Đôi Cánh Thiên Thần
-Tại sao? Đa số các cô gái đều nói là thích mùa đông.
-Bởi những cô gái anh quen không bị mùa đông cướp đi một nửa linh hồn.
-Ý em là?
Sophie không trả lời. Cô khẽ thở dài, phóng tầm mắt ra xa. Cái nhìn đăm chiêu, lơ đãng của cô khiến Leo lo lắng. Leo thoáng nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên môi cô, cái nụ cười tê tái, hanh hao khó tả…Bầu trời ngày đông u ám như chính cái cảm giác của Leo lúc này.
Là ai, ai đã lấy mất đôi cánh của em?
Trời dần sẩm tối. Sophie đứng dậy mang lại túi xách trên vai rồi quay lưng bước đi.
-Em về đây.
-Đợi anh, anh sẽ đưa em về.
Nhiều ngày sau đó, Leo không còn bắt gặp Sophie tung người trên chiếc xích đu trong công viên, cũng không còn thấy cô cặm cụi ngồi đọc sách trong thư viện nữa.
Anh không biết số điện thoại của cô, cũng không biết địa chỉ nhà cô ở đâu. Tất cả những gì anh biết, chỉ là một cái tên, và một đôi cánh để quên của thiên thần…
Ngày lại ngày, mùa đông vẫn tiếp diễn. Gió vẫn rít và tuyết vẫn rơi, tiết trời Phần Lan xám xịt. Leo đẩy cánh cửa Flower Café bước vào, anh định chọn ình chiếc bàn trong góc cho yên tĩnh thì thấy nó đã có người ngồi. Anh đang bước lại một chiếc bàn trống thì bỗng có tiếng gọi:
-Chàng trai cung sư tử, em ở đây!
Leo quay lưng lại, thì ra, người ngồi đó chính là em – vẫn hồn nhiên, trong trẻo như lần đầu anh trông thấy.
-Lâu nay em đi đâu, anh tìm em mãi?
-Tìm em? Không dễ để tìm một thiên thần đâu anh. – Sophie cười.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng gặp được cô, ngắm nhìn nụ cười của cô, được nói chuyện với cô, mọi thứ khiến anh thấy an tâm hơn trước. Cô đã không biến mất, cô vẫn ở đây, ngay cạnh anh lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...