Rời khỏi đô thị, không khí thanh bình vùng ngoại ô khiến con người cảm thấy thật dễ chịu. Những cánh cò trắng muốt nổi bật giữa chiều muộn đang sải cánh bay trên cánh đồng dài như bất tận.
Trên con đường nhỏ vắng người, một chiếc BMW màu đen lướt nhanh như gió.
Nơi Phan Nhã Vân hẹn ăn tối là một căn biệt thự biệt lập nằm gần khu đồi núi thấp cách xa nhà dân.
Lúc Âu Dương Quân và Minh An đến nơi thì trời đã nhá nhem tối. Trước mặt họ là một căn nhà to lớn bật đèn sáng mờ, nổi lên giữa một vùng xám xịt đen tối không khỏi khiến người ta bất giác nghĩ đến... lâu đài ma. ( hiuhiu)
Âu Dương Quân vừa dừng xe liền nhíu mày rồi nhìn sang Minh An. Anh lấy ra một khẩu súng lục đưa cho cô:
- Cõ lẽ cô ta sẽ kết thúc sớm kế hoạch tiếp cận một tháng vào hôm nay! Em nên cẩn thận!
Minh An ngạc nhiên đón lấy khẩu súng rồi giấu vào trong đôi bốt đen cao đến gối.
- Anh cũng phát hiện điều bất thường sao?
Âu Dương Quân không vội trả lời mà mở cửa xe bước xuống quan sát, Minh An cũng nhanh chóng đi theo.
- Chúng dùng đến cả trăm người bố trí quanh đây!
Nhìn những dấu chân lộn xộn dưới nền đất ẩm, Quân phỏng đoán. Sau đó, anh nhanh chóng liên lạc với Phong đang đợi lệnh ở khu vực cách đây không xa.
Trong không khí tràn đầy hơi nước và gió lạnh, bây giờ còn phảng phất thêm mùi chết chóc.
Trước cổng ngôi biệt thự sang trọng, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể tôn lên những đường cong hấp dẫn đang đứng đợi. Mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn được xõa dài ngang vai. Khi thấy người thanh niên tuấn tú ngời ngời tiến vào, mắt cô ta như chợt sáng lên. Nhưng vừa liếc nhìn sang người đi cạnh anh, đôi mắt đó lại hiện lên tia căm ghét.
- Anh Quân, cảm ơn anh đã nhận lời cùng em dùng bữa tối!
Phan Nhã Vân dùng giọng điệu lanh lảnh, tươi cười nói với Âu Dương Quân. Theo thói quen, cô ta tiến đến định ôm lấy cánh tay anh nhưng bị anh vô tình bước tới tránh khỏi. Thấy vậy, Minh An không khỏi vui vẻ mà cười trộm.
- Phan Nhã Vân, cô định để khách đứng mãi ngoài này sao?
Vừa bị mất mặt lại nghe Minh An lên giọng, Phan Nhã Vân thẹn quá quá giận liền gắt:
- Tôi nhớ tôi cũng không có mời cô!
- Vậy sao?
Âu Dương Quân lạnh lùng lên tiếng trước khi Minh An kịp mở miệng.
Thấy anh nắm tay Minh An có ý muốn rời đi, Phan Nhã Vân hốt hoảng chạy đến chắn đường.
- Em không có ý đó, em chỉ là nói đùa, nói đùa mà! À, bàn tiệc em đã dọn sẵn rồi, chúng ta vào thôi!
Không thể chạm vào người Âu Dương Quân, Phan Nhã Vân đành mặt dày tỏ ra thân mật kéo tay Minh An vào trong. Cô ta quyết định nhịn nhục để đạt được mục đích.
Giữa đại sảnh ngập tràn ánh sáng là một chiếc bàn tròn đầy thức ăn hấp dẫn đủ mùi vị.
Âu Dương Quân ngồi vào ghế giữa, hai bên còn lại là Minh An và Phan Nhã Vân. Cô ta đang uốn éo tìm thế ngồi đẹp nhất rồi luyên thuyên tìm chủ đề trò chuyện cùng Dương Quân.
Nhưng Âu Dương Quân không quan tâm, anh chỉ trả lời những câu nào mà anh cho là cần thiết. Phần lớn sự chú ý của anh dùng để quan sát căn sảnh rồi gõ gõ nhẹ lên bàn như đang nhịp theo điệu nhạc đang mở.
Minh An liếc sang tay anh với vẻ ngạc nhiên.
Âu Dương Quân rất kén chọn khi nghe nhạc. Đặc biệt những bài nhạc yêu đương tạp nham mà Phan Nhã Vân đang cho phát là loại anh luôn dùng những từ tệ hại nhất để bình phẩm. Nếu không phải: “Cái này là nhạc gì thế? Ngữ điệu loài heo sao?” thì sẽ là: “Ồ, thì ra đây là tiếng gầm rú từ núi rừng!” hoặc khắc nghiệt hơn: “Kẻ hát bài này là động vật quý hiếm đấy, Minh An, em nên gọi cho Hội bảo vệ động vật hoang dã, sẽ được tiền!”
( bố ông phũ vừa)
Sau một hồi quan sát, trong đầu Minh An vụt qua một tia sáng. Cách gõ đó không phải điệu nhạc mà là...
Mã Morse!
Morse là một loại kí hiệu được sử dụng phổ biến trong mật thư, chúng chỉ gồm hai kí hiệu “chấm” và “gạch” để tạo thành mật mã truyền tin.
Chăm chú nhìn lần nữa vào ngón tay của Âu Dương Quân đang gõ nhẹ, thỉnh thoảng miết trên mặt bàn như tạo kí hiệu “gạch”, Minh An bắt đại não của mình hoạt động và nhẩm thầm theo nhịp gõ kia.
“Cửa sổ... trái... 3.”
“Hành lang... 15.”
“Phải... ban công... 10.”
...
Âu Dương Quân là đang nói cho cô biết vị trí và số lượng kẻ địch đang nấp quanh ngôi nhà!
Đang tập trung cao độ thì bỗng một tiếng rơi của kim loại chạm vào nền nhà lót gạch cao cấp, tạo ra âm vang lớn khiến Minh An giật mình. Cả ba người trên bàn ăn không hẹn mà cùng quay về hướng phát ra âm thanh.
- Thật ngại quá, chắc do đầu bếp không cẩn thận nên làm rơi dụng cụ! Để em đi xem sao! Anh Quân, anh cứ tự nhiên dùng bữa!
Phan Nhã Vân sắc mặt biến đổi, nhanh chóng đứng dậy tiến về nhà bếp.
Thấy cô ta khuất bóng ở khúc rẽ ở hành lang nối vào trong, Minh An nhỏ tiếng nói:
- Tôi sẽ đi theo xem!
- Rất nguy hiểm, ngồi yên đi!
Quân thấy An đứng lên thì liền kéo tay cô lại với vẻ nghiêm túc. Những lúc như thế này, thần sắc và giọng nói của anh lại trở nên thật lạnh lùng.
- Không sao, tôi sẽ cẩn thận!
Minh An hơi chần chừ trước hành động bất ngờ của anh nhưng vẫn quyết định đi xem xét. Thấy lá trên những chậu cây ở cửa sổ khẽ động nên anh cũng miễn cưỡng buông tay.
- Nhất định không được hành động một mình, nếu có biến phải gọi tôi ngay!
Nghe Âu Dương Quân dặn dò kĩ lưỡng xong, Minh An gật đầu rồi nói lớn, đủ để lọt đến tai những kẻ tập kích xung quanh:
- Á, đau bụng quá! Tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại!
Nhìn bóng cô biến mất sau khúc rẽ, Âu Dương Quân chợt nhói lên một dự cảm xấu.
---
Mon men hết một hành lang dài gấp khúc, An mới tìm thấy nhà bếp. Nghe tiếng người bên trong, cô liền nhẹ nhàng tiến đến nép sát cửa rồi hé mắt qua phần bản lề nhìn vào.
Vừa thấy cảnh tượng trước mặt, Minh An được phen há hốc mồm.
Phan Nhã Vân đang cùng một tên đàn ông. Hai thân hình cuộn chặt vào nhau tạo ra tiếng ma sát của quần áo.
Minh An quay mặt đi suy nghĩ.
Hừ, Âu Dương Quân, đáng đời anh! Chưa làm chồng người ta mà đã bị cắm sừng!
- Dừng lại đi, bây giờ không phải lúc!
Thấy tên đàn ông trước mặt có ý muốn quá đáng, Phan Nhã Vân liền đẩy ra rồi nói trong tiếng thở gấp. Sau đó, cô ta lại nhón chân lên ôm lấy cổ tên đó mà nũng nịu:
- Đợi qua đêm nay, em sẽ cho anh nhiều hơn thế này, chịu không?
Không gian bao trùm một màn mờ ám khiến kẻ vô tình nhìn thấy như Minh An cũng phải đỏ mặt. Cô có cảm giác mình là kẻ hạ lưu đang xem lén riêng tư của người khác. Đang định quay người bỏ đi thì cô bất ngờ nghe thấy người đàn ông của Phan Nhã Vân lên tiếng:
- Được, đợi cho nổ banh xác tên Âu Dương Quân, chúng ta sẽ cao bay xa chạy, đi hưởng hạnh phúc của mình.
- Vâng! Em sẽ giúp anh trả thù hắn ta!
Minh An kinh ngạc bịt chặt miệng mình, tránh phát ra âm thanh hô hấp gấp gáp.
Phan Nhã Vân không phải tiếp cận Âu Dương Quân để nhắm đến cái ghế bà chủ Âu Dương mà vì muốn trả thù giúp tình nhân của cô ta. Quan trọng hơn, bây giờ, ngoài bọn người đang rình rập ngoài kia đợi lệnh giết anh, chúng còn đặt bom ngay trong căn biệt thự.
Không được, cô nhất định phải quay lại báo cho Âu Dương Quân!
Vừa xoay người, Minh An bất ngờ bị chặn lại bởi hai tên đàn em của Phan Nhã Vân. Chúng đã theo dõi cô từ lúc rời khỏi đại sảnh.
Không lưỡng lự gì, Minh An dứt khoát tung chân đá xoáy về hướng chúng rồi nhân cơ hội vượt qua chạy đi tìm Quân.
- Bắt lấy cô ta!
Một tên hô hào bắt lấy Minh An. Cùng lúc đó, Phan Nhã Vân và người tình của cô ta cũng vội vàng chạy đến.
- Có việc gì?
- Cô ta, kẻ đi cùng Âu Dương Quân vừa từ đây chạy đi!
Nghe tên đàn em báo lại, mặt Phan Nhã Vân đã chuyển sang một mảng trắng bệch, người mềm nhũn ngã vào tên đàn ông bên cạnh.
- Chết rồi! Nếu Âu Dương Quân biết, anh ta nhất định không tha cho chúng ta!
- Em yên tâm! Chúng ta đã bố trí rất nhiều người ở quanh đây, hắn bây giờ biết cũng đã muộn.
Tên đàn ông lên tiếng trấn an Phan Nhã Vân. Hắn hướng ánh mắt hắn thù hận đến nơi Minh An vừa chạy đi, ra lệnh:
- Phải bắt cô ta trước khi ả đi báo cho Âu Dương Quân!
___ end chap 41___ m.n đọc cho nhận xét nhé J
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...