Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi từng hạt nặng nề xuống mặt đất ẩm. Màn đêm u ám tràn đầy mang hơi lạnh.
Lúc Âu Dương Quân cùng Minh An trở lại ngôi nhà hoang thì Phong cùng thuộc hạ của anh đã ở đó. Bên trong, người của Phan Nhã Vân đã bị diệt sạch chỉ còn mỗi mình cô ta vẫn ôm lấy gương mặt sưng vù ngồi dưới đất.
- Trương Phàm, Trương Phàm, anh ở đâu? Mau đến cứu em!
Nhã Vân kêu khóc thảm thiết cho đến khi một thanh âm lạnh lẽo bay vào tai, làm rung màn nhĩ nhạy cảm:
- Hắn ta chết rồi!
Sau vài giây ngạc nhiên, cô ta mới hoảng hốt:
- Âu Dương Quân? Anh... Anh chưa chết sao?
- Hừ, đương nhiên là tôi không thể chết khi các người còn sống. Cho dù các người chết, tôi vẫn sống!
Bị sự lạnh lùng của Quân bức ép, Phan Nhã Vân lắp bắp:
- Vậy Trương Phàm, anh ấy đã chết, là anh đã giết Trương Phàm?
- Không sai! Và nhanh thôi, cô cũng sẽ được gặp hắn!
Nói xong, Âu Dương Quân đứng dậy đi đến bên hố chuột. Lát sau, anh quay lại nói với Phan Nhã Vân, sắc mặt âm u đáng sợ:
- Cô định ném Minh An vào đó?
Phan Nhã Vân cố nhướng đôi mắt sưng húp nhìn anh, cười khinh khỉnh:
- Thế thì đã sao? Tôi còn muốn phá hủy gương mặt đáng ghét kia của cô ta!
- Cô đang ganh tỵ nhan sắc? Thật tiếc, gương mặt bây giờ của cô đến quỷ cũng phải sợ mà tránh xa!
Minh An lên tiếng đả kích.
Suốt buổi tối cô bị cô ta hành hạ khiến toàn thân đau buốt, bây giờ có thù không trả thật hổ thẹn với bản thân.
- Cô nói gì?
Phan Nhã Vân trợn trừng mắt. Cặp mắt sưng to trợn lên quả tạo hiện tượng đáng sợ.
- Liệu cô có biết Trương Phàm mà cô một mực yêu thương chỉ muốn lợi dụng cô để trả thù không?
- Im ngay! Cô dám bịa chuyện sao?
- Tôi không bịa đặt mà chỉ là kể lại sự thật mà thôi! Nghĩ xem, nếu hắn thật sự yêu cô thì khi vừa nhìn thấy gương mặt xấu xí này đã không ghét bỏ mà đẩy cô ra xa.
Minh An một lời lại một lời như mũi dao sắc nhọn găm vào người Phan Nhã Vân. Mà cô ta, càng nghe lại càng đau khổ. Kiểu hành hạ tâm lí này không thua kém gì hành hạ thân xác.
- Hắn tiếp cận cô lúc đầu chắc cũng chỉ muốn có chốn nương thân. Nhưng khi giành được cảm tình của cô và biết được bí mật hôn ước từ lâu mà cô đã từ bỏ ý định với Âu Dương Quân, hắn liền lợi dụng cô để đạt mục đích.
- Trịnh Minh An, tôi hận cô! Tôi có làm ma dưới địa phủ cũng nhất định không tha cho cô!
Phan Nhã Vân tức giận gầm rống.
Từ lúc Trương Phàm bỏ rơi cô khi bị kiến cắn và không tiếc lời mắng nhiếc, cô đã hiểu ra. Nhưng khi những điều đó được rõ ràng nói lên từ kẻ mà mình căm ghét lại khó chịu và đau đớn như bị mũi dao ngoáy sâu vào tim.
Chỉ trách cô trước đây ngu ngốc mà đi yêu mù quáng tên mặt người dạ thú kia!
- Đây!
Âu Dương Quân nãy giờ đứng đằng sau xem Minh An trả thù bằng tâm lí, ném đến trước mặt Phan Nhã Vân một khẩu súng. Anh lạnh lùng nói từng chữ rõ ràng:
- Dùng nó giết tôi đi! Cơ hội cuối cùng của cô đấy!
Phan Nhã Vân giương đôi mắt sưng húp nhìn vào khẩu súng dưới đất. San một hồi, cô ta sợ hãi loạng quạng bò đến cầu xin:
- Anh Quân, em sai rồi! Tha cho em đi! Xin anh hãy tha cho em lần này!
Âu Dương Quân ngồi xổm trước mặt cô ta, cất giọng khinh thị:
- Cô xem! Đến sống mà cô cũng chẳng thể làm gì được Minh An, thì lấy tư cách gì dọa cô ấy khi chết sẽ bám theo?
Câu nói của anh như một cột sét với cường độ kinh người đánh xuống đầu Nhã Vân.
Ngay cả sự an ủi bằng suy nghĩ viễn vông trước khi chết của cô ta, anh cũng dập tắt. Anh muốn cô ta phải chết trong tuyệt vọng, trong sợ hãi cùng đau đớn. Đó là cái giá phải trả vì đã gây tổn thương đến người con gái anh hết mực yêu thương. ( cao tay )
- Tôi đã cho cô một cơ hội nhưng cô không nắm lấy lại đi cầu xin người khác. Chính cô đã không đối xử tốt với bản thân, vậy thì đừng trách ông trời tại sao tàn nhẫn với mình.
Nói xong, Quân cầm khẩu súng dưới đất mà nhắm vào đầu Phan Nhã Vân. Cô ta sợ hãi tột độ nói sảng:
- Đừng, đừng! Tôi dù sao cũng là vị hôn thê của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy được! Bố tôi Phan Thành sẽ không tha cho anh!
Nghe được câu nói này từ miệng cô ta, Âu Dương Quân nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
- Phan Thành? Hừ, làm sao đây? Cách đây ít phút ông ta đã bị người của tôi cho lên đường trước rồi thì làm sao trả thù giúp cô? Ông ta đáng lẽ sẽ không chết tức tưởi như vậy nếu không dung túng ột đứa con gái như cô tác quái!
Phan Nhã Vân chưa kịp đau lòng khi nghe tin cái chết của bố mình thì đã bị một câu nói khủng khiếp hơn chiếm mất ý thức.
- Ném cô ta xuống hố!
Giọng của Âu Dương Quân lạnh lẽo cực độ, vang vọng trong không gian tràn ngập tiếng mưa. Nếu không nhắc lại ba chữ “vị hôn thê” cùng sự bấu víu hi vọng cuối cùng ở Phan Thành, cô ta hẳn còn được chết nhẹ nhàng bởi một phát súng của anh.
Nhưng lời nói đọi máu, nói sai thì không sửa được.
- A A A!
Tiếng hét của Phan Nhã Vân cùng tiếng bầy chuột chít chít mừng rỡ được ban thức ăn tạo nên một mớ tạp âm quỷ dị, rợn tóc gáy.
Trong không gian dâng lên vị tanh của máu tươi...
Khi Phan Nhã Vân không còn có thể lên tiếng được nữa thì đột nhiên Minh An cũng ngã xuống ngất dưới nền đất ẩm.
- An! Minh An! Mau mang xe đến đây!
Âu Dương Quân hoảng hốt chạy lại đỡ cơ thể Minh An đã mềm như cọng bún. ( thôi xong rồi )
____Yun_Coi____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...