Đưa mắt nhìn đến khi cha trở lại phòng bếp, hai đứa nhóc nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, không đếm xỉa đến sự kinh ngạc của Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, ngồi trước mặt bọn họ cẩn thận thì thầm vào tai nhau.
“Anh à, em cảm thấy cái gã gọi là Hiên Viên Diệu kia không dễ đối phó, còn gã còn lại! Tương đối dễ dàng.”
“Ừ! Anh cũng phát hiện! Sau khi bọn hắn nhìn thấy cha, Hiên Viên Diệu kia toàn che giấu cảm xúc. Mà Nam Cung Diễm lại là bộ mặt có viết ‘Tôi là sắc lang’, so với người kia, người này hình như khá ngốc, hơn nữa tương đối dễ đối phó. Nghĩ ra cách gì chưa?”
“Hừ hừ! Đương nhiên!”
Sau khi thì thầm xong, hai đứa nhìn nhau cười, đôi cánh đen mọc ra, nụ cười quỷ dị bức người. Trong nháy mắt, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm dường như nhìn thấy một đôi tiểu ác ma, đối diện bọn họ nhe răng nhếch mép, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ đập vào mặt. Vì thế, bọn họ giữ bình tĩnh ngồi ngay ngắn, nắm chắc phương châm tác chiến “Địch không động ta không động, địch khẽ động ta mới động”, chuẩn bị tiếp chiêu.
“Nói đi! Mục đích của các người là gì?” Tả Dực tiên phong phá vỡ yên lặng giữa bốn người.
“Con là anh Thượng Quan Tả Dực phải không! Chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nhìn các con cùng cha các con một chút mà thôi.” Hiên Viên Diệu bình tĩnh trả lời.
“Chỉ như vậy? Sợ rằng không có đơn giản như thế đi! Tám năm cũng chưa từng ló mặt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện… Cách nói thế này rất khó làm cho người ta tin!” Hữu Dực bày ra một bộ biểu tình phi thường tin tưởng, chậm rãi nói.
“Hữu Dực, nói như thế nào chúng ta cũng là ba của hai con đi! Ba nhìn con, đạo lý hiển nhiên mà!” Nam Cung Diễm tỉ mỉ giải thích.
“Ba? A! Chỉ là một người cung cấp cho cơ thể mẹ một tiểu trùng (1) bơi thôi! Số lượng nhiều, gieo giống rộng. Tám năm, xin hỏi các người đã có bao nhiêu con trai hay con gái rồi?” Tả Dực bày ra bộ dáng chuyên nghiệp, phân tích kỹ lưỡng.
Đối mặt với câu hỏi cố ý làm khó dễ mà sắc bén của Tả Dực, Nam Cung Diễm mồ hôi lạnh đầm đìa. Cho dù hắn làm hòa thượng 8 năm, cũng không có con, hắn vẫn là đã từng có một quãng cuộc sống ăn chơi sa đọa. Vì thế hắn tự cảm thấy đuối lý, không thể đưa ra đáp án hợp tình.
“Trừ hai con ra, chúng ta không có đứa nhỏ nào khác, cũng chưa có kết hôn.” Hiên Viên Diệu đúng lúc đưa ra câu giải thích rõ ràng.
“Vậy mục đích chủ yếu của các người là cha…” Vẻ mặt Hữu Dực biểu lộ không tin.
“Đúng! Chúng ta muốn theo đuổi cậu ấy!” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm trăm miệng một lời đáp lại.
“À há! Anh – à, anh nói hi vọng của bọn họ có lớn không?” Hữu Dực nhạo báng hỏi.
Tả Dực nghiêng đầu nhỏ, biểu tượng như đang tự suy ngẫm một chút, sau đó trả lời một bộ đương nhiên: “Về cơ bản, trị số hi vọng là zero.”
“Tại sao?” Nam Cung Diễm không nhịn nổi bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên! Thứ nhất, bọn tôi sẽ không giúp các người. Cha đã nói bọn tôi là đôi cánh của cha. Từ điểm đó xem xét, đối với cha mà nói, hai anh em bọn tôi chính là xếp hạng no.1. Chỉ cần chúng tôi nói một chữ ‘không’, cha tuyệt đối sẽ không chấp nhận các người. Ngược lại, cũng vậy. Thứ hai, các người ở trong lòng cha không để lại bất cứ dấu vết gì. Cha căn bản không nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm đó. Cuối cùng, ông cực kỳ không vừa lòng với hành vi biến mất cả tám năm của các người. Ở trong lòng cha, ông chính là mặt trời của cha, cha cực kỳ nghe lời ông. Với lại trong lòng ông, cũng đã có một ứng viên tốt nhất. Cho nên các người… hoàn – toàn – vô – vọng!” Hữu Dực cười trên nỗi đau của người khác đưa ra giải thích.
“Tám năm không xuất hiện, đích thực là sai lầm lớn nhất của bọn ta. Bọn ta sở dĩ không có xuất hiện là có nguyên nhân. Các còn còn quá nhỏ, cho dù bọn ta giải thích với các con, các con cũng nghe không hiểu.” Hiên Viên Diệu cẩn thận giải thích.
“Bọn tôi, ông và cha cũng không cần giải thích. Bởi vì giải thích chính là che giấu, che giấu tức là sự thật.” Tả Dực bác lại.
“…” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm không còn lời nào để nói, bại trận. Bọn họ cũng đồng thời cảm nhận được sâu sắc chỉ số thông minh cao, tính tình chín chắn của hai đứa con.
Lúc Thượng Quan Thập xuất hiện ở phòng khách, cuộc so tài biện luận cha con chính thức kết thúc. Bên bảo vệ: Thượng Quan Tả Dực, Thượng Quan Hữu Dực giành chiến thắng. Bên phản biện: Hiên Viên Diệu, Nam Cung Diễm thảm bại.
Trước mắt Thượng Quan Thập xuất hiện một màn thế này. Hai đứa nhóc dương dương đắc ý, vô cùng vui vẻ. Mà Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm đối diện chúng nó lại có vẻ không vui, mây đen trên đầu.
Vì vậy Thượng Quan Thập trong bữa ăn cực kì khó hiểu, hai đứa nhóc ngấm ngầm mừng thầm cùng hai ông ba ăn không ngon từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc…
Sau cùng, Thượng Quan Tả Dực cùng Thượng Quan Hữu Dực hết sức phấn khởi tiễn Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm khuôn mặt vẫn u ám. Mà Thượng Quan Thập ở một bên vẫn chẳng hiểu cái gì, trên mặt là dấu chấm hỏi.
Chú thích
(1) tiểu trùng: à ừm, nếu ta hiểu không lầm thì em ý đang nói về t*ng trùng ạ =)) ↑
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...