“Chẳng phải chính ngươi tốt đẹp
khiến lòng ta rung động,
mà chỉ vì
mỹ nhân tặng cho ta
ta mới quý trọng.”
Mấy tháng sau, Dương Châu.
Lâm Trầm bận rộn cả ngày bên ngoài vừa bước vào cửa đã bị một bóng dáng phóng tới ôm lấy thắt lưng. Người nọ cũng không chào hỏi y, chỉ thuần thục vén tay áo y lên tỉ mỉ xem xét một lần xong mới vừa lòng cười nói, “Tốt, hôm nay cũng không bị thương.”
“Làm gì có chuyện mỗi ngày đều bị thương chứ?” Lâm Trầm nghe xong không nhịn được bật cười, nhưng lập tức lại bắt đầu nhíu mày, hơi thở dài.
Lý Phượng Lai chồm tới hôn lên mặt Lâm Trầm, vừa nắm tay y đi vào phòng vừa hỏi, “Đệ đệ trốn nhà đi của ngươi vẫn không có tin tức?”
“Ân, bất quá ta đại khái đã biết nó đi đâu.”
“Tây Vực?”
Lâm Trầm gật gật đầu, nói, “Nó định một mình đi cứu người. Theo lý ta cũng nên đi mới đúng, nhưng lại không thể mặc kệ chuyện ở đây, lần trước vất vả lắm mới có một cơ hội, nhưng……”
“Nhưng cố tình bị ta làm hỏng?” Lý Phượng Lai lắc quạt, cợt nhả nói, “Làm cái chức võ lâm minh chủ này thật không có ý nghĩa gì, chi bằng ngươi đừng quản nữa, trực tiếp theo ta bỏ trốn đi.”
“A?”
“Trước tiên chúng ta đi Tây Vực cứu cha và đệ đệ ngươi, sau đó mới quay về Độc Long bảo tiêu dao khoái hoạt, có được không?”
Lúc Lý Phượng Lai nói những lời này, đôi ngươi trong suốt lấp lánh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Lâm Trầm cũng không đáp, chỉ cúi đầu cười.
“Thôi quên đi quên đi, đợi chừng nào ngươi thích thì hẵng theo ta.” Lý Phượng Lai mở quạt, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại cười lên, nói, “Đúng rồi, ta có thứ này cho ngươi xem.”
Nói xong cao hứng dẫn Lâm Trầm vào phòng.
Lâm Trầm đưa mắt nhìn, trên bàn bày một thanh cầm ── hình dáng cổ xưa, chế tác tinh xảo, chính là thanh Lý Phượng Lai trước kia tặng y.
Lâm Trầm giật mình, mãi một lúc sau mới có thể mở miệng hỏi, “Cầm này… không phải đã bị hỏa thiêu sao?”
“Lúc trước chạy trốn ta đặc biệt bảo Liên nhi mang đi cùng.”
“A? Tình cảnh đó mà ngươi còn nhớ chuyện này?”
“Đương nhiên.” Lý Phượng Lai cười cười, chồm tới hôn hai má Lâm Trầm, dịu dàng nói, “Ngươi thích thanh cầm này như vậy làm sao ta nỡ hủy?”
Lâm Trầm trong lòng cảm động, mặt ửng đỏ, hạ mắt, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, thấp giọng niệm, “Phỉ nhữ chi vi mỹ, mỹ nhân chi di.”
Lý Phượng Lai cũng không được trầm tĩnh được như y, nghe xong câu đó liền mạnh mẽ ôm người vào lồng ngực, há mồm cắn lên chiếc cổ trắng nõn của đối phương, giọng nói có chút làm nũng, “Đã lâu ta không nghe ngươi đánh đàn.”
“Ngươi muốn nghe thủ khúc nào?”
“Tương tư.”
Tay Lâm Trầm run lên, y hít sâu một hơi, thật lâu sau mới đáp, “… Được.”
Sau đó ngồi xuống bên bàn, bắt đầu tấu khúc.
Lý Phượng Lai vẫn ôm lấy y không buông, từ phía sau hôn dần lên tai, đôi tay lại càn rỡ chạy loạn sờ soạng khắp nơi.
Mặt Lâm Trầm hiển nhiên đỏ như tôm luộc, hung hăng trừng hắn một cái, nói, “Đừng quấy.”
Lý Phượng Lai lại làm như không nghe thấy, cười hắc hắc tiếp tục giở trò, lưu manh mười phần.
Lâm Trầm bị hắn quấy rối như thế đương nhiên không thể khống chế được đôi tay. Gảy lên dây đàn nhưng hoàn toàn không tấu ra nhạc.
Lý Phượng Lai thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý, cố tình cắn tai Lâm Trầm một cái, ám muội nói, “Lúc đánh đàn sao có thể không chuyên tâm như vậy? Phải phạt một chút mới được.”
Khi nói tay phải cũng chậm rãi lần xuống, từ cổ áo Lâm Trầm trượt vào, tìm được điểm đỏ trước ngực y, bắt đầu vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ.
“A……” Lâm Trầm không nhịn được kêu ra tiếng, âm ngâm thật dài, dịu ngoan đáng yêu vô cùng.
Lý Phượng Lai nghe thấy khí huyết dâng trào, động tình không thôi. Thế là gấp gáp dùng tay trái cởi bỏ đai lưng Lâm Trầm, thuận tiện thám thính vào trong quần, cầm lấy hạ thân đã hơi ngẩng lên.
“Dừng… Đừng chạm vào……” Lâm Trầm hơi giãy giụa một chút, trong mắt dần phủ đầy hơi nước.
Lý Phượng Lai không để ý tới, ngược lại tay trái nắm càng chặt mà cọ xát, cười nói, “Sao lại thất thần? Nhanh lên, tiếp tục đánh đàn.”
Lâm Trầm cắn chặt răng, đôi mắt ẩm ướt mở to, trên mặt ửng đỏ. Nhưng rốt cuộc vẫn phải nghe theo Lý Phượng Lai, khó nhọc cử động ngón tay, gảy ra một chuỗi thanh leng keng thùng thùng hỗn loạn.
“Ngoan.” Lý Phượng Lai nhếch môi cười cười, tiếp tục gặm cổ Lâm Trầm, hai tay càng ra sức hoạt động.
Dưới hai mặt công kích, Lâm Trầm rất nhanh đã không cầm cự được nữa, eo hơi run rẩy một chút rồi xuất ra. Cả người y mềm nhũn tựa vào ngực Lý Phượng Lai, y phục xộc xệch, ánh mắt thất thần, đôi tay vẫn đặt trên dây đứt quãng đàn ra khúc nhạc dang dở.
Lý Phượng Lai thấy dáng vẻ này của y thật sự là miệng lưỡi khô khốc, dục hỏa đốt người, cuối cùng vung tay gạt thanh cầm kia xuống đất, sau đó đẩy Lâm Trầm thẳng lên mặt bàn rồi mạnh mẽ đè lên.
“Chờ một chút, cầm……”
“Đừng để ý tới nó.” Lý Phượng Lai vừa xé y phục Lâm Trầm vừa hàm hồ nói, “Giọng ngươi kêu còn dễ nghe hơn nó nhiều.”
Nói dứt lời liền ngấu nghiến hôn lên đôi môi ấm áp kia.
Dịu dàng lưu luyến.
Một đêm triền miên.
______________
Phỉ nhữ chi vi mỹ, mỹ nhân chi di (nguyên văn 匪汝之为美, 美人之贻): Chẳng phải chính ngươi tốt đẹp (khiến lòng ta rung động), (mà chỉ vì) mỹ nhân tặng cho ta (ta mới quý trọng).
“Vi” trợ từ giọng điệu, tác dụng nhấn mạnh, không có nghĩa. Phỉ, nghĩa là “cũng không phải”. Nữ, cũng là nhữ, nghĩa là “ngươi” – ở đây chỉ đàn. Vi mỹ, nghĩa là “đẹp, tốt đẹp”. Phỉ nhữ chi vi mỹ: không phải chính bản thân ngươi tốt đẹp.
Di, nghĩa là “tặng, biếu”. Mỹ nhân, mình tự hiểu thành “người tốt đẹp nhất trong lòng”. Mỹ nhân chi di: do mỹ nhân trao.
Đây là một câu xuất phát từ Kinh Thi chi Bội Phong – Tĩnh Nữ.
静女其姝,俟我於城隅。爱而不见,搔首踟蹰。
静女其娈,贻我彤管。彤管有炜,说怿女美。
自牧归荑,洵美且异。匪女之为美,美人之贻。
【诗经】之 【邶风·静女 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...