Lời nói của Thượng Quan Thập hung hăng kích thích lòng tự trọng vào tư cách đàn ông của Hắc Ưng, cũng gợi lại căm hận mạnh mẽ của Hắc Ưng với cậu. Thế là, Hắc Ưng tức giận công tâm, hắn một cái tát hung hăng lướt về phía má phải của Thượng Quan Thập. Sau một tiếng “bộp!”, má phải của Thượng Quan Thập bỗng nhiên lệch sang môt bên. Dấu năm ngón tay đỏ tươi, trên khuôn mặt tái nhợt có thể thấy được rõ ràng.
Sau đó, Hắc Ưng lại một phen kéo tóc Thượng Quan Thập qua, khát máu nói với cậu: “Thằng đĩ! Nếu không phải là mày, tao có biến thành như vậy không? Đây đều là lỗi của mày. Là mày, làm cho tao bị người trong giới nhạo báng; cũng là mày, làm hại tao bị người Huyết Sát minh truy sát, làm cho tao giống như chuột chạy qua đường, bị người cười nhạo, bị người truy đánh. Thằng đĩ! Tao nhất định phải làm cho mày sống không bằng chết!”.
Thượng Quan Thập bị thù hận bao trùm, dường như đã không còn cảm thấy đau đớn, cậu chỉ là khuôn mặt lửa giận nhìn về phía Hắc Ưng, lạnh lùng nói: “Dù cho tôi có chết, tôi tình nguyện xuống địa ngục biến thành ma quỷ, cũng không nguyện bay lên thiên đường. Bởi vì như thế tôi có thể biến thành ác quỷ, hướng ông đòi mạng.”
“Ha ha ha…”, bất thình lình, Hắc Ưng sau một hồi cười to, đột nhiên đẩy Thượng Quan Thập ra. Thượng Quan Thập trượt mấy lần, mới cố đứng lại được. Cậu tức giận nhìn về phía Hắc Ưng, vẻ mặt căm hận, vẻ mặt không cam lòng.
“Kỳ thực, mày không cần nhìn tao như thế. Đây chính là trừng phạt tao đặc biệt thiết kế cho mày. Mày hẳn là nên cảm ơn tao cho tốt mới đúng. Tao không có tìm mấy thằng đàn ông đến thay phiên làm mày, cũng đã rất không tệ rồi! Biết không? Đối với mày như vậy, là căn bản không làm dịu được sự hung ác của tao đối với mày. Vì thế, tao phải chậm rãi hành hạ mày, cho đến khi mày tắt thở mới thôi. Thấy không? Khối đài cao này rỗng. Theo tan chảy của băng dưới chân mày, dây da treo trên cổ mày kia sẽ càng ngày càng chặt! Cẩn thận giẫm lên một chút, mày ráng sức làm cho băng chậm một tan chút đi! Có điều để tăng thêm lạc thú chơi đùa, tao sẽ động tay chân một chút, mày cứ chờ mong đi! Ha ha ha…” Hắc Ưng vừa nói xong, hắn liền cười lớn xoay người. Huýt gió một tiếng hướng phía ngoài cửa. Sau đó, từ bên ngoài đi vào một người áo đen.
Hắc Ưng lạnh lùng hạ mệnh lệnh với người áo đen kia: “Cho hắn mười lăm ml!”
Người áo đen sợ run một cái, do dự mở miệng nói: “… Anh cả, hắn…”
“Đồ ăn hại! Ngẩn ra để làm gì! Tao nói bao nhiêu, chính là bấy nhiêu! Sau khi tiêm xong, lấy cái roi da đặc chế của tao tới. Hôm nay, tao không thể không dạy dỗ thằng đĩ này, tao nhất định phải cho nó sống không bằng chết!”
Thượng Quan Thập mặt không chút thay đổi nhìn người áo đen kia đẩy chất lỏng màu đỏ trong ống tiêm vào cơ thể mình. Cậu biết mình lần này là trốn không thoát, bởi vì Hắc Ưng kia tuyệt đối sẽ không để cho cậu còn sống đi ra. Bởi vậy, chính cậu đã làm xong dự định vẹn toàn trong lòng, cùng lắm thì chính là một đường chết. Với cậu mà nói, mình bây giờ đã không còn chuyện gì phải lo lắng nữa rồi. Tả Dực cùng Hữu Dực yêu nhất đã có chỗ dựa tốt nhất. Vì thế cậu có thể thản nhiên đối mặt bất cứ chuyện gì sắp sửa xảy ra. Cậu giờ này chỉ có một nguyện vọng, đó chính là, hi vọng ông trời có thể cho cậu một cơ hội cùng đến chỗ chết với Hắc Ưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...