Tần Phong sa sầm mặt, không ngờ bọn này lại chơi dao thật. Biết vậy anh đã không khiêu khích bọn chúng rồi. Không phải anh sợ, mà anh sợ hai cô gái ở phía sau mình sẽ xảy ra chuyện. Đành liều vậy.
Những con dao trắng sáng bén sắc đến đáng sợ cứ vun vút chém xuống phản chiếu ánh sáng của đèn đường đến chói mắt. Chỉ cần sơ sảy một chút thôi thì có thể mất mạng như chơi .
Một tên xông tới Tần Phong, vậu lách người qua, chụp lấy tay cầm dao tên này, tay kia chặt mạnh vào cánh tay hắn. Cú chặt xuống quá mạnh, tên này đau quá rú lên một tiếng rồi buông con dao ra, con dao cứ thế rơi cuống nền đường xi măng cái keng. Âm thanh rộn vang lên giữa phố xá tấp nập.
Bên kia Minh Trang cũng đánh cho tên khác mấy đấm ngã gục. Hai tên còn lại cũng bắt đầu ngao ngán. Một tên phun nước miếng rồi văng ra một câu tục tĩu. Chờ cho hai tên bạn lồm cồm ngồi dậy được rồi gườm gườm nhìn Minh Trang và Tần Phong sau đó nắm chặt dao, quyết định một trận ăn thua đủ, theo kiểu mày không chết thì tao chết.
Vậy là một mình Tần Phong chấp ba tên, tên còn lại lao vào Minh Trang, Hải Quỳnh bị họ đẩy ra xa khỏi vòng chiến.
Bên ngòai mọi người lo ó xôn xao, nhưng chẳng ai dám xông vào, họ sợ bị vạ lây. Còn Hải Quỳnh thì đứng bên ngoài thấp thỏm, chỉ hận bản thân quá vô dụng .
Nhưng ngay sau đó vài giây, tiếng còi huýt lên ở một góc đường, sau đó là tiếng còi xe cảnh sát ò e vang đến. cả bọn dừng cuộc đánh nhau lại, mặt xanh hơn tàu là chuối. Minh Trang nhìn Hải Quỳnh hét lên:
- Chạy mau…
Cô không muốn bị bắt đến đồn cảnh sát rồi phải kêu người thân đến bảo lãnh, việc này sẽ ảnh hưởng đến hạnh kiểm của các cô khi tốt nghiệp.
Hải Quỳnh nghe Minh trang hét lên thì giật bắn cả mình, muốn chạy nhưng không tài nào cất chân lên nỗi. Trong nhóm, cô là người nhát gan nhất, bây giờ cô càng thấy mình vô dụng thật. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp và to lớn nắm lấy tay cô lôi đi.
Hải Quỳnh cứ để mặt cho Tần Phong kéo đi, chẳng biết họ chạy qua bao nhiêu lâu nhưng phía sau vẫn vang lên tiếng còi. Đến một con hẻm nhỏ, Tần Phong kéo Hải Quỳnh nép vào, người cô bị ép sát tường, người Tần Phong áp sát vào người cô. Cả hai người ẩn mình trong bóng tối.
Cô nghe tiếng thở dồn dập phả ra trên đỉnh đầu mình. Cảm giác rất kì lạ, chưa bao giờ có ở cô, nhất là cô cảm nhận được hơi ấm của người con trai áp sát vào người mình. Cô nghe tiếng tim đập loạn, cứ ngỡ là tiếng tim của Tần Phong nhưng sau đó cô nhận ra đó là tiếng tim đập của mình. Gương mặt đang thẹn thùng của cô bỗng trở nên xấu hổ.
Hải Quỳnh cố gắng hít thở để bắt tim mình đập chậm lại, muốn thoát khỏi sự kiềm cập của hơi nóng mang mùi nam tính của Tần Phong nhưng khi cô vùng quẫy thì Tần Phong đã dùng một cánh tay giữ chặt lấy cô vào tường. Anh trầm giọng nói:
- Đừng có cục cựa, chịu khó chút đi.
Vừa nói ánh đưa mắt dáo dát ngó ra ngoài xem cảnh sát đã đi hết chưa. Anh không dám đứng xích ra vì sợ bị ánh đèn xét ngang kia phản chiếu sẽ dễ dàng bại lộ.
Hải Quỳnh há hốc mồm không dám thở vì bàn tay của Tần Phong đang đặt trên…
Cô muốn nhúc nhích nhưng không dám đành ngước mặt lên nhìn Tần Phong. Chỉ nhìn thấy được nữa bên mặt của anh ở góc nghiêng mà thôi. Nhưng Hải Quỳnh phải công nhận Tần Phong rất đẹp trai và có sức quyết rũ vô cùng lớn.
Cái mũi rất cao lại thẳng một đường thanh tú, chân mày rậm rất nam tính, khóe môi cong lên đầy quyết rũ. Thành tích học tập và thể thao rất tốt. Hèn gì mà con gái lại thích anh ta nhiều như thế.
Nhìn mới có chút xíu vậy mà tim Hải Quỳnh đập còn nhanh hơn lúc nãy, cô sợ Tần Phong phát hiện ra sự bất thường của mình vội hỏi:
- Cảnh sát đi chưa.
Tần Phong nhìn lại lần nữa, dường như mọi việc lại trở về thời gian bình thường, không gấp gáp nhưng ồn ào. Anh thở phào nhẹ nhỏm, bàn tay vô tình đụng mạnh về phía trước. Nhưng sau đó, anh cảm giác có một chút kì lạ, một cái gì đó mềm mềm tực như là….
Giật mình nhìn xuống, Hải Quỳnh đang cắn môi, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt mọng nước, dường như phải chịu đựng sự uất ức. Vả mặt lúc này của cô vô cùng đáng yêu, khiến Tần Phong ngay người ra say sưa đứng nhìn, quên mất việc rút tay ra khỏi ngực cô.
Cứ như vậy, chẳng biết là bao lâu, Hải Quỳnh thấy Tần Phong vẫn chưa chịu rút tay ra khỏi ngực mình, nỗi thẹn thùng và xấu hổ ập đến cô đưa tay tát mạnh vào mặt Tần Phong.
- Bốp…
Cái tát làm Tần Phong tỉnh tâm trí, đột nhiên thẹn quá hóa giận, anh gằn lên nói:
- Tôi đúng là điên mới có lòng tốt muốn quay lại cứu cô và các bạn.
- Ai thèm anh giúp chứ – Hải Quỳnh cũng bướng bĩnh cãi lại.
Tần Phong tức nghẹn họng, anh nhìn cô không chớp mắt, lửa giận đùng đùng nhưng sau đó anh quay đi sau khi buông ra câu:
- Tùy cô.
Nhìn Tần Phong bỏ đi, Hải Quỳnh bặm môi. Cô biết anh tốt bụng giúp mình, nhưng mà nhưng mà…dù gì cô cũng là con gái mà, cũng biết xấu hổ chứ bộ.
Tần Phong đã đi xa, hải Quỳnh mới giật mình nhìn lại bộ dạng mình, cái váy cô mặc đã bị rách và dơ thấy thương sau cú ngã. Đôi giày cao gót cũng bị gãy khi Tần Phong kéo chạy. Trên người không có một đồng xu dính túi mà tụi bạn cũng lạc mất tiêu , đồng nghĩ với việc, cô không thể trở về ký túc xá.
Hít một hơi, Hải Quỳnh đành múi mặt chạy theo Tần Phong.
Tần Phong đang sắp ra đường lộ, anh mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn lái xe về nên quyết định bắt taxi ra về. nhưng đột nhiên anh thấy áo mình bị ai đó nắm lấy từ đằng sau.
Quay người nhìn lại thì thấy vẻ mặt xụ xuống trong đáng thương vô cùng như con chó nhỏ bị bỏ rơi của Hải Quỳnh. Anh cau mày hỏi:
- Chuyện gì nữa đây?
Hải Quỳnh bặm môi cúi đầu không đáp.
Tần Phong thấy vậy thì bực bội định quay lưng bỏ đi tiếp thì lại bị cô giữ chặt áo. Giận dữ quay lưng lại thì Hải Quỳnh lí nhí nói:
- Tôi không có tiền đi về.
Tần Phong gnhe xong thì thở dài bất lực, đành cho cô theo mình lên taxi đi về ký túc xá.
Đang ngồi trầm ngâm nhìn ra bên ngoài thì đột nhiên Tần Phong càm thấy một bên vai mình nằng nặng, quay sang thì thầy Hải Quỳnh đang tực đầu vào vai anh ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hương thơm từ tóc cô bay ra khiến tim Tần Phong đập rộn ràng.
Cậu đưa tay tém giúp cô mái tóc đang che phủ gương mặt. Vô tình những ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh, bất giác không muốn rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...