiếm lấy con ngựa ấy và cưỡi anh ta như một cô gái chăn bò.”
“Tôi… không biết rõ chị, nhưng cảm ơn chị về lời khuyên.”
Tóc tím nháy mắt. “Xong phần trang điểm rồi đấy. Cô thấy thế nào?”
Cameron nhìn mình trong gương. Họ xõa tóc cô xuống và tạo những gợn sóng lọn to hơn so với khi cô tự làm. Còn phần trang điểm có vẻ rất kì công, trông thật hoàn hảo. Nó khiến môi cô trông đầy đặn hơn, gò má cao hơn và thêm nét rạng rỡ cho đôi mắt. “Trông rất đẹp.”
Amy khịt mũi. “Đẹp ư? Thôi đi!” Cô ấy tiến đến chiếc ghế phía sau Cameron. Amy mặc bộ đồ trông chẳng ăn nhập gì nhưng vẫn rất thanh lịch với mái tóc tết một cách tỉ mỉ phía dưới mạng che mặt, chiếc quần bò và áo sơ mi với hàng cúc chạy dọc. Cô ấy vòng tay ôm Cameron. “Tớ thật may mắn khi nhìn cậu thế này trong đám cưới của tớ. Tớ yêu cậu biết bao.”
“Trông cậu thật lộng lẫy, Amy.” Không hề nói quá, nếu bỏ qua chiếc quần bò và áo sơ mi cúc dọc thì Amy chính là hình ảnh của một cô gái tóc vàng trong truyện cổ tích. “Khi nhìn thấy cậu, Aaron sẽ ngã lăn ra vì ngạc nhiên mất.”
“Hi vọng anh ấy sẽ không như vậy. Vì trông nó sẽ thật khủng khiếp trong cuộn băng ghi hình đám cưới.”
Hai người cùng cười, rồi Amy háo hức. “Thế nào? Có muốn giúp tớ mặc áo cưới không?”
Cameron gật đầu. “Đương nhiên.”
“Sao lại là đặc vụ O’Donnell và Rawlings? Tại sao chúng ta không thể đi cùng Jack?” Cameron hỏi khi cô theo sau Amy ra ngoài. Hai điệp vụ FBI đi sau họ mấy bước.
“Bởi vì tớ coi Jack là một khách mời, còn cậu là vị khách duy nhất được nhìn thấy cô dâu trước đám cưới. Hơn nữa, Jackcũng cần mấy phút để chuẩn bị cho đám cưới.”
Cameron bước thận trọng trong đôi giày cao gót màu bạc xuống lối đi dành cho người đi bộ và bước lên tấm thảm trang trí bằng vải trắng. Cô theo Amy đi qua thảm cỏ tới một chiếc lều lớn màu trắng được dựng trên một ngọn đồi nhìn ra vịnh.
Cameron bước những bước ngắn và cẩn thận trong chiếc váy phù dâu, mặc dù có thể cũng chẳng cần phải đến mức ấy. Chiếc váy được may vừa vặn nhưng có một đường xẻ ở một bên bắp chân làm cho việc đi lại dễ dàng hơn. Trong suốt tám tháng qua, một trong những biểu hiện của tính cách kén cá chọn canh của Amy mà cô không hề thấy bận lòng là chiếc váy phù dâu của cô - cùng màu và chất liệu với váy phù dâu mà Melanie và Jolene mặc nhưng khác nhau về kiểu dáng - đã được lựa chọn một cách cẩn thận chỉ dành cho cô, Amy nói thế. Và khi cô nói tiếp rằng đó là chiếc váy hoa vân anh thì Cameron chỉ muốn trả lại chiếc cài áo phù dâu ngay lúc ấy.
Sau đó, Cameron nhìn thấy chiếc váy Amy đã chọn cho mình. Kiểu váy có dây treo qua gáy, nhìn từ phía trước có vẻ dễ thương, nhưng đó chẳng là gì cả so với phần lưng.
Nói đúng hơn thì chiếc váy không có phần lưng.
Sau đấy, Cameron đã tự động im lặng và thề sẽ không bao giờ thắc mắc về sự đánh giá, lựa chọn của Amy về bất cứ thứ gì liên quan đến đám cưới nữa.
“Cậu chắc chắn có thể ở bên ngoài với bộ váy này chứ?” Cameron - Phù dâu biết nghe lời hỏi Amy một cách lo lắng. “Sẽ thế nào nếu cậu bị vấp và bộ váy bị nhơ hay đại loại thế?” Nhớ lại lúc họ đi mua váy, Cameron gần như lặng người vì giá của chiếc váy mà Amy chọn. Một chiếc Carolina Herreara bằng lụa hồng và trắng ngà không dây với những viền đăng ten đáng giá một chiếc váy khiêu vũ thế kỉ mười chín.
Amy nhún vai. “Tớ đoán sẽ phải đối phó với nó thôi.”
Cameron nháy mắt. “Được thôi. Cô là ai và cô làm gì với bạn của tôi?”
Khi tới đoạn cuối của tấm thảm trang trí, họ đứng chờ trong khi đặc vụ Rawlings bước vào lều kiểm tra mọi thứ. Khi anh ta gật đầu, Amy nắm tay Cameron. “Khi khách khứa bước vào lều qua cửa chính…” Amy vừa nói vừa kéo Cameron vào bên trong, “… họ sẽ nhìn thấy thứ này.”
Trong giây lát, Cameron lặng người.
Rất hoành tráng! Thật sự không có từ nào khác để miêu tả nó. Họ đứng ở cửa ra vào chiếc lều, đối diện với bàn làm lễ. Tấm thảm bằng vải vẫn chạy dài, tạo thành một lối đi dọc thảm cỏ, chia đôi dãy ghế Versailles dành cho khách với hai gam màu trắng và bạc. Trên tấm thảm mà cô dâu và phù dâu bước lên phủ những cánh hoa vân anh, hoa hồng và nhiều chiếc lá rực rỡ sắc màu. Dọc lối đi cho đến bàn làm lễ là những ngọn nến hình trụ với ánh sáng dịu nhẹ. Bàn làm lễ cũng là một nơi đáng để chiêm ngưỡng, được chiếu sáng một cách tao nhã với nhiều ngọn nến trắng và bạc, được tô điểm bằng hoa hồng và hoa vân anh đỏ.
Tuy nhiên, điểm nổi bật nhất là hàng nghìn bóng đèn bằng bạc nhỏ xíu được bài trí tầng tầng lớp lớp trang nhã ở đỉnh lều. Cameron tưởng tượng rằng vào buổi tối, nó sẽ trông giống như một bầu trời đầy sao.
Cameron bước sâu vào chiếc lều để chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh tượng lộng lẫy này.
“Và chúng ta sẽ có một người đánh đàn hạc ở ngay lối cửa này để chơi nhạc khi khách tìm chỗ ngồi.” Amy nói. “Buổi lễ bắt đầu vào lúc sáu rưỡi, tức là đúng lúc hoàng hôn. Sau đó, trong khi chúng ta chụp ảnh thì khách khứa ăn uống nhẹ ở phía trước lều và họ xếp bàn, chuẩn bị cho tiệc chiêu đãi. Nhóm tứ tấu violon ở đằng kia chơi nhạc cho phần lễ, cũng là nơi ban nhạc phục vụ cho tiệc chiêu đãi. Họ sẽ dựng một sàn khiêu vũ ở đằng kia… Ồ, tớ đã nhắc đến những bóng đèn nhiệt chưa nhỉ? Thấy không, chúng được giấu dọc vòng ngoài. Chúng tớ đã nghĩ mãi xem phải làm gì với mớ dây điện ấy đấy…”
Amy dừng lại và nhìn Cameron một cách lo lắng. “Cậu không hề nói gì. Cậu có nghĩ như thế này là nhiều quá không?”
Cameron lắc đầu. “Không! Cậu làm được rồi, Amy ạ. Đây thực sự là đám cưới hoàn hảo nhất.”
Amy cười. “Khi còn là một đứa trẻ, chúng tớ thường đến đây vào ngày Quốc tế lao động. Lần đầu tiên là lúc tớ chín tuổi. Thậm chí hồi đó tớ đã biết rằng, đây là nơi mà tớ muốn kết hôn.”
Họ đều quay người lại khi nghe thấy một giọng nói có vẻ bực mình từ lối đi đằng sau.
“Tôi đã nói với Amy là cô ấy có khoảng hai mươi phút cùng các anh.” Jack nói với đặc vụ O’Donnell và Rawlings đang đứng nghiêm trang ở lối vào lều. “Đã gần hai mươi lăm phút rồi và tôi…”
Cameron nhìn ra ngay khi Jack bước vào lều. Anh bắt gặp phần sau chiếc váy của Cameron. Anh đứng sững lại.
“Chà!”
Ánh mắt Jack như dán vào Cameron thêm chút nữa rồi anh mới quay sang Amy, chỉ tay ra hiệu. “Nơi này trông rất tuyệt,Amy ạ. Quả là rất kì công.”
Amy cười tinh quái. “Chuyển hướng tốt lắm, Jack.”
Cameron bước tới và chạm vào mặt Jack, cảm thấy không thể nào cưỡng nổi. “Anh cạo râu rồi!” Cô ngắm nhìn nét đẹp nổi bật kinh điển mà anh vẫn giấu dưới bộ râu lún phún, trông anh thật quyến rũ trong bộ comple màu xám. Lẽ ra một người đàn ông cứ dạo quanh như thế mà không có loại giấy phép nào là bất hợp pháp.
Jack cười khi Cameron sờ vào chiếc cằm nhẵn nhụi của anh. “Đừng lo. Khoảng hai giờ nữa, nó sẽ mọc lại ấy mà.” Anh nhìn cô một lượt. “Trông em thật lộng lẫy.”
Từ phía sau họ, Amy hắng giọng. “Không muốn làm gián đoạn nhưng chúng ta có một đám cưới phía trước đấy…Cameron, cậu đã có chương trình của buổi tối hay chưa?”
“Rồi! Trong ví tớ.”
“Còn Jack?”
Anh vỗ nhẹ vào áo khoác. “Có tất cả sáu trang ở đây.”
“Như được nói ở trang hai, năm phút nữa, tớ sẽ gặp cậu ở phía ngoài lều để chụp ảnh.” Amy chỉ tay vào Cameron. “Đừng ra muộn và khiến tớ phải hối tiếc vì đã chọn cậu vào vị trí này thay Collin đấy nhé!”
“Có thật cậu ấy vẫn còn cơ hội không?” Cameron hỏi, cảm thấy hơi khó chịu vì điều này.
“Chỉ một chút thôi. Nhưng tớ cho rằng lời phát biểu của cậu ấy sẽ nhắc đủ thứ về thể thao.” Vẻ mặt Amy nghiêm lại. “Tớ mong chờ từ cậu những thứ hay ho hơn thế nhiều.” Cô xoay chiếc váy lụa bóng màu hồng ngà và rời đi.
Jack gật đầu ra hiệu với đặc vụ Rawlings và O’Donnell, bảo họ đi ra ngoài một lát để hai người ở lại với nhau.
Nở một nụ cười ấm áp, Jack quay sang Cameron rồi giơ tay ra. “Thế nào? Em sẵn sàng rồi chứ?”
Cô nắm tay Jack, đan ngón tay mình vào tay anh.
“Chắc chắn rồi!”
Giữa tiếng vỗ tay và reo hò, Jack hộ tống Cameron trở về bàn của họ. Anh chúc mừng cô đã làm rất tốt còn Collin cũng nâng cốc lên.
“Lời phát biểu ấn tượng lắm!” Collin hào hứng nói. “Một ít tiếng cười, một ít nước mắt, nói thật là cậu đã vượt mặt cả phù rể đấy.”
Cameron ra hiệu cho Jack giữ im lặng khi cô ngồi xuống giữa anh và Collin, mắt cô hướng về phía hai đôi ngồi cùng bàn với họ. Đó là bạn của chú rể, trước đó cô nói thầm với Jack như thế - đó là một phần kế hoạch của Amy để khuyến khích sự tiếp xúc và trò chuyện giữa những nhóm khách khác nhau. Thực ra, Jack đã biết họ là ai và là bạn của người nào cùng với đầy đủ thông tin về họ vì anh đã nhắn tên của họ cho Wilkins để kiểm tra lai lịch ngay khi họ giới thiệu bản thân.
Khi Jack đứng sau Cameron và giúp cô kéo ghế, anh không chú ý đến thứ gì khác ngoài làn da trần mịn màng vừa chạm vào đầu ngón tay. Chiếc váy ôm sát người cô ở ngay đường cong phần lưng dưới trông thật gợi cảm.
Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, anh sẽ điên lên mất!
“Chẳng phải phù dâu thì phải ăn mặc xấu hay sao?” Jack càu nhàu khi ngồi xuống cạnh cô.
“Cứ như Amy sẽ để một chút nào của đám cưới này được xấu xí vậy.” Cameron vừa nói vừa luồn tay dưới bàn, cô đặt tay lên đùi anh và siết nhẹ.
Jack nghiến răng, cảm thấy xao xuyến. Tuy thế, phía bên kia Cameron, Collin không hề lúng túng bởi sự có mặt của anh. Jack để ý đến anh ta rất kĩ và cho rằng mọi thứ nên như vậy. Đồng tính hay không, bạn thân hay không anh mặc kệ, chỉ biết rằng không thằng cha nào được tới quá gần Cameron khi cô mặc chiếc váy này cả.
“Lời chê duy nhất của tớ về bài phát biểu là tớ xứng đáng được nhắc đến nhiều hơn thế.” Collin phàn nàn.
Cameron phủ nhận. “Cậu được nhắc đến nhiều mà! Tớ kể về chuyện ba chúng ta sống cùng nhau năm thứ ba, đúng không nào? Tớ thậm chí còn nhắc đến chuyện cậu thường làm bánh kếp cho tớ và Amy khi chúng ta đi bar về.”
“Chúng tôi sẽ nói về những anh chàng mà chúng tôi gặp tối hôm đó.” Collin giải thích với Jack.
Jack thấy hiếu kì về chuyện này. Hơn nữa, anh cần thứ gì đó giữ cho anh không nghĩ về Cameron trong chiếc váy kia. “Ba người gặp nhau như thế nào?”
Cameron định trả lời thì Collin giơ tay lên ngắt lời. “E hèm… Vì không ai bảo tớ nâng cốc chúc mừng trong đám cưới này nên tớ sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi. Hơn nữa, tớ kể chuyện này hay hơn cậu.”
Collin nhổm người ra trước, hạ thấp giọng một cách đầy kịch tính. “Đó là một buổi tối mưa gió bão bùng và tối đen như mực.”
Cameron tỏ vẻ không tin. “Ôi chao!”
Collin giơ hai tay lên. “Sao nào? Đó là một buổi tối mưa bão và trời tối đen. Tớ biết chứ, chính tớ đã đi cùng cậu về nhà tối hôm ấy, nhớ chứ?” Collin lại quay sang Jack. “Đó là năm thứ hai đại học. Tôi sống trong khu nhà của hội nam sinh đại học và đang trải qua một quãng thời gian khó khăn khi phải vật lộn với vấn đề liệu mình có đồng tính hay không. Tôi đến Michigan theo một suất học bổng môn bóng chày, mà trong giới thể thao thì việc đồng tính không phải là một chủ đề mà người ta thảo luận một cách thoải mái. Rồi một buổi tối đầu năm, hội nam sinh của tôi tổ chức một buổi tiệc liên hoan sau giờ học và trời thì mưa như trút nước. Tôi đang đứng gần cửa trước và nhâm nhi thức uống quen thuộc của mình – vào thời điểm ấy là rượu Jim Beam và CocaCola thì Cameron đột nhiên chạy vào, túm tụm dưới một chiếc ô màu đỏ cùng với Amy và một cô gái khác nữa. Tất cả bọn họ đều cười phá lên, sau khi gấp ô lại, Cameron bước vào phòng và duỗi tóc ra. Đó như là một cảnh trong phim vậy, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng nhìn thấy.”
Jack nghịch mấy đồ bằng bạc trước mặt anh. Câu chuyện này có thể trở nên dở tệ rất nhanh chóng… Khi tay anh đặt trên chiếc dao cắt thịt thì đó có thể có hoặc cũng không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Thế là tôi bắt chuyện với cô ấy và ngay lập tức chúng tôi thấy rất ăn ý.” Collin nói tiếp. “Chúng tôi bắt đầu gặp gỡ sau các buổi học, vào dịp cuối tuần và tôi biết một điều: nếu một lúc nào đó có tình cảm với một người con gái thì người đó chính là cô ấy. Vài tuần sau, chúng tôi ngồi chơi trong phòng tôi vào một tối thứ bảy và tôi lên kế hoạch mọi việc – đó là buổi tối mà tôi sẽ quyến rũ cô ấy.
Chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa nghe đài, nó như là một cảnh phim những năm tám mươi ấy, thế rồi bài Đôi mắt của Bette Davis bỗng vang lên, Cameron thở dài, tựa đầu vào ghế sofa và nói, ‘Tớ thích bài hát này’.”
Cameron nói xen vào. “Sau đó, cậu lại gần bên tớ và quay mặt đối diện với tớ. Rồi cậu nói, ‘Tớ cũng thích bài này’.”
“Và tôi biết đó chính là thời khắc thích hợp.” Collin nói, “Sau đó tôi rướn người và hôn cô ấy.”
Cameron rời tay khỏi đùi Jack và gỡ chiếc dao dùng để cắt thịt mà anh đang nắm chặt. Anh ném sang cô một cái nhìn vô tội, kiểu như anh sẽ không bao giờ làm tổn hại đến một sợi tóc quý giá trên đầu Collin khi có những nhân chứng ở xung quanh.
Gần đến cao trào của câu chuyện, may cho anh và hi vọng là chỉ theo nghĩa văn chương, Collin tiếp tục. “Nụ hôn ấy kéo dài một lúc, và tôi tự nhủ: Được rồi, có thể đây là một chuyện tốt. Thế là tôi lùi lại để xem cô ấy có thích nó không, và cô ấy nhìn tôi với một vẻ mặt buồn cười rồi nói…” Anh chỉ sang Cameron. “Tớ đã liếm những con tem mà còn thấy hứng thú hơn hôn cậu.”
Jack bật cười.
Collin lắc đầu, cười nhăn nhó. “Tôi biết, Jack, nói cho anh biết, tôi đã nản lòng. Nhưng chỉ trong giây lát thôi, bởi vì sau đó, cô ấy rướn người, ôm lấy mặt tôi và nói: “Collin, chúng ta là bạn, đúng không?” Và tôi biết, thậm chí là chỉ sau có mấy tuần, rằng đây là người sẽ đóng vai trò cực kì quan trọng trong cuộc sống của tôi. Vì thế, tôi gật đầu đồng ý. Cô ấy nói. ‘Tốt. Vậy hãy nghe tớ: Cậu cần phải vượt qua chính mình và thừa nhận rằng cậu đồng tính’.”
Collin nhìn Cameron. “Nghe thấy điều đó được nói ra một cách đơn giản như thế đúng là như một sự giải phóng. Vì thế ngày hôm sau, tôi quyết định tham dự một loại tiệc sau giờ học rất khác, ở bên kia trường học. Và đó là lần đầu tiên tôi hôn một chàng trai.”
“Patrick.” Cameron nói.
“Cậu vẫn nhớ?”
“Tất nhiên là tớ nhớ.”
Collin mỉm cười. “Và khi tôi trở về nhà tối hôm ấy, cô ấy là người đầu tiên tôi gọi điện để kể về chuyện đó.”
Cameron nắm lấy tay Collin. “Cậu nói đúng. Cậu kể chuyện này hay hơn mình.”
“Tôi thích nó đấy!” Một giọng nói vang lên từ phía sau họ. “Trước đây, tôi chưa từng nghe chuyện này.”
Theo bản năng, Jack đặt tay lên bao súng dưới bộ comple của anh khi cả ba trông thấy một người đàn ông tóc vàng, vóc dáng lực lưỡng trong bộ comple chỉnh tề tiến về phía bàn của họ.
Collin, người có vẻ rất sốc nhưng lại là người đầu tiên cất lời. “Richard…”
Jack thả lỏng người khi nhận ra cái tên đó. Anh chàng bạn trai cũ, người đã từ chối đến dự đám cưới này của Collin.
“Anh làm gì ở đây?” Collin hỏi.
Ngay tức khắc, khuôn mặt Richard đầy xúc cảm khi nhìn thấy Collin, nhưng rồi anh ta kiểm soát được mình và nhìn quanh bữa tiệc. “Thế ra đây là Michigan. Không tồi.”
Collin vẫn im lặng và điều đó tạo ra một sự ngượng nghịu. Richard trông rất bồn chồn.
Jack thì thầm vào tai Cameron. “Sao chúng ta không đi nhảy nhỉ?”
“Em nghĩ đó là ý hay đấy!” Cô nói.
Họ nhanh chóng chào Richard rồi tiến tới sàn khiêu vũ để cho hai người kia có không gian riêng. Cameron ngoái lại nhìn, Jack nhìn theo cô và thấy Richard đã ngồi vào chiếc ghế cạnh Collin và có vẻ là người nói nhiều hơn. Tuy thế, ít nhất Collin cũng đang lắng nghe, và rồi anh đặt tay lên phía sau ghế của Richard. Thấy thế, Cameron mỉm cười rồi quay lại với Jack.
Jack dẫn Cameron tới một góc xa của sàn nhảy, nơi anh có thể ở một mình với cô trong khi vẫn quan sát được những người khác. Nắm lấy tay Cameron, Jack kéo cô vào vòng tay anh. Anh giữ cô gần mình, còn tay kia thì đặt lên phần lưng trần của cô khi họ bắt đầu nhảy. Họ xứng đôi một cách hoàn hảo. Trong đôi giày cao gót của mình, đỉnh đầu Cameronvừa chạm tới cằm anh.
“Cám ơn anh vì điều này và vì tất cả mọi thứ. Nếu không có anh thì em sẽ không có được buổi tối hôm nay.” Cameronnói.
“Anh chỉ tiếc là chúng ta không thể ở đây trong một hoàn cảnh khác.”
“Nếu trong hoàn cảnh khác, thì anh sẽ không hề ở đây.” Cameron dịch sát lại gần anh hơn. “Em rất vui vì anh chính là người bước vào phòng khách sạn của em tối hôm đó, Jack ạ.”
Anh mỉm cười. “Thật là một sự thay đổi lớn, cách đây hai tuần, em hầu như ghét tất cả mọi thứ liên quan đến việc anh bước vào căn phòng đó.”
“Nếu là bây giờ thì cuộc trò chuyện đó sẽ khác rất nhiều. Ban đầu… em không nghĩ sẽ có thể thực sự trò chuyện với anh.” Cô nói với giọng khàn khàn.
Jack nhìn sâu vào mắt cô. “Anh đang ở phía rìa đấy, Cameron. Hãy bước cẩn thận!”
Cô lắc đầu, “Em nghĩ đã đến lúc chúng ta rời khỏi đám cưới này rồi.”
“Nếu chúng ta đi bây giờ thì sẽ không quay lại đâu đấy! Em sẽ là của anh cả tối nay.”
Mắt cô sáng lên. “Hứa chứ?”
Thế là xong! Jack cầm tay cô và kéo cô ra khỏi sàn nhảy về phía cửa lều. Anh dừng lại trước đặc vụ Rawlings, người đứng chốt ở đó suốt cả tối.
“Chúng tôi sẽ về phòng.” Jack nói. “Anh và O’Donnell tiếp tục canh chừng hành lang của tòa nhà Tower và lối cầu thang thoát hiểm.” Jack dẫn Cameron ra khỏi lều. Tấm thảm trắng chạy dọc theo một hướng, nhưng anh đưa cô băng qua thảm cỏ về phía Tower để về phòng của họ.
Cameron nhìn anh. “Thú vị đấy! Có lẽ Rawlings biết chính xác điều chúng ta định làm.”
“Cameron, nhìn em tối nay như thế này thì bất kì người đàn ông nào ở lễ cưới cũng đoán được anh định làm gì với em.”
“Chà, đó có lẽ là điều gợi cảm nhất mà một người đàn ông từng… khỉ thật, em đang làm hỏng đôi giày của mình trong thảm cỏ này. Em cứ như đang bị lún xuống.”
Một cách nhẹ nhàng, Jack nhấc bổng Cameron lên, rồi bế cô đi.
“Lẽ ra em chỉ cần cởi giày là được.” Cameron cười.
“Anh sẽ không lãng phí thời gian chờ em tháo những cái quai chết tiệt đó đâu.”
Jack đưa Cameron vào hành lang, đặt cô xuống rồi dẫn cô vào thang máy. Anh nhấn nút lên tầng của họ. Ngay khi cửa thang máy đóng lại, cô lao vào anh. Anh nắm tay cô và xoay lưng cô tựa vào ngực anh.”
“Chưa đâu, cưng à!” Jack nói vào tai Cameron, giọng khàn khàn. “Anh phải đưa em vào phòng an toàn đã.” Anh nắm chặt tay cô, không biết có thể chịu được như thế đến lúc nào nếu cô cứ gần anh đến vậy. Cô ép người vào anh còn mông cô cọ xát vào anh một cách khiêu khích.
Mẹ kiếp! Jack gầm gừ trong cổ họng. Anh nghĩ đến việc nhấn nút dừng trong trường hợp khẩn cấp, kéo váy cô lên và xốc cô lên ngay chỗ ấy trong thang máy. Tim anh đập rộn lên khi nghĩ đến hình ảnh gợi tình của cô trong đôi giày cao gót, cơ thể đầy khêu gợi ấy tựa vào tường và thì thầm tên anh, còn anh thì ôm lấy cô từ phía sau. Nhưng đó không phải là cách mà mọi chuyện diễn ra trong lần đầu tiên bên nhau của họ.
Anh đặt lên cổ cô một nụ hôn nồng nàn và không dám chạm gần tới môi cô, nếu không anh sẽ không thể kiểm soát nổi mình. Anh có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô ngay dưới bờ môi anh. “Em nhớ rằng, anh đã nói sẽ đảm nhận mọi việc chứ? Việc ấy bao gồm cả đêm nay đấy, Cameron ạ.”
Nở một nụ cười ranh mãnh, cô nhắm mắt lại, nghiêng cổ đón nhận và chìm đắm trong nụ hôn cháy bỏng của anh. “Để xem!”
Ừm, để xem, Jack đồng tình.
Thang máy kêu một tiếng báo hiệu họ đã đến tầng cần đến. Cánh cửa dần mở ra và họ không thể chờ thêm được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...