Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

“Bác Lương, cháu xin lỗi! Cháu đem… đem Thập bán cho…bán cho người yêu cũ trước đây của cậu ấy… Cháu xin lỗi!”

“Người yêu cũ? Bán cho người yêu cũ gì? Giang Hoa cháu nói nói cho rõ ràng một chút!” Giáo sư Lương bắt đầu trở nên lo lắng.

Ngay sau đó, trong không khí tiếp tục truyền đến tiếng Giang Hoa chậm chạp mà run run.

“… Người yêu cũ của Thập gọi là Hắc Ưng. Cháu vì bị người ta lật mặt mà nợ Hắc Ưng vay nặng lãi. Một lần vô tình, cháu thấy được bức ảnh của Thập trên tay Hắc Ưng. Vì thế cháu liền hỏi hắn một chút tình huống. Hắn nói, mười bốn năm trước, Thập từng ở chốn thanh sắc ‘Đọa Thiên’. Ở nơi đó, hắn giúp đỡ Thập thoát khỏi bể khổ, cũng trở thành người yêu của Thập. Về sau, bọn họ bởi vì một chút hiểu lầm, ra tay quá nặng. Thập không cẩn thận phế đi hắn, làm cho Hắc Ưng không thể quan hệ nữa. Sau đó, Thập bởi vì sợ mà chạy. Thế nhưng Hắc Ưng lại vẫn đang tìm cậu ấy… Bởi vì không thể có đủ tiền, nên, cháu liền nói cho Hắc Ưng tình hình có liên quan đến Thập, điều kiện… điều kiện là… là bù cho tất cả tiền nợ của cháu…”


Đang khi mọi người còn chưa kịp tiêu hóa những lời khiến cho người ta hết hồn kia, “A!”, tiếng thét chói tai của Thượng Quan Hữu Dực truyền đến, thu hút lực chú ý của mọi người. Sau đó, mọi người liền thấy Thượng Quan Hữu Dực lo lắng chạy đến trước mặt Giang Hoa, đỏ hồng mắt, nghiêm khắc lên án: “Những thứ này đều là Hắc Ưng nói cho chú biết sao? Hừ! Người yêu cũ! Hắn chính là hung thủ giết chết anh trai cha. Mười bốn năm trước, cha bởi vì bệnh của bà nội đích thực là từng ở ‘Đọa Thiên’. Có điều, cha chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường. Một lần, Hắc Ưng cưỡng bức cha, anh trai cha vì cứu cha mà bị Hắc Ưng giết chết. Vì thế cha phế đi hắn. Chú… Chú… thế nhưng đem cha bán cho loại người như vậy… Chú Giang, cháu thực sự là nhìn lầm chú! Nếu cha xảy ra chuyện gì, cháu cả đời cũng không tha thứ cho chú…”. Sau khi nói xong những lời này, Thượng Quan Hữu Dực liền bổ nhào vào trong lòng ông nội bên cạnh, bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Thượng Quan Tả Dực ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hoa bởi vì lời nói của Thượng Quan Hữu Dực mà hoàn toàn nghệt ra, lạnh lùng mở miệng nói: “Cháu rất may mắn cha cự tuyệt chú. Chú thật sự là một chút cũng không xứng với cha chúng cháu. Nếu như cha xảy ra chuyện gì, cháu cũng không phải là chỉ đơn giản hận chú như vậy!”

Sau khi nói xong những lời, Thượng Quan Tả Dực lo lắng nói với Hiên Viên Liệt: “Chú Liệt, chú mau gọi điện thoại cho chú Long Nhật, chú ấy nhất định là đã biết gì đó. Nếu không, chú ấy ban nãy không đi gấp như thế!”


Hiên Viên Liệt thật vất vả kịp phản ứng từ trong kinh ngạc, lấy di động trên người ra, dùng ngón tay hơi run rẩy bấm dãy số của Hiên Viên Long Nhật, sau một hồi “tút – tút – tút”, bên kia điện thoại truyền đến tiếng Hiên Viên Long Nhật.

[Liệt! Có gì vậy? Anh chính là đang bề bộn nhiều việc nha!]

“… Giang Hoa đang ở đây, bọn em đều biết rồi. Anh với anh cả bọn họ có phải đang vội cứu Thập hay không, bọn em đều rất lo lắng, nhất là Tả Dực và Hữu Dực.”

[… Vậy à? Nói cho Tả Dực và Hữu Dực, bọn anh nhất định sẽ mang cha của chúng nó hoàn hảo không tổn hao gì về. Mọi người cứ yên tâm chờ đi! Có chuyện gì, anh sẽ liên lạc với bọn em. Anh cúp máy… Tút… Tút… Tút…]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui