- A papa về, hôm nay mẹ nấu cơm ngon lắm đó ba._bé Na vừa thấy ba nó reo mừng
- Đã vậy? Có chừa cho papa không?_anh Sang để cặp lên sopha, tháo lỏng cà vạt
- Dạ có, nhưng mà...
- Mà sao?
- Nhưng mà đợi ba về lâu quá con với mẹ ăn hết rồi._bé Na gãi đầu cười hì hì
- Con sắp thành con lợn rồi đó. Mà bà ngoại đâu?
- Bà ngoại đi tới bệnh viện rồi, mẹ nói là dì út bị đau nên phải nhập viện.
- Thế mẹ đâu?
- Mẹ ở trên sân thượng phơi đồ, con muốn giúp nhưng mẹ không cho.
- Ngoan, xem ti vi đi, ba tìm mẹ có việc.
Nói rồi anh hướng sân thượng đi lên, đến nơi anh rón rén nhẹ nhàng và... chụp eo chị từ phía sau. Chị bất ngờ nên thục chỏ về sau và...
- Vợ ơi muốn giết anh hả?
- Trời đất ơi, anh làm gì rón rén sau lưng em giật cả mình._chị quay lại xoa chỗ vừa đánh cho anh
- Anh muốn làm em bất ngờ thôi mà. Em ác lắm. Mà mẹ đi lâu chưa? Thằng Huy có đồ muốn nhờ anh gửi cho mẹ.
- Sao nó không qua đưa cho mẹ luôn?
- Nó nhiều việc lắm, dạo này ảnh của nó nổi tiếng lắm. Nói em nghe, nó lấn qua chụp khoả thân nghệ thuật rồi đó, tưởng nó chỉ biết chụp mỗi phong cảnh.
- Hãnh diện quá hen, anh cởi đồ cho nó chụp cho một bô rồi in khổ bự dán đầy nhà đi.
- Chời chời, anh khoả thân chỉ có một mình em được chiêm ngưỡng thôi đấy.
- Mắc ói. Mà nó đưa gì cho mẹ?
- Xuống dưới anh đưa cho, toàn tiếng Pháp anh không hiểu.
Anh chị cùng xuống nhà, ngồi trên sopha anh lấy ra tập tài liệu dày cộm với tiêu đề là Bệnh Án. Phía trên còn đó logo của bệnh viện và dòng chữ nhỏ Bệnh viện tâm thần XXX. Chị Dung nhìn mà trợn mắt.
- Bệnh viện tâm thần, tên Emilia. Ngày lập tháng tám năm...
- Cái gì mà bệnh viện tâm thần ghê vậy?
- Để em xem, ngày năm tháng tám ngày đầu chữa trị, cô ấy có biểu hiện trầm cảm sau sinh._ chị lại lật qua xem trang khác vẻ mặt khó tin hơn.- ngày mười tháng tám, đây là bệnh nhân im lặng nhất từng chữa trị, nhưng người nhà có thông báo cô ấy nhiều lần muốn giết con của mình...
Anh chị nhìn nhau kinh hãi, anh Sang thì không biết gì nhưng chị tôi thì... như không tin những gì đang diễn ra. Chị nhớ lại rõ vào khoảng thời gian sau khi sinh mẹ vẫn thường xuyên lui tới thăm, nói thường nhưng thật ra một tháng được hai lần, đầu tháng và cuối tháng, mỗi lần tới mẹ sẽ ở lại sáu bảy ngày. Cho tới khi sinh được ba tháng mẹ không qua nữa, mà vài tháng qua một lần. Nhưng mẹ hoàn toàn không biết gì, chị nhớ rõ mẹ từng nói:" Con Bum nó đẻ rồi nó im lặng và chín chắn hơn.". Chị lại lật nhanh từng trang xem, đến trang cuối cùng chị lại đọc lên.
- Kết thúc bệnh án, cô ấy tuy đã hồi phục tốt nhưng nếu gặp những điều ảnh hưởng nặng nề đến tâm trạng tâm lý có thể sẽ tái phát. Hy vọng gia đình để tâm đến cô ấy nhiều hơn.
- Em gọi cho mẹ đi.
- Đi, mình gửi con qua nội đi. Đưa cái này tới cho mẹ, lúc nãy mẹ có gọi, nói con Bum nhập viện rồi.
————— Hoa lệ phân cách tuyến —————
Cố mở đôi mắt đang nhắm, điều đầu tiên tôi nhận biết mình đang ở bệnh viện là do mùi đặc trưng ở bệnh viện. Nó quá nặng mùi, tôi lại nghe thấy tiếng gọi tên mình, cố mở to đôi mắt là thấy mẹ đang đứng đó nắm tay mình vẻ mặt lo lắng.
Vẫn im lặng, nhìn một lượt xung quanh rồi xoay người sang trái kéo chăn lên cổ nhắm mắt ngủ tiếp. Quá nhiều điều làm tôi phải mệt mỏi, mà giờ tâm hồn tôi như được thu nhỏ lại khoá kín đi, đại não của tôi hiện tại dường như không muốn nhận thêm bất cứ tín hiệu nào của mọi vật xung quanh. Nó... dường như đã rơi vào trạng thái im lặng.
Mặc cho người ta gọi, hỏi, kêu hay réo bao nhiêu tôi vẫn không trả lời. Rồi nghe thấy tiếng của chị hai mình, rồi mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Bây giờ là ban ngày, ánh sáng nhiều hơn bất cứ lúc nào. Tôi sợ không gian có bốn bức tường trắng, tôi sợ cô đơn, nhưng cuối cùng vẫn không ai bên mình. Trong phòng không còn ai nữa, tôi ngồi dậy và leo qua cái cửa sổ không có thanh chắn sắt. Chân không bước đi, đi bộ lang thang trong khuôn viên bệnh viện.
- Bum!
Bàn tay ấm áp đặt lên vai, tôi xoay người nhận ra đó là Yong, anh thở gấp gáp, trán đầy mồ hôi. Anh ôm lấy tôi vào lòng, nhịp tim nhanh hơn hẳn.
- Em đi như vầy ba mẹ lo lắm. Em nằm yên trên giường đi. Đứa nhỏ trong bụng yếu lắm rồi em không muốn con nó thấy mặt trời sao?
- Một mình thằng Shin là đủ rồi.
- Đó là sinh mạng. Em muốn giết người?
Mi tâm nhíu chặt lại, chỉ cần nghỉ đến chuyện đó. Làm sao quên được chuyện vừa qua, một gia đình tội nghiệp, một cô gái nhỏ nghị lực sống vô cùng cao, một lòng thương yêu mẹ mình vô cùng to lớn. Nhưng cuộc đời mà.
- Anh không biết em đang nghĩ gì, nhưng chuyện gì đã qua rồi thì cho nó qua, mình vẫn còn nhỏ mà. Tương lai còn dài lắm, cớ gì cứ phải đắm mình vào cái quá khứ vài năm kia.
- Em đói bụng rồi.
Anh thở dài, nắm tay tôi dẫn về phòng bệnh. Khoảng cách tới phòng bệnh k xa lắm, anh vẫn dịu dàng nắm tay đỡ bờ vai tôi đi từ tốn.
- Anh không cần biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào. Anh biết em không phải là đầu tiền của anh, cũng không biết em có phải là cuối cùng trong đời anh hay không. Điều anh biết là, anh sẽ tôn trọng em, ở giây phút hiện tại sẽ hết lòng vì em, vì con. Sẽ trân trọng, sẽ làm tốt bổn phận của mình.
Anh im lặng một lát, lại tiếp tục nói:
- Anh đã suy nghĩ nhiều, ở cái tuổi này làm cha làm mẹ rất khó, việc học chưa xong, sự nghiệp chưa có thậm chí không có tiền để mua được cái bỉm cho con, tất cả đều nhờ vào ba mẹ. Nhưng chỉ cần cố thêm vài năm nữa, sau khi anh ra trường vào công ty ba làm thì anh đã có khả năng thật sự lo cho em và con bằng sức của mình. Hơn nữa...
Anh đứng lại, xoay tôi đối mặt với anh, tay anh đặt lên cái bụng xẹp, nói:
- Hơn nữa bây giờ có tới hai đứa nhóc. Nếu như anh không cố gắng hơn nữa, sẽ không thể bảo vệ được gia đình của mình. Dù sao, tất cả mọi chuyện ngay từ ban đầu đều là lỗi của anh, nếu như tối ngày hôm đó không đồng ý cùng em uống bia, nếu như anh từ chối thì có lẽ em sẽ không bị cuốn vào cái chuyện tình cảm dở hơi của anh.
- Không sao cả. Quên đi, không thể để ba mẹ lo thêm, mình cưới đi, cứ cưới trước rồi làm giấy tờ sau.
Anh ôm lấy tôi.
- Hy vọng đó là lời nói thật.
Trở lại phòng bệnh, nằm trên giường tiếp tục truyền dịch dinh dưỡng bởi vì cơ thể tôi cần nhiều chất hơn cho em bé. Ba mẹ anh vui vẻ ngồi bàn đến việc cưới hỏi cùng ba mẹ tôi. Anh thì dẫn cu Shin đi ra ngoài ăn, để mặc tôi nằm đây với đầy suy nghĩ trong đầu, nhưng suy nghĩ cuối cùng của mình là chấp nhận tha thứ.
Nếu ông trời có ý định khiến mình ra thế này thì chấp nhận vậy.
Hai tuần sau, lễ kết hôn diễn ra ở sân vườn nhà anh. Một cái tiệc nhỏ để trao nhẫn, chỉ có ba mẹ chồng, vợ chồng chị Han, gia đình chị Hong và gia đình của tôi. Gia đình anh không có dòng họ vì ba mẹ đã ra đi từ lâu, cả ông bà nội ngoại đều từ mặt họ nên chưa bao giờ Yong được gặp ông bà.
Buổi tối, sau kho dỗ Shin ngủ và giao cho bảo mẫu. Tôi trở về phòng, một ngày quá mệt mỏi, cái bụng nhô lên trong khi chị Han đã to thấy rõ. Tôi nằm xuống nệm một cách cẩn thận, anh từ trong phòng tắm bước ra quấn mỗi cái khăn ngang hông tới gần tôi.
- Lau khô.
Anh biết tôi ghét dính nước vào người khi đang nằm trên giường nên cũng tới bàn học cắm máy sấy cho khô tóc.
- Này!!
- Gọi ai?
- Anh đó.
- Có tên, gọi chồng.
- Tại sao vậy?
- Gì nữa?
Anh tắt máy sấy tóc, đi tới ngồi xuống giường. Cơ ngực nổi cộm cùng bốn múi nhấp nhô theo nhịp thở làm tôi nhìn chằm chằm, nhưng vẫn cố gồng ra từng chữ ở miệng.
- Tại sao anh lại có thể chịu đựng được tính khí khó chịu của em?
Anh im lặng vài giây, rồi nắm lấy tay trái tôi đặt lên bàn tay trai của anh giơ ra trước mặt tôi hỏi.
- Em có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn là gì?
Tôi ngạc nhiên vì sao anh lại hỏi thế, suy nghĩ vài giây rồi trả lời.
- Để chứng minh là mình đã là người có gia đình.
Anh cười, nụ cười ấm ấp từ trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy, vì chắc có từ trước đến nay chúng tôi chưa từng có khoảng khắc ấm áp thật sự nên tôi không nhận ra. Anh dùng ngón tay trỏ chỉ vào trán tôi, rồi ôm tôi vào lòng anh. Tựa vào thành giường, anh kéo tôi ngồi đó dựa vào anh.
- Ý nghĩa của chiếc nhẫn, là mình phải nhẫn nhịn nhau. Là vợ chồng chỉ cần cả hai nhẫn nhịn nhau một khắc sẽ sống với nhau một đời. Đó là ý nghĩa của nó. Cho dù cưới rồi, có đeo nhẫn hay không thì cũng là cưới, thứ chứng minh mình có là vợ chồng hay không là giấy hôn thú. Còn chiếc nhẫn là nhẫn nhịn.
Tôi thực sự khâm phục cách suy nghĩ của anh, anh nói đúng. Vợ chồng sống với nhau lâu dài hay không là do cả hai có nhẫn nhịn nhau hay không, cũng có thể thật sự ý nghĩa của chiếc nhẫn là thế. Giơ tay lên đặt lên môi anh, thân nhẹ một tiếng.
- Anh cái gì cũng nghĩ ra được. Nhưng cũng đúng.
- Vậy thật sao? Vậy thì từ nay em nên thương chồng con nhiều hơn và đừng có ức hiếp anh nữa.
Tôi không nói gì, nằm xuống kéo chăn đấp lên tận cổ. Anh thấy vậy cũng hôn lên trán tôi, và tắt đèn đi ngủ sớm vì một ngày quá mệt mỏi.
Thời gian lại trôi qua, chị Han sinh em bé và vài tháng sau tiếp tục đến lượt tôi, tuy đã sẵn sàn chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự vẫn cứ sợ cơn đau đó. Nó gợi tới nhiều ký ức không vui tôi đã từng trải qua. Sinh xong đứa bé tôi bắt đầu chín chắn hơm, mọi hành động đều suy nghĩ cẩn thận, từng lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động đều trở nên thuỳ mị như thục nữ.
Từ lần ở bệnh viện về, tôi sẽ cố gắng không để tâm đến mọi việc xung quanh nữa, cái gì xuất hiện quanh mình cũng có lý do của nó. Và anh, và tôi, và Kỳ Anh cả Tuấn Anh những người đã khuất. Tất cả xuất hiện muôn màu muôn vẻ có lẽ để tạo ra giông bão trước khi xuất hiện cầu vòng, tôi và anh là cầu vòng còn những thứ còn lại là giông tố, chung quy những người lướt qua đời mình cũng chỉ là nhân vật phụ trong vai diễn chính trong bộ phim Cuộc Đời của mỗi con người.
Người ta vẫn hay nói, cách để một ngọn gió trở về là cho nó được tự do. Nếu tôi hoặc anh là ngọn gió thì có lẽ rồi cũng sẽ gặp lại nhau.
Mỗi con người trên thế gian này đều là ngọn gió, là cơn gió thoảng qua một người nào đó, cách xa nữa vòng trái đất, cho dù nơi kia là ánh sáng bên đây là đêm đen, thì cả hai rồi sẽ gặp lại nhau. Nhưng khi đó liệu sẽ còn mấy ai cùng ngọn gió trở về?
Thông qua mạng xã hội tôi biết được cứ mỗi mười trẻ dưới vị thành niên sẽ có khoảng bốn đến sáu người có thai khi ngồi trên ghế nhà trường. Trong số đó sẽ có một nữa là chọn bỏ thai còn lại một số ít sẽ cưới và sinh con, nhưng cuộc sống họ không tốt. Bởi vì độ tuổi này chưa ý thức được việc tracha nhiệm là như thế nào. Và ở độ tuổi này sẽ không thể thật sự có một công việc dễ dàng để đủ kinh phí để lo cho gia đình. Chỉ cần xuất phát từ tiền bạc sẽ xuất hiện nhiều vấn đề khó khăn khác, tất cả sẽ xảy ra bi kịch gia đình. Rồi con người sẽ đứng lên sau bao điều khó khăn đó, sẽ sống tốt hơn.
Dù dòng thời gian sẽ xoá đi, những muộn phiền đã có. Thì, ký ức sẽ mãi mãi không quên vì nó là một phần của cuộc sống. Cách duy nhất để làm dịu đi ký ức đau thương là sống tốt ở thực tại và phải điều quan trọng nhất là phải lựa chọn đúng đắn để tương lai không cần bận tâm đến quá khứ.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...