Đôi Cánh Thiên Thần

-30 giây không hơn.
-Đây này.
Bức ảnh chụp Sophie từ lâu, không thấy mặt, chỉ thấy tấm lưng nhỏ, hai bàn tay nắm lấy hai bên dây đu, và ở trên vai, một đôi cánh màu trắng chập chờn, nửa như ảo, nửa như thật.
-Anh chụp bức ảnh này từ lâu, và em thấy không, em có hẳn một đôi cánh đấy.
-Có lẽ là chúng ta nên vào một quán ấm hơn, để nghe anh giải thích về sự lén lút này, anh nhỉ?

-Em không bận à?
-Có chứ, em bận hẹn café với một người chụp lén em.
Rồi Sophie nhoẻn cười. Trong vắt. Mảnh cười trong ấy vắt ngang đôi mắt Leo như một sợi màu sáng trong nền tối. Leo chộp lấy, bằng mắt, và trong lúc Sophie vẫn đang nhún nhảy dẫn đường đến quán ưa thích của cô, Leo đã kịp giấu mảnh màu ấy vào ngăn kéo bí mật nơi tim anh.
Flower coffee. Bàn số 4.

Một capuccino ấm ngọt cho tôi, một expresso thơm rẫy cho anh. Chàng trai này là kẻ đã chụp lén tôi, cũng là kẻ đã photoshop bậy bạ, làm cho lưng của tôi mọc thêm cánh, chợt, bả vai nhức mỏi, tôi xoay nhẹ cần cổ, anh ta vội chộp thêm một bức nữa.
- Em sẽ xinh đẹp hơn nếu không nhìn anh như thể muốn giết anh.
- Anh cũng sẽ là người tử tế hơn nếu bỏ thói quen chụp lén người khác.
Tôi nhíu mày, rồi phì cười. Một phần nghìn của giây, tôi thấy trong đôi mắt nâu sóng sánh kia là cả một biển đắm say. Một ánh mắt quen thuộc! Không phải anh, nhất định không phải anh… Sophie tự nhủ.
Ngoài trời, từng bông tuyết đã bắt đầu rơi nhè nhẹ, mùa đông tới rồi. Phần Lan những ngày đầu đông, cuối cùng, thời khắc cũng tới rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận