Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Lúc Sở Chiến ngây ngô ở trong phòng không có việc gì để làm, cửa phòng tắm từ từ mở ra, Đường Tố Khanh mặc áo cưới màu trắng chậm rãi đi ra, lông mi mang theo xấu hổ, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất thổi lên, làm ánh sáng bạc tô điểm cho làn váy tung bay lên.

Con mắt Sở Chiến chăm chú khóa ở trên người Đường Tố Khanh, không muốn đem mắt dời đi, cô đột nhiên xuất hiện khiến cho cả gian phòng phải ảm đạm, mới vừa nhìn thấy cái áo cưới này, Sở Chiến nhìn trúng vì chiều rộng ở eo đủ rộng, không đến nổi ép hư đứa bé của anh và cô, cứ như vậy một món áo cưới bình thường ở trong mắt của anh, mặc ở trên người cô gái nhỏ của anh trở nên giống như tiên nữ hạ phàm, có loại cảm giác theo gió cuốn đi .

Thiết kế eo rộng rãi chẳng những không khiến cho cả người cô nhìn béo hơn, mà ngược lại thoạt nhìn càng thêm ưu nhã cao quý, làm cho lý trí kiêu ngạo của anh đang từ từ thoát khỏi đại não, ánh mắt nóng bỏng không khống chế được trở nên thâm thúy.

Thật lâu không nghe được âm thanh gì, Đường Tố Khanh từ từ ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy ánh mắt của anh thâm trầm mù mịt, làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Không đẹp sao?" .

Bây giờ trong lòng Đường Tố Khanh rất hối hận, sớm biết đã chọn bộ áo cưới có thắt lưng khác, dù sao kết hôn là việc lớn của cả đời người, nhịn một chút thì sẽ qua, thấy sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, trong lòng Đường Tố Khanh đã sớm thất vọng, cô khó khăn mới mặc bộ này mà trông khó coi vậy sao, cho dù vừa nãy cô ở phòng tắm đã soi gương thật lâu, nhưng dù sao thẩm mỹ của nam nữ luôn bất đồng, ở trước mặt tình yêu, ở trước mặt anh, Đường Tố Khanh luôn không có đủ lòng tự tin.

"Vậy để em đi thay ra." Đường Tố Khanh có hơi thất vọng nói, nhấc làn váy chậm chạp đi tới phòng tắm.


Lúc một cái chân của cô bước vào phòng tắm, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận gió, chờ cô kịp phản ứng, cô đã bị ôm vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp quen thuộc , người đàn ông dịu dàng ôm lấy eo của côg, đem đầu nhẹ nhàng đặt ở bả vai của cô, hôn thật sâu vào tóc của cô, giọng nói mang theo thâm tình cùng ghen tuông lẩm bẩm nói: "Là không tốt, quá đẹp, mặc như vậy đi ra ngoài hội trường, đến lúc đó anh sẽ ghen." .

Mặc dù không biết anh nói thật hay giả, nhưng nghe lời ngon tiếng ngọt như thế, trong lòng Đường Tố Khanh trong nháy mắt từ dưới mặt đất bay lên đám mây, bay lên, so ăn mật đường còn ngọt ngào hơn, gương mặt xinh đẹp không kìm hãm được đỏ ửng lên, gắt giọng: "Ba hoa!" .

"Anh nói thật, đổi một bộ khác đi!" Sở Chiến dịu dàng nói, đầu óc đã nhanh chóng chuyển động, anh suy nghĩ nên bảo đám nhân viên cửa hàng kia cầm một bộ áo cưới bình thường nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cái gì cũng không ngờ tới, bởi vì tâm tư của anh cả ngày đều đặt ở trên người cô gái nhỏ.

"Nhưng có thể đổi lại được sao?" Đường Tố Khanh làm khó lên tiếng nói, mặc dù cô rất thích thiết kế cái áo cưới này, nhưng thấy anh nói mặc như vậy sẽ ghen, cho nên Đường Tố Khanh cũng không có nhiều rối rắm nữa, trong lòng lo lắng vấn đề có thể đổi không, nếu không thể đổi, chẳng phải rất thua thiệt, nhìn thiết kế áo cưới mặc ở trên người cô dường như cũng không thuận tiện.

"Mua một bộ nữa để ngày kết hôn mặc, còn bộ này để ở nhà chỉ mặc cho anh xem." Một người đàn ông cười ha hả nói, chút tiền lẻ này anh căn bản không quan tâm, toàn bộ tài sản của anh đã sang tên cho bảo bối của anh mà, đủ để bọn họ sinh sống vài đời người .

"Nhưng quá lãng phí, áo cưới này đắt tiền như vậy." Đường Tố Khanh mếu máo, cô không cần xa xỉ đến nước này, làm một nhân viên công vụ cô biết rõ phải chú ý tác phong làm việc của mình, ngôn ngữ hành động của mình phải chuẩn mực, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta tố giác, cô cũng không muốn vì vậy mà được đăng lên báo, muốn ngồi ngay thẳng được cũng rất khó đạo lý này cô hiểu, nhưng những ký giả xã hội bây giờ kia theo thói quen lời đồn làm cho người ta khó lòng phòng bị, chuyện lần trước bị ký giả vây còn sờ sờ ở trước mắt, cô cũng không muốn trải qua một lần nữa.


"Bảo bối ngốc, tiền chồng em làm ra được, huống chi đối tượng là em, anh đây xài tiền cam tâm tình nguyện." Sở Chiến cưng chìu vuốt vuốt tóc của cô, thâm tình nói, trong lòng bổ sung không những cam tâm tình nguyện tiêu số tiền này, anh hiện tại hận kiếp trước không đem những thứ tốt nhất dâng lên đến trước mặt cô, chỉ vì muốn người đẹp cười một tiếng.

Thấy cô gái nhỏ còn muốn nói gì, Sở Chiến dứt khoát cúi đầu, ngậm vào hai cánh môi mê người kia, Đường Tố Khanh ngửa đầu thừa nhận anh dịu dàng hôn sâu, miệng hơi hé ra, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào, mặc dù hai người đã trao đổi vô số lần nụ hôn nóng bỏng, nhưng mỗi khi đầu lưỡi anh liếm trên môi của cô, thân thể của cô cũng sẽ không cách nào đè nén nhẹ nhàng run rẩy, môi lưỡi kia, tựa như mang theo giòng điện, đem đầu óc cô bị giật đến choáng váng.

Đầu lưỡi linh hoạt của anh lướt nhẹ qua cô, nhẹ nhàng liếm mút môi dưới của cô, rồi vội vàng chui vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi của cô, cùng cô dây dưa lẫn nhau. Nụ hôn nóng bỏng kéo dài làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người nóng ran, cả người vô lực xụi lơ.

"Ừ..." Một cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, dây dưa triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến Đường Tố Khanh rốt cục kiên trì không nổi, từ khóe miệng tràn ra một tiếng than nhẹ nhàng, Sở Chiến mới buông cô ra, Đường Tố Khanh lúc này mới phát hiện bọn họ không biết lúc nào đã từ dưới đất lên trên giường, theo trước kia, cô cho rằng anh sẽ tiếp tục quấn cô, nhưng không ngờ anh đột nhiên ngừng lại, kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt. Gương mặt anh tuấn dán chặt vào mặt cô, toàn bộ hô hấp nóng bỏng phả ở trên mặt cô.

Bên tai là âm thanh trầm thấp mất mác của anh: "Bà xã, ngủ đi."


Đường Tố Khanh nhìn đèn treo trên trần nhà, quay đầu ngưng mắt nhìn người đàn ông đang nhắm hai mắt, trong lòng ngàn vàn mùi vị, tột cùng xảy ra lỗi gì, cô làm sao cũng không nghĩ ra, trong nháy mắt , cô hoài nghi người đàn ông này lại là người khác diễn trò, nhưng cảm giác anh hôn cô không thể sai được, luôn không thích cùng người khác thân mật một mình với cô mà cái hôn của anh khi yêu không cách nào kháng cự, xác thực mà nói đã trầm mê thật sâu.

Đối với Đường Tố Khanh gần đây ăn xong lại ngủ ngon mà nói, không nghĩ ra chuyện chờ tỉnh ngủ lại sẽ suy nghĩ tiếp cũng không muộn, suy nghĩ suy nghĩ, Đường Tố Khanh nhắm hai mắt lại, buồn ngủ chậm rãi kéo tới.

Không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều, ngay vào lúc này, người đàn ông vốn đang ngủ mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh đâu giống như dáng ver vừa mới tỉnh ngủ, chỉ thấy anh ôm eo của cô, cùng thân thể cao to của anh không có một chút khe hở, khóe môi nhếch lên buồn chán lại cưng chiều, lẳng lặng nhìn cô ngủ, một cánh tay thon dài thân mật đặt dưới cổ cô làm gối, một bàn tay to khác êm ái đặt ở trên bụng nhỏ của cô, một lúc sau, người đàn ông không hề thỏa mãn với đặt bàn tay đặt ở trên bụng nhỏ của cô nữa, êm ái rút cánh tay từ dưới cổ cô gái nhỏ ra, nghiêng đầu dán lên trên bụng nhỏ của cô, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong .

"Bảo bảo, ta là ba ba, đến, cùng ba ba chào hỏi." Sở Chiến nhẹ giọng nói với bụng nhỏ của cô, giọng nói kia dịu dàng chỉ có khi nói với Đường Tố Khanh, bàn tay thật to gác ở trên bụng nhỏ cô.

Một lúc lâu sau, không cảm giác có động tĩnh gì, Sở Chiến rất nghiêm túc thầm nghĩ nhất định tiểu bảo bảo trong bụng là một công chúa ngoan ngoãn nghe lời, rất có thể dáng dấp bé giống với bảo bối của anh như đúc, vừa nghĩ đến đây, tim Sở Chiến cũng tan ra, dịu dàng lần nữa hướng về phía bụng nhỏ nhẹ giọng nói: "Bảo bảo, phải ngoan ngoãn nha, không để cho mẹ khó chịu, nếu không ba ba sẽ không thích con, nếu con ngoan ngoãn nghe lời, chờ con ra đời, ba ba sẽ mua cả khu vui chơi cho con có được không?" .

Nói xong những lời này, cũng không quản xem Bảo Bảo trong bụng có thể nghe hiểu không, Sở Chiến an tâm, nhẹ nhàng đi xuống giường lấy ra quyển sách sinh nở mà Liễu Kiều Minh cho anh cẩn thận cầm lại trên giường, để cho cô gái nhỏ tựa vào bắp đùi của anh, lúc này mới nghiêm túc nghiên cứu đọc, trong quá trình đọc sách thỉnh thoảng vẫn chú ý vẻ mặt cô yên tĩnh ngủ.

Khi §ường Tố Khanh tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông cầm một quyển sách nghiêm túc nghiên đọc, tròng mắt sắc bén của cô nhìn rõ ràng tên quyển sách, trong lòng hơi ngừng lại, thầm nghĩ chẳng lẽ anh muốn có con? Nhưng dựa vào tính tình của anh, hẳn không thích đứa bé, đối với một số chuyện của anh không giải thích được cô thật sự không nghĩ ra.


Trong nháy mắt cô còn đang ngây ngô, thì anh đang nghiêm túc đọc sách dường như cảm thấy tầm mắt nóng rực của cô, hơi cúi đầu nhìn về phía cô, thấy cô tỉnh lại đang ngây ngô, đau lòng mà gấp gáp hỏi: "Bảo bối, sao vậy? Ở chỗ nào khó chịu phải không?", giờ phút này trong đầu Sở Chiến nghĩ đến những ngày gần đây cô mang thai, chưa thấy triệu chứng nôn nghén, thấy dáng vẻ cô không yên lòng, tâm Sở Chiến cũng treo lên, tiểu bảo bảo trong bụng là cốt nhục của anh với cô, nhưng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.

Bị âm thanh của người đàn ông gọi thần chí về, Đường Tố Khanh cười nhạt lắc đầu một cái, từ từ chống thân thể lên, không chú ý sách trong tay anh rơi xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà kinh ngạc, cô ngủ từ buổi trưa đến tối, có thể ngủ cũng quá ngon đi.

Không biết trong lòng cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì, Sở Chiến vuốt vuốt tóc của cô, dịu dàng nói: "Có ngủ nữa không? Hiện tại đói bụng không." . Trong quyển sách có giới thiệu người mang thai thường hay ngủ, cho nên đối với thời gian cô gái nhỏ ngủ lâu như vậy, Sở Chiến cũng không cảm thấy tò mò hay lo lắng, anh hiện tại quan tâm vấn đề ấm no của cô cùng tiểu bảo bảo.

Đường Tố Khanh gật đầu một cái, áo não nghĩ tới hôm nay một ngày cứ như vậy mà đã qua, sớm biết sẽ phải chụp ảnh cưới, sau đó viết thiếp mời kết hôn xong, còn phải thu xếp các vấn đề kết hôn vân vân . Càng chú ý một vấn đề quan trọng nữa, chính là ba cô bạn thân dường như còn chưa biết chuyện cô sắp muốn kết hôn, chuyện này phải báo cáo tốt mới được, nếu không ba người chị em tốt kia sẽ không bỏ qua cho cô.

Mới vừa tỉnh ngủ Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có khí lực, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ôm cô đi rửa mặt, sau đó đi xuống lầu ăn tối.

Trong lúc ăn tối, anh cùng ông cụ nói đến chuyện thiếp mời, vừa đúng ông cụ có một sở thích khác là viết chữ bằng bút lông, cho nên vui vẻ vỗ ngực một cái, nói để ông lo, về phần tiệc mời, ba người quyết định sau khi ăn cơm tối xong sẽ lên kế hoạch một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui