Sở Chiến tỉnh lại khi bị những tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập, còn chưa mở mắt, anh đã sờ nơi phát ra tiếng chuông, sờ một chút, rốt cuộc cũng lấy được cái điện thoại reo um sùm, anh chẳng quản đó là điện thoại của ai, mệt mỏi ấn nút nghe, lo lắng tiếng ồn ào sẽ đánh thức cô gái nhỏ.
Cảm giác bộ ngực có một vật thể như lò nhiệt nóng, không ngừng chui ra chui vào, bên tai là tiếng thở nhàn nhạt và mùi thơm quen thuộc, tâm tình Sở Chiến tốt lên nhiều, cũng chẳng thèm trách cứ người gọi điện thoại đến quấy rầy mình
Điện thoại vừa tiếp thông, đầu kia bên kia liền truyền tới một giọng nói già nua có phần nóng nảy: "A Khanh, là ông nội, trên tivi nói con vì cứu người mà bị thương phải nằm viện? Con không sao chứ?" .
Nghe được giọng nói của đối phương, cơn buồn ngủ của Sở Chiến chạy không thấy bóng dáng, mắt mở to, giờ phút này ánh mắt anh chẳng còn vẻ mờ ảo như sương mù nữa, trong mắt sáng hiện ra tia sáng quắc
Nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon trong ngực, lần đầu tiên Sở Chiến cảm thấy khẩn trương, bởi vì theo tài liệu điều tra mà anh có được, cái người tự xưng là ông nội kia là người thân duy nhất mà cô có được, và đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện phiếm với một người lớn tuổi như thế, nếu lưu lại ấn tượng không tốt, đến lúc đó anh càng khó khăn khi theo đuổi vợ yêu.
Không, không thể để cho chuyện đó xuất hiện được, đầu nhanh chóng hoạt động, đang lúc đối phương không ngừng lo lắng, Sở Chiến dùng giọng dịu dàng của người mới vừa tỉnh ngủ để nói: "Ông nội!" .
"Là Tiểu Hiền sao? Ông nội đây, A Khanh không có sao chứ?" giọng nói già nua mang theo lo lắng hỏi, ông cụ thông minh nhưng giờ phút này vì những tin tức tràn đầy trên tivi và mặt báo, căn bản không phát hiện ra giọng nói khác lạ của cháu rể.
Bên kia điện thoại lặng lẽ chờ câu trả lời của anh, không khí tĩnh lặng đến tiếng hít thở nho nhỏ cũng có thể nghe thấy, còn có thể nghe ra đối phương cố ý ngừng thở, lòng tràn đây lo lắng, Sở Chiến biết người lớn tuổi này đang rất hoang mang và lo sợ.
Đổi lại là người khác có lẽ Sở Chiến đã không để trong lòng, nhưng đây là ông nội của cục cưng, dù sao đây cũng là người đã khổ sở nuôi lớn cục cưng của anh, còn giáo dục cô tốt như thế, anh trả lời ngay: "Ông nội, A Khanh, cô ấy không có việc gì, hiện tại đang ngủ ngon, trong phòng toàn tiếng o o, ông nghe thử xem." .
Dứt lời, Sở Chiến chuyển điện thoại đến dưới mũi của Đường Tố Khanh, trong giấc mộng Đường Tố Khanh cảm thấy có đồ vật gì đó chặn hô hấp của cô lại, còn có tiếng nói nho nhỏ bên tai của mình, nghĩ là anh đang phá, nhất thời không vui nói: "Ừ, chớ quấy rầy em." .
Tiếng ngáy nhàn nhạt giống như một đứa bé, giọng nói mang theo chút tức giận xuyên thấu qua điện thoại truyền đến tai ông nội, lần này ông cụ rốt cuộc đã tin tưởng cháu gái mình không sao, lo lắng đang treo trong lòng được hạ xuống.
Hiện tại tỉ mỉ hồi tưởng lại, mới vừa rồi, giọng nói của Tiểu Hiền cũng là giọng mũi của người vừa mới tỉnh ngủ, chỉ là vì ông quá lo lắng nên không để ý. Lúc này mới lĩnh ngộ ra, có lẽ ông đang quấy rầy vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm, gương mặt ông cụ ửng đỏ, họ nhẹ một tiếng xin lỗi.
Ông đã nói Tiểu Hiền là người tốt, nhất định A Khanh sẽ thích, ông cụ cảm thấy vô cùng vui vẻ, nếu mà để người ngoài nghe được tiếng lòng của ông, còn tưởng rằng Giang Thiếu Hiền mới là cháu ruột của ông, ông cụ đi đến đâu cũng nói là cháu gái mình phần phước lắm mới lấy được người như Tiểu Hiền, hơn nữa Tiểu Hiền có tính tình hiền hòa ra sao….?
"Tiểu Hiền à, huyệt không trống thì không có gió (tương tự câu: không có lửa thì làm sao có khói), tin tức trên tivi nói là chuyện gì thế?" mặc dù ông cụ biết cháu gái mình không có việc gì, nhưng hồi tưởng lại những tin tức vừa rồi, vẫn nhịn không được mà hỏi.
"Không có chuyện gì đâu ạ, tin tức trên tivi là thật, chuyện là như thế này. . . ." Sở Chiến lược qua những hình ảnh nguy hiểm, nói đơn giản một lần cho ông nội hiểu, chỉ lo lắng nói quá rõ ràng sẽ dọa ông nội đau tim mà chết, đến lúc đó sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến chẳng phải là càng hỏng bét sao.
"Bây giờ A Khanh đang ở đâu? Bị thương như thế nào?" Ông nội khẩn cấp hỏi, nghĩ đến đưa cháu mình tự tay nuôi nấng đang bị thương, trong lòng ông cụ thật không dễ chịu, trong lúc bất chợt hoài nghi A Khanh lương thiện có nên làm những công việc nguy hiểm như thế này không.
"Bây giờ chúng con đang ở bệnh viện Nhân dân Thành phố S, vết thương của A Khanh đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ, nếu không cô ấy sẽ không ngủ an ổn như thế, ông nội đừng quá lo lắng" Sở Chiến an ủi.
"Ừ, ông biết rồi, Tiểu Hiền con phải chăm sóc tốt cho A Khanh, phải ép nó ăn cho nhiều vào, nó rất kén ăn, nếu cần thì gọi cho ông nội." Ông cụ phân phó, lúc này mới cảm thấy mình chọn Tiểu Hiền tốt đến thế nào.
Cúp điện thoại, Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ vẫn ngủ ngon, cưng chiều cười một tiếng, khóa máy điện thoại của cô, thả lại tại chỗ, sau đó nhẹ nhàng đem đầu nhỏ của cô đặt lên gối, giúp cô đắp chăn. Rồi Sở Chiến rón rén đi ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị về nhà nấu bổ canh, coi như ông cụ không phân phó, thì anh cũng sẽ nuôi cô trắng trẻo và mập mạp.
Sở Chiến cho là ông gọi điện thoại xong sẽ buông tâm tình xuống, anh không có ngờ tới sau khi ông cụ cúp điện thoại liền thu dọn quần áo cho người lái xe chở mình đến bệnh viên nhân dân thành phố S, không thèm báo ai một tiếng, quản gia và thím nấu cơm vì không tìm được ông cụ, cho là ông bị người ta bắt cóc hoặc là mất tích, vội vàng gọi điện thoại báo cho Đường Tố Khanh, kết quả điện thoại của cô vẫn trong trạng thái ngoài vùng phủ sóng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại đến nơi ở của cô.
Sở Chiến vừa nhận được điện thoại, lòng có hơi lo lắng, nếu cô gái nhỏ của anh tỉnh lại biết ông nội của cô đã mất tích, không phát điên mới là lạ, đến lúc đó chẳng phải là bất lợi cho trị liệu sao? Sở Chiến lập tức bấm một số điện thoại, an bài thuộc hạ khẩn trương đi tìm ông, ra lệnh cho bọn họ phải mang ông cụ an toàn trở về.
Xử lý tốt tất cả mọi chuyện, Sở Chiến cầm theo túi giữ nhiệt đi đến bệnh viện, quyết định tạm thời sẽ không nói cho cô biết chuyện ông nội của cô mất tích, để tránh cục cưng của anh bị kích thích.
Cũng trong thời gian này, tại trạm xe lửa thành phố S, một ông lão quần áo bình thường trong tay cầm theo túi quần áo đơn giản xông thẳng xuống xe lửa, hấp tấp ngăn một chiếc taxi, khuôn mặt già nua mang đầy vẻ hoảng hốt và lo lắng.
Những người tài xế kia nhìn túi hành lý nghèo nàn và cách ăn mặc quê mùa của ông cụ, lập tức dời tầm mắt đi nơi khác xem như không nhìn thấy, chuẩn bị tìm mục tiêu kế tiếp.
Ông lão không ngừng ngăn cản những chiếc taxi đi về phía mình, thấy người ta cố ý chạy nhanh để tránh ông, ông cảm thán: lòng người thay đổi quá nhanh, chỉ dựa vào cách mặc ăn mặc mà đánh giá một người, nhưng từ đây đến bệnh viện nhân dân rất xa, nếu phải đi bộ thì chưa đến bệnh viện ông đã té xỉu rồi, vì thế ông cụ cố chấp ngăn một chiếc taxi trống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...