Đợi Chờ Kí Ức


Tần Phong diện một chiếc áo sơ mi xanh kết hợp chiếc quần tây đen đơn giản nhưng lại làm nổi bật được vóc dáng cao ráng nổi bật của mình. Anh lái chiếc xe màu xám bạc đầy sang trọng đến tham dự đám cưới của Công.
Vừa bước vào đã chạm mặt ngay đám người của Minh Trang đang đứng xung quanh cô dâu chú rể trêu chọc vui vẻ. Còn có anh chàng Giang tới dự.
- Anh Công đã cưới vợ rồi còn anh thì chừng nào chứ hả ? – Phương Hồng nhìn Giang hỏi.
- Cứ từ từ, không nghe nói, hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc và tự do à. Anh mày còn muốn tự do thêm một thời gian nữa, chưa muốn vùi dập đời giai bây giờ đâu – Giang ưỡng ngực đáp.
- Anh Công! Mau trả tiền xem bói cho em ngay, em đã nói, anh sẽ lấy vợ sớm mà, nhanh lên em coi đúng rồi, trả tiền đi – Minh Trang xòe bàn tay trước mặt Công ngoắc ngoắc….
Nếu là trước đây thì Công đã phun nước bọt vào tay Minh Trang để công kích rồi, nhưng bây giờ đã lấy vợ, xem như là người đã lớn, lại phải giữ hình tưởng phong độ của một chú rễ, không thể lóch chóc khỉ khọt như thời sinh viên nữa, bèn hắng hắn giọng bảo:
- Coi như anh nợ em, ngày mai anh trả.
- Xí …………Em không mắc mưu anh đâu. Trên đời này có biết bao ngày mai chứ. Ngày mai em đến nhà anh thì anh lại bảo ngày mai. Vậy thì đến khi nào mới chấm dứt ngày mai được – Minh Trang cong môi giễu.
Biết âm mưu của mình bại lộ, Công bèn cười khì khì đáp:
- Thôi vầy đi, anh miễn cho em tiền quà đầy tháng con anh vậy.
- Không phải chứ, hai người đã có rồi à – lê Phương ngạc nhiên hét lên.
- Suỵt………..- Công đưa tay lên miệng tỏ dấu hiệu bí mật.
- Anh ghê nha, mua một lời 1 nha – Ngọc yến đấm vai Công trêu.
Cô dâu đứng bên cạnh đỏ bừng cả mặt khi bị trêu chọc.
- Nhưng dù sao cũng chúc mừng, chúc mừng, em muốn làm mẹ nuôi …- Phương Hồng bèn tranh nói trước.
- Ê, tao định nói trước mà…- Mọi người bèn tranh nhau đòi làm mẹ nuôi.
Giang bỗng phá hiện ra Tần Phong đang đứng đó nhìn bọn họ bèn quẩy tay kêu:
- Tần Phong. Lại đây.
Tần Phong miễn cưỡng bước lại bên họ. Ngoại trừ mInh Trang ra, những người còn lại đều ngượng ngùng chào Tần Phong, Tần Phong cũng lịch sự chào đáp lại nói vài câu xã giao chúc mừng vợ chồng Công và hỏi thăm công việc của Giang.
- Tụi em vào trong trước đây – Phương Hồng hất mặt, ánh mắt chán ghét nhìn Tần Phong.

- Xin lỗi anh, tại vì họ hiểu nhầm anh nên mới như vậy – Minh Trang ái ngại nói nhỏ với Tần Phong khi ba người bạn kéo vào trong sảnh nhà hàng.
- Không sao? – Tần Phong đáp – Hải Quỳnh không đi à, anh nghe Công nói có mời Hải Quỳnh mà.
- Ừhm, có mời, nhưng mà tụi em sợ bạn bè có nhiều người quen nhận ra Hải Quỳnh cho nên….
- Anh hiểu rồi- Tần Phong đáp, ánh mắt buồn bã.
Minh Trang thấy ánh mắt buồn bã của tần Phong thì thấy thương cảm cho anh. Lại cảm thấy bản thân có lỗi với tần Phong khi đưa ra yêu cầu với anh, cô cắn môi một cái khẽ nói:
- Tần Phong, xin lỗi và cám ơn anh.
- Không cần cám ơn anh, anh làm những điều này vì Hải Quỳnh, đối với anh chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ rồi. Người tá nói, yêu không nhất thiết phải chiếm hữu chỉ cần được ở bên cạnh là được – Tần Phong trầm ngâm đáp nói rồi khoát tay Giang đi vào bên trong.
Minh Trang nhìn theo bỗng cảm thấy Hải Quỳnh được người con trai nhứ thế yêu là điều may mắn nhất của cô ấy. Chỉ tiếc rằng hai người họ lại đứng ở hai đường thẳng song song.
Công đến vỗ vai Minh Trang an ủi:
- Em thật sự muốn hai người họ như vậy sao?
- Em không biết… có những chuyện không bao giờ theo ý muốn của con người, chỉ có thể đối mặt với nó mà thôi. Hy vọng tương lai phía trước của họ là màu hồng – Minh Trang cảm thán nói.
Nhìn cô dâu chú rễ trên sân khấu hạnh phúc cùng uống rượu giao bôi, cô dâu hạnh phúc cười rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh. Người ta nói con gái đẹp nhất trong ngày cưới quả nhiên là đúng. Tần Phong nhìn chiếc váy cưới trắng tinh của cô dâu trong mắt bỗng nhòe đi, bởi những ký ức xưa lại ùa về trong thổn thức.
Đó là một ngày mưa rơi, những hạt mưa long lanh trong suốt nặng hạt rơi xuống lòng đường. Hải Quỳnh đứng co ro lạnh lẽo bên một mái hiên chờ Tần Phong đến, tuy những đợt mưa ào kéo theo gió lạnh thổi từng cơn làm làn da trắng của Hải Quỳnh tái đi nhưng Hải Quỳnh lại thích những ngày mưa như thế.
Mưa tượng trưng cho sự mềm mại dịu mát, sự lãng mạn ngọt ngào, cùng nỗi buồn quanh tỏa.
“Hình như tron từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai
Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái”
Con gái vô cùng thích mưa, bởi vì trong mưa chứa đựng sự lãng mạn và ngây thơ.Không ít cô gái thầm ướt rằng:” Sẽ yêu người con trai đầu tiên che dù ình”. Cho nên cô yêu Tần Phong, anh là người con trai đầu tiên ngoài anh Hiểu Huy của cô ra che dù cho cô.Nụ hôn đầu tiên khi hai người chính thức yêu nhau cũng là dưới mưa.Cho nên mưa chính là những hồi ức ngọt ngào của họ.
Đang suy nghĩ mơn mang thì Hải Quỳnh bị một vòng tay ấm áp kéo chặt vào lòng ủ ấm, giúp cô xua đi sự lạnh lẽo của cơn mưa. Giọng trầm ấm và hơi thở ấm áp của Tần Phong tỏa ra sau gáy cô cũng đủ khiến tim cô hạnh phúc:
- Chờ anh lâu không?
Hải Quỳnh lắc đầu, xoay người lại nép mình vào lòng của Tần Phong. Anh nhẹ nhàng vuốt gò má bầu bĩnh của cô hỏi:

- Có lạnh không?
Cô khẽ gật đầu trong lòng anh, anh liền vòng tay ôm siết lấy cô như muốn truyền hết hơi ấm trong lòng mình vào sưởi ấm cho cô.
- Chúng ta đi ăn cái gì cho ấm đi – Hải Quỳnh ngẩng đầu nhìn Tần Phong đề nghị khi tay cô chạm vào vệt mưa trên áo anh. Có lẽ anh đã băng qua mưa để đến bên cô.
- Cũng được – Tần Phong đáprồi cời chiếc áo khoát ngàoi của mình ra khoát cho cô rồi giương dù kéo cô vào sát lòng mình dưa cô ra xe.
Trước đây Hải Quỳnh hay cằn nhằn việc tần Phong đến đón cô bằng xe hơi vì quá nổi trội đối với những sinh viện như họ. Nhưng đi xe hơi trong những ngày mưa lại thích thú vô cùng. Vừa cảm nhận sự ấm áp trong xe, lại có thể nhìn ngắm những hạt mưa rơi tí tách bên ngoài mà cảm nhận cuộc sống thật ngọt ngào.
Hai người vào một nhà hàng để ăn, đúng vào lúc nhà hàng tổ chức đám cưới. Từ bên này của họ có thể nhìn qua bên kia sảnh cưới. hải Quỳnh nhìn cô dâu xinh đẹp cười hạnh phúc trong ngày cưới mà ngưỡng mộ vô cùng, cô nghĩ vu vơ rồi cười e thẹn, gương mặt đỏ bừng lên. Tần Phong nhìn thấy nét mặt cô thì hiểu cô nghĩ gì bèn mĩm cười siết chặt tay cô, trao cho cô cái nắm tay hạnh phúc.Cô dâu và chú rễ khoát tay nhau dưới những hạt mưa đang rơi trông thật lãng mạn, Hải Quỳnh cảm thấy vô c ùng thích
Sảnh cưới được trang hoàn rất đẹp, chỉ tiếc rằng lại bị trời mưa phá hủy. Chú rể lâu lâu phải vất vả chạy ngược chạy xuôi cầm dù đón khách. Tần Phong cảm thấy anh ta thật đáng thương, bèn cảm thán một câu.
- Sau này chúng ta kết hôn nhất định phải chọn mùa nắng.
Hải Quỳnh nghe đến hai từ “kết hôn” lại còn” chúng ta” của Tần Phong thì đỏ bừng bừng mặt lên, tim đập rộn ràng, để che giấu tâm trạng xao động của mình cô bèn hỏi:
- Nếu ngày mưa thì sao?
Tần Phong nhìn nét mặt dò hỏi của Hải Quỳnh thì muốn trêu cô bèn đáp:
- Vậy thì không cưới….
Hai mắt mở to của Hải Quỳnh bỗng tối lại đầy thất vọng và buồn bã.Cô vốn đang ngưỡng mộ cô dâu kia được đám cưới trong ngày mưa lãng mạn thì nghe vậy, trong lòng có chút ủy khuất vô cùng.
Tần Phong im lặng nhìn vẻ mặt buồn hiu của Hải Quỳnh thì cười tủm tĩm nói tiếp:
- Nhưng mà vì nếu cô dâu của mình thích thì đành chịu thôi.
Tiếc rằng câu nói cuối cùng của anh lại bị tiếng vag từ sảnh phòng cưới làm chìm đi, Hải Quỳnh không nghe thấy, cô đang đưa mắt theo dõi buổi lễ nên Tần Phong cũng không để ý thêm nữa mà không biết rằng mình đã phạm phải sai lầm.
Bởi vì sau đó Hải Quỳnh giận anh, không thèm nghe điện thoại cũng không thèm gặp.Cô cho rằng, hôn nhân là một điều vô cùng thiên liêng gắn chặt cuộc đời của hai con người lại với nhau, không phải trò chơi.Không phải cứ thích nói cưới là cưới, nói không là không. Cho nên cô vừa giận vừa thấy buồn cho bản thân.
Tần Phong dù giải thích, xin lỗi thế nào cô cũng thấy giận. Anh khổ sở cầu cứu 4 con khủng long kia, nhưng trước khi nhận sự giúp đỡ, anh cũng phải đút lót khá nhiều mới được bước chân vào kí túc xá của họ.
Hải Quỳnh đang nằm ngồi học bài thì thấy Tần Phong bèn xoay lưng lại không thèm nhìn anh.

- Anh đó nha, đúng là thật đáng ghét mà, dám chọc giận Hải Quỳnh của tụi em – Phương Hồng giả vờ trách.
- Phảt đó, rất đáng chịu phạt – Lê Phương gật gù rồi ngẩng đầu đề nghị – Hít đất 100 cái.
- Thụt dầu 200 cái, nhảy cóc 1000 cái – Ngọc Yến bổ sung.
- Chi bằng phạt quỳ trên vỏ sầu riêng cho chừa cái tội – Minh Trang chơi đểu đề nghị.
- Phải đó, phải đó, anh mau đưa tiền để em mua sầu riêng cho. Tụi em ăn giùm anh cái ruột còn anh cứ việc lấy vỏ mà quỳ – Lê Phương nhanh nhảu cười hà hà xung phong đi mua.
Tần Phong nghe mấy hình phạt thì xám cả mặt, lại còn phải đưa tiền cho họ mua sầu riêng cho họ ăn, còn mình chịu phạt, chẳng khác nào bị bán mà còn ngồi giúp họ đếm tiền bán mình được bao nhiêu.
Bước đến bên bàn học của Hải Quỳnh, Tần Phong mắm tay áo cô lay lay, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khổ sở nhỏng nhẽo nói:
- Quỳ trên vỏ sầu riêng rất đau đó nha. Gai sầu riêng lại vừa dài vừa nhọn đâm vào là chảy máu đó, nói không chừng còn ảnh hưởng xương cốt không chừng sau này không đi lại được.
Hải Quỳnh bị anh giật tay áo lại nghe ai kia lần đầu nũng nịu thì buồn cười vô cùng, hai khóe môi giản ra nhưng nhanh chóng khép lại tỏ vẻ thờ ơ giật tay lại rồi hất mặt nói:
- Cho đáng đời anh.
Rồi cô quay sang mấy đứa bạn lạnh lùng bảo:
- Mấy đứa bây mua nhiều nhiều một chút đi, anh ấy lớn như vậy, mua một trái xài không đủ đâu.
Mấy cô nàng này cả kinh nhỉn đứa bạn hiền lành của mình không ngờ cũng có tâm hại người dễ sợ luôn, bọ họ chỉ là nói đùa thôi mà nào ngờ cô đồng ý thiệt.
Họ quay đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Tần Phong thì thương cảm.
- Anh bảo anh yêu phải một đứa có tính cách như con nít hễ chút là giận, hễ chút là hờn.Tuần 7 ngày mà hết 8 ngày giận nhau rồi – Minh Trang vờ sầu não nói.
- Làm gì có ngày thứ 8 chứ – Hải Quỳnh quay đầu phản bác.
Minh Trang thấy Hải Quỳnh phản bác thì liền hồ hởi tiếp lời:
- Ừ thì không có, nhưng mà tần Phong đúng là đáng thương cứ bị con nít giận.
- Ừ tao con nít vậy đó – hải Quỳnh đáp cộc lốc giận dỗi khiến minh Trang cười thầm.
- Thấy chưa, ai bảo anh yêu phải đứa con nít làm gì, anh yêu em có phải hơn không? Em sẽ không giận hờn gì anh đâu.
- Phải đó, anh cứ quăng cho nó mấy cuồn sách, nó sẽ mặc xác anh làm gì thì làm – Phương Hồng bèn cướp lời – Chẳng thà anh yêu em đi.
- Xì …bà là chúa mua sắm, yêu bà bảo đảm túi tiền của anh Phong lỗ nặng cho xem – Lê Phương chề môi nói – Anh Phong, chẳng thà anh yêu em , em không như hai đứa kia đâu.
- Bà không như hai đứa kia nhưng bà thấy trai là mắt sáng rỡ lên, em bảo đảm con nhỏ này thấy trai đẹp là quên anh ngay, tốt nhất là yêu em – Ngọc Yến kéo tay Tần Phong về phía mình nói.

Vậy là 4 cô nàng tranh nhau Tần Phong, khiến người anh bị kéo qua kéo lại thật khổ sở vô cùng, Hải Quỳnh liếc mắt nhìn anh bị mấy đứa bạn dày vò thì thấy thương vô cùng, lại còn bị tụi nó trang cưới đem về làm bạn trai thì nổi giận bỏ sách xuống nói:
- Tụi bây có phải là bạn tao hay không hả, trước mặt tao mà công khai giành bạn trai tao như vậy hả.
- Ai bảo mày không cần anh ấy – cả bọn đồng thanh đáp.
- Ai bảo tao không cần – hải Quỳnh trừng mắt đáp.
Nói rồi kéo tay tần Phong đi ra ngoài. Tần Phong quay mặt nháy mắt nhìn 5 người kia.Cả 5 cũng đưa ngón tay trỏ lên cao biểu thị chiến thắng.
Khi cả hai người ngồi trong xe, bên ngoài bỗng lất phất hạt mưa rơi.
- Em muốn đi đâu – tần Phong giúp Hải Quỳnh cài thắt dây an toàn rồi bèn hỏi.
Nhưng Hải Quỳnh không thèm đáp, cô quay mặt nhìn ra bên ngoài. Tần Phong bất đắt dĩ thở dài lái xe đi , quyết định đưa cô đến nhà mình, dụ dỗ cô xem phim hoạt nhóc Maruko mà cô thích để cô hết giận.
Khi đậu xe vào bãi, thấy Hải Quỳnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, tần Phong bèn vòng tay ôm lấy cô nói thầm bên tay cô:
- Đừng giận nữa.
Cô giận dỗi đẩy tay anh ra.
- Em thật sự muốn anh chịu phạt mới tha thứ à – Tần Phong khổ sở hỏi.
Hải Quỳnh không thèm trả lời tiếp tục giữ thái độ im lặng của mình.
Tần Phong bất lực không biết phải làm sao đành mở cửa bước ra bên ngòai trời mưa,những hạt mưa đang lớn dần trút nặng nề xuống mặt đất. Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên không hiểu Tần Phong làm gì, cô mở to mắt nhìn anh, thấy anh đứng im lặng dưới trời mưa, quần áo chẳng mấy chút thì ướt hết, trên mặt thì nhòe nước mưa.
Cô hoảng hốt vội lấy dù rồi đi xuống, chạy đến che dù cô Tần Phong, Hải Quỳnh mắt rưng rưng mắng:
- Anh bị điên à, tự dưng lại chạy ra giữa trời mưa thế này đứng.
- Anh đang tự trừng phạt mình mà – Tần Phong vuốt những giọt nước vương trên mặt xuống – Anh sẽ đứng ở đây cho đến khi nào em tha thứ.
- Anh …- Hải Quỳnh dậm chân bặm mội đầy tức giận, hai mắt long lanh muốn khóc, cô vừa giận lại vừa thương.
Tần Phong giang tay kéo cô sát vào lòng mình khẽ nói:
- Tha thứ cho anh có được không?
Hải Quỳnh bị hơi thở ấm áp của Tần Phong phủ lấy dưới làn mưa lành lẽo thì cơn giận hờn đã tan biến, cô khẽ gật đầu, đấm vào vai Tần Phong định mắng nhưng nụ hôn của Tần Phong đã đặt xuống môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng lãng mạn, tay Hải Quỳnhvòng qua cổ Tần Phong đón nhận nụ hôn của an, những giọt nước mưa từ trên người anhrơi xuống thấm vào làn da cô thêm mát lạnh, nhưng hải Quỳnh lúc này lại cảm thấy thật ấm áp .
Sau đó là một nụ hôn sâu vào tận lòng người, như trút hết mọi yêu thương vào với nhau, chiếc dù trên tay Hải Quỳnh rơi xuống, hai tay cô hoàn toàn vòng chặt cổ Tần Phong để làm điểm tựa. Hai bàn tay Tần Phong siết sao ôm lấy Hải Quỳnh giữa lấy cảm giác ấm áp của thân người cô hòa vào nhiệt độ trong người anh dưới làn mưa lại tạo ra một khoảng không ấm áp.
Trời mưa, bãi đậu xe không có người, phong cảnh tĩnh mịch của mưa giờ phút nàylại vô cùng lãng mạn cho đôi trai gái hôn nhau say đắm dưới làn mưa. Nụ hôn dưới mưa thật ngọt ngào, những hờn dỗi theo mưa và gió cuốn trôi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui