Đợi Chờ Kí Ức


Hải Quỳnh ra ngoài với tâm trạng ngổn ngang, cái tên tổng giám đốc này đúng là hạng người mưa nắng thất thường. Rõ ràng gương mặt lúc này rất đáng sợ, vậy mà chỉ chốc lát lại trở nên dịu dàng quá đỗi. Đang không tiếc lời chê bai cái bản tính này thì cô chợt đông cứng lại khi thấy người hướng dẫn đang đứng nhìn cô không chớp mắt. Hải Quỳnh tằng hằng một cái rồi mở miệng:
- Chị chờ em ạ.
- Ừ! Chị còn phải hướng dẫn em làm việc mà – Chị ta cười nói, lén lút nhìn Hải Quỳnh một cách kỳ lạ rồi không nén nổi tò mò chị ta hỏi – Em và tổng giám đốc quen biết nhau à.
- Dạ không ạ – Hải Quỳnh thành thật trả lời.
- Vậy sao – Chị ta đáp với giọng không mấy tin – Vậy sao tổng giám đốc lại muốn phỏng vấn chỉ mỗi em thôi.
- Thật à, chỉ phỏng vấn mỗi em thôi sao. Em cứ tưởng anh ta phỏng vấn từng người chứ – Hải Quỳnh kinh ngạc kêu lên, rồi nhận được cái gật đầu xác nhận của chị ta, cô nhìu mày nghĩ ngợi rồi nói – Em cũng không biết nữa ạ. Có thể là do lúc phỏng vấn em lần đầu, tổng giám đốc đột nhiên có chuyện nên bỏ ra ngoài. Bây giờ muốn phỏng vấn lại.
- Vậy lúc nãy tổng giám đốc hỏi em nhưng gì? – Chị ta tiếp tục thắc mắc.
Hải Quỳnh thành thật trả lời, chị ta gật gù rồi mĩm cười giớ thiệu:
- Chị tên Thương, sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.
- Vâng ạ, sau này nhờ chị dạy bảo và giúp đỡ cho em nhiều hơn – Hải Quỳnh thấy chị ấy nhiệt tình như vậy thì vui mừng nói.
Sau khi Hải Quỳnh bước ra ngoài, Tần Phong buông lỏng cây bút trên tay cậu mặc cho nó rơi xuống, cậu dựa vào thành ghê khẽ nhắm mắt.

- Sau này anh sẽ về đây tiếp quản công việc gia đình. Cho nên sau khi học xong, em nhất định phải về làm việc cho anh – Tần Phong vui vẻ nắm tay Hải Quỳnh chạy đến trước cửa công ty ngắm.
- Không thèm, ai thèm làm cho anh. Giá của em cao lắm, anh trả nổi không? – Hải Quỳnh trề môi trêu anh.
Tần Phong cười haha, rồi kéo cô vào lòng nói:
- Nếu anh trả lương em không nổi thì anh lấy thân ra trả. Thân anh còn cao giá gấp mấy lần lương của em, em lời quá còn gì.
- Thấy ghét – Hải Quỳnh đấm mạnh vào vai của Tần Phong, rồi bất giác khẽ cười, lời Tần Phong nói như là một lời hứa hẹn cho tương lai của hai người.
Tiếng điện thoại reo phá vỡ những ý ức đang ùa về trong tâm trí của Tần phong, cậu nghe điện thoại xong bất giác nhìn vào hồ sơ của cô. Vốn dĩ có nhiều điều muốn hỏi cho rõ, muốn hỏi cô sự việc năm xưa. Khi hỏi cô vì sao lại muốn vào đây làm, trong lòng anh nhen nhóm một hy vọng, hy vọng là vì anh. Nhưng khi nghe cô trả lời, câu hỏi cũng giống như tất cả mọi người khi vào đây, anh cảm thấy thất vọng.
Tự lừa gạt mình rằng cô đang nói dối, nhưng mà anh lại không tìm ra được bất cứ biểu hiện nào chứng minh cô đang nói dối cả, bởi vì cô nói dối rất tệ. Muốn hỏi cô thêm thật nhiều điều nhưng lại gương mặt uất ức của cô anh lại cảm thấy đau lòng, bất giác không kiềm lòng mà buông một câu quan tâm. Cứ nghĩ cô sẽ trả lời qua quýt, không ngờ cô lại mĩm cười nhẹ giọng đáp.
Nụ cười của cô vẫn ấm áp như xưa, ánh mắt cô khi cười luôn long lanh lên rất đẹp, lâu lắm rồi Tần Phong mới lại thấy được. Tim cậu lại lần nữa dấy lên những đợt sóng.
Công việc của người mới cũng không nhiều, chủ yếu là chạy việc cho những người bận rộn nhưng cũng có thể nói đây là một ngày khá trôi chảy. Vào cùng bộ phận với Hải Quỳnh còn có hai nhân viên nữ nữa. cả ba nhanh chóng làm quen với nhau.
Kết thúc công việc, Hải Quỳnh vui vẻ chạy ra ngoài, hôm nay cô có hẹn với Khánh Vũ và bốn đứa bẹn thân đi ăn mừng ngày đầu tiên làm việc. Vừa ra đến cổng cô đã thấy Khánh Vũ đứng chờ sẵn rồi. Khánh Vũ nhìn thấy cô thì vui vẻ bước đến hỏi:
- Hôm nay thế nào?

- Cũng không tệ, mọi người rất hòa đồng – Hải Quỳnh cười tươi đáp.
Khánh Vũ nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại mái tóc bị gió thôi tung, rồi nghiêng đầu nhìn về phía một ánh mắt đang chăm chú nhìn hành động của họ khẽ nhếch môi một cái rồi vòng tay ôm lấy eo cô đi đến xe rồi đi đến chỗ hẹn.
Tần Phong vừa bước ra khỏi cửa nhìn mái tóc dài đen mượt của Hải Quỳnh được cô buông dài phủ lưng thì cảm thấy xúc động.
- Anh thích con gái để tóc dài, nhưng tóc em ngắn như vậy, sao anh lại thích em chứ. Đúng là kì lạ mà – Tần Phong ôm lấy Hải Quỳnh ngồi trên ghế đá của một góc vắng trong sân chung của ký túc xá.
- Gì chứ, em thấy để tóc này dễ thương hơn mà – Hải Quỳnh cải lại, hai cái má lúm đồng tiền của cô hiện rõ trong thật đáng yêu. Cô đừa tay sờ lấy mái tóc lững ngang vai, phần đuôi tóc cong lại ôm lấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô.
- Chứ không phải tóc dài sẽ thấy rõ hai phần thịt dư trên mặt em à – Tần Phong phá ra cười đưa tay bẹo hai gò má hồng hào của cô.
- Đáng ghét – Hải Quỳnh kêu lên rồi nghiêng đầu cắn thật mạnh vào bàn tay đang bẹo má mình, sau đó nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau của Tần Phong thấy hả hê vô cùng, nhìn anh hất mặt nói – Dám nói má em là thịt dư à, cái này người ta gọi là sự phúng phính đáng yêu có biết không hả?
Bây giờ cô đã thay đổi kiểu tóc, để tóc dài phủ ngàng lưng, mái trước cắt ngắn phủ che vầng trán. Trước đây cô không thích để tóc mái vì than rằng nó hay chọt vào mắt. Vậy mà bây giờ ….cô đã thay đổi theo thời gian rất nhiều. Anh vẫn còn đắm chìm trong hồi ức thì cô và Khánh Vũ đã bên nhau thân mật. Lòng Tần Phong cảm thấy đau nhói trước ánh mắt có chút khiêu khích của Khánh Vũ. Họ đã đi lâu rồi mà anh vẫn đứng ngơ ngác ở chỗ đó.
- Này, không phải là cậu chờ mình cùng về đấy chứ – Quốc Anh từ công ty bước ra hớn hở nói.
- Ừ, chúng ta đi uống chút ghì đi – Tần Phong giả vờ như mình đang chờ Quốc Anh thật.

- Được, nể mặt nãy giờ cậu chờ mình, bữa nay mình đãi – Quốc Anh gật đầu vui vẻ nói rồi khoát vai Tần Phong đi.
Hải Quỳnh và Khánh Vũ khoát tay nhau bước vào nhà hàng đã thấy bốn đứa bạn thân của Hải Quỳnh đang ngồi trò chuyện vui vẻ ở đó. Thấy hai người bước vào, mọi người bắt đầu trêu chọc.
- Xem hai người kìa, thấy ớn lạnh quá đi thôi – Lê Phương lấy tay ôm lấy người giả vờ run rẩy.
- Xì, bà với ông Vinhn còn ớn lạnh hơn – Hải Quỳnh bĩu môi đáp trả.
- Thôi đi, chừng nào hai người đám cưới. Mau nói trước để bọn tôi còn bỏ ống heo từ từ – Ngọc Yến cười trêu.
- Sắp rồi , chờ đi – Khánh Vũ cười cười đáp, vừa với tay kéo ghế cho Hải Quỳnh ngồi.
- Mấy đứa quỷ tụi bây có mà đi trước tao thì có – Hải Quỳnh bèn khích lại – Mau nói sớm để tao với anh Vũ còn chuẩn bị.
- Thôi đi, mau gọi món. Tui đói rã ruột rồi nè – Minh Trang chen vào câu chuyện với bộ dạng thiếu năng lượng rõ rệt.
- Con nhỏ này, gặp bà toàn là ăn với ngủ mà thôi. Không khéo chẳng có ma nào dám rước – Phương Hồng khẽ nguýt bạn một cái.
- Thật ngại quá, tao tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Yêu sớm chỉ thêm mệt mà thôi – Minh Trang hất mặt nói với vẻ tự hào vô cùng với chính sách không yêu của mình.
Trong khi 5 cô gái tranh luận về vấn đề yêu sớm thì Khánh Vũ đã thay mặt họ gọi thức ăn và thức uống. Đi chung với họ riết rồi tính tình từng người anh đều rành rẽ.
- Ây da, anh Vũ, anh thật là biết hiểu ý người đó nha – Minh Trang suýt xoa reo lên khi thấy mấy món ăn mà cả nhóm yêu thích được lần lượt bê ra.
- Được rồi, mau ăn đi – Hải Quỳnh liền giục.

Ăn được một lúc thì Khánh Vũ đã cầm ra một cái hộp gấm bọc nhung màu xanh rất đẹp, anh xoay người nhìn Hải Quỳnh mĩm cười ấm áp.
Mấy người còn lại nhìn thấy đều reo lên xuýt xoa cười khúc khích chờ đợi một màn cầu hôn đang đến gần.
- Hải Quỳnh, vốn dĩ định đợi em tốt nghiệp xong có công việc ổn định rồi anh mới ngõ lời. Nhưng hôm qua anh đã dự một đám cưới của bạn, trông thấy hai người họ rất hạnh phúc, anh cảm thấy ghen tị vô cùng. Cho nên anh không muốn đợi nữa. Hôm nay có mọi người làm chứng, anh muốn cầu hôn với em.
Khánh Vũ đặt chiếc hộp đã mở, bên torng là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh nhìn Hải Quỳnh chờ đợi. Hải Quỳnh quá bất ngờ, cô chớp chớp mắt bối rối nhìn Khánh Vũ rồi lại nhìn các bạn của mình, cô cắn môi lắp bắp nói:
- Khánh Vũ ….em… Bây giờ em chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Công việc của em mới vừa tìm thôi, còn chưa biết có làm được hay không. Vốn dĩ em muốn tự lập, dựa vào bản thân kiếm sống một lần. Nếu đồng ý kết hôn với anh, có lẽ sau này em sẽ dựa dẫm vào anh mãi thôi. Sẽ không biết được cảm giác tự lập là như thế nào, cho nên em không muốn…
Sau vài phút đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định nói. Cô khẽ ngẩng đầu liếc trộm Khánh Vũ, cứ nghĩ là Khánh Vũ sẽ buồn nhưng không ngờ anh mĩm cười nói:
- Đồ ngốc, anh đâu có nói muốn kết hôn bây giờ với em liền. Nhẫn này là dành để cầu hôn em. Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ chờ em tự lập được rồi mới làm đám cưới.
- Phải đó, mau nhận lời đi – Mọi người bèn thúc vào – Vài ba năm nữa hãy cưới cũng được mà.
Hải Quỳnh cảm thấy trong lòng bối rối lắm, dù ở bên cạnh Khánh Vũ nhưng cô luôn có một cảm giác trống trải kì lạ. Cô biết anh yêu cô nhiều lắm, lo lắng, quan tâm chăm sóc cô chiều chuộng cô đủ mọi mặt, nhưng mà …ngay lúc này trong lòng cô cứ nhìn thấy bóng dáng của chàng trai mà cô nhìn thấy trong mơ.
Hải Quỳnh nhìn vào ánh mắt trân thành tha thiết đầy mong đợi của Khánh Vũ bất giác mềm lòng, cô không nỡ làm anh thất vọng và bị quê trước mặt mọi người, cúi đầu cắn chặt răng khẽ gật đầu.
Khánh Vũ vui mừng không siết anh ôm chầm lấy Hải Quỳnh và đeo chiếc nhẫn vào tay cô một cach cẩn thận trong sự trêu chọc và vui mừng của các bạn.
Phía bên này quán ồn ào trong sự chúc mừng vì buổi cầu hôn của Khánh Vũ, phía bên kia quán, một bàn tay nắm chặt đôi đũa trong sự mạnh mẽ của mình đến độ nó bị gãy đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui