Đời Callboy

Sau khi tôi chịu đồng ý là cho lão Tư, tôi được dọn tới một căn phòng khác để ở. Sống chung với tôi là một thanh niên tên Huân... Đêm đêm, hai đứa nằm trò chuyện và nhờ thế, tôi hiểu rõ hơn về hoàn cảnh mà mình đang đối mặt. Cũng như tôi, Huân cũng từ 1 tỉnh miền Tây lên Tp kiếm cơ hội để đổi đời, gặp lão Tư ở ngay bến xe. Nghe theo lời hứa kiếm việc làm, chỗ ở, Huân sa vào động wỷ này, lúc đầu cũng chống cự, sau 2 tuần thì bắt đầu đi làm, vậy là Huân chấp nhận lâu hơn tôi. Những đứa như chúng tôi, người ta gọi là... Ờ, nếu mà sang trọng thì kêu là Callboy, Trai Gọi, nếu bình dân, thì cứ gọi là Đĩ Đực, đều là nó cả thôi. Nói tới đây, Huân bật cười, nhưng tôi chắc cắhn rằng tôi thấy cái gì đó ướt ướt trong mắt Huân. Ở đây, đa số mọi ngừơi đều có hoàn cảnh như hai đứa tôi, ngoài một số người khác là tự nguyện làm việc cho lão Tư. Cũng có vài người nhất quyết không làm chuyện đồi bại này, thì lão Tư nhốt chừng 1 tháng, rồi đánh ột trận thừa chết thiếu chết rồi lột hết quần áo, vứt ra ngoài đường như một món hàng phế phẩm...số còn lại bị đánh đập, hăm dọa, dụ dỗ một thời gian thì cũng bắt đầu đi làm cho lão tư thôi. Làm ở đây cũng khá lắm, nếu mà ngày nào cũng có khách, tới tháng kiếm được chừng gần 3 triệu, ăn uống và tiền nhà thì đã có lão Tư lo tất cả rồi, chắc chắn sẽ có tiền dư gởi về gia đình. Cái căn phòng mà hôm đó tôi ở là phòng dành cho người mới, ai mới tới cũng "được" vào đó ở hết, đến khi nào nghe lời thì ra ở chung với người khác... Các câu chuyện cứ thế miên mang, trôi về vô tận như cuộc đời chúng tôi vậy.
Hai ngày sau tôi bắt đầu làm việc, nói là làm việc cho sang, chứ thật ra công việc chúng của chúng tôi là mặc duy nhất một cái quần lót, hay ai còn ngại (như tôi) thì mặc một cái quần jean ngắn, rồi ngồi coi TV ở phòng khách... Lâu lâu, tên Sơn lại dắt vào nhà một người khách, có khi là một thanh niên, có khi là 1 tên trung niên cỡ lão Tư, cũng có khi là một lão già ngoài 50, da nhăn nheo, kinh tởm. Có lẽ tôi là người mới, lại khá điển trai, nên rất nhiều người khách vào và chọn tôi, họ chỉ vào tôi như một món hàng, rồi lão tư gật đầu ra hiệuc ho tôi lên lầu cùng tên bệnh hoạn kia, vào một căn phòng được chuẩn bị trước. Thời gian đầu tiên, khi chưa quen với công việc kinh tởm đó, có nhiều lần làm khách không hài lòng, chưa gì thì đã ra về, tôi bị lão Tư tát ột cái nảy lửa, rồi lôi tôi lên giường, "dạy" tôi cách làm hài lòng khách...Vài ba lần rồi tôi cũng quen dần cái cảm giác đó.
Làm cái nghề này, lão Tư dạy tôi "2 không và 1 phải". 2 không là "Không hỏi, không kể", không được hỏi về thân thế của khách, không được kể về bản thân. 1 phải là Làm khách hài lòng. Làm cái nghề này cũng là, cũng là hai người con trai, nhưng lúc thì tôi được yêu cầu nằm trên, lúc thì được bảo nằm dưới, có khi gặp khách, họ còn kêu tôi vào cả hai vị trí ấy, khó mà hiểu được. Mỗi lần đi khách như vậy, lão Tư đưa tôi 50 ngàn, tôi không biết chính xác là khách phải trả bao nhiêu tiền, vì cũng không có gan để hỏi. Với tôi lúc đó, 50 là rất lớn, có thể cho gia đình tôi đi chợ gần cả tuần lễ. Tôi làm, và bắt đầu quen với công việc này, tôi đã biết cách cười thật tươi khi khách đến chọn lựa, biết cách chèo kéo khách, có lẽ vì vậy mà có hôm tôi tiếp tới 4,5 người khách. Có hôm đang ngủ, tên Sơn đánh thức tôi dậy vì có khách chỉ đích danh tôi... Co lẽ tôi đã yêu thích cái công việc nàu rồi, và cam tâm với những gì rôi đang có rồi... nhưng mỗi lần đi tắm, tôi vẫn hay ngồi dưới vòi nước thật lâu, để nứơc xả lên người, những lúc như thế tôi cứ hi vọng nứơc sẽ cuốn đi những dơ bẩn trên người tôi, và cả nước mắt... Cái lý do duy nhất để tôi tiếp tục công việc này là mãnh lực của đồng tiền... lúc này tôi kiếm tiền wá dễ, dễ tới mức không ngờ được và bản thân của tôi cũng bị sự dễ dàng đó khuất phục. Đôi khi tôi đã nghĩ, với một đứa dưới quê lên, học hành chả tới đâu, làm cái nghề gì mà một tháng kiếm hơn 2 triệu đồng, một con số không tưởng. Chính cái ý nghĩ đó càng ngày càng đẩy tôi vào vũng bùn nhơ nhớp của cuộc đời. Tôi không chối cãi hay bào chữa khi mọi người cho rằng tôi là một thằng lười lao động, lệ thuộc vào đồng tiền bẩn thiểu. Nhưng đang kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy, liệu là bạn, bạn có muốn bỏ để đi làm khuân vác, phụ hồ để kiếm một ngày 20 ngàn hay không? Là người, ai lại không có tính lánh nặng tìm nhẹ cho bản thân mình chứ?
Tôi làm được vài tháng thì bắt gặp lại 1 hình ảnh quen thuộc. 11h đêm, lão Tư dắt về nhà thêm 1 thanh niên, giới thiệu tên Hải, 1 đứa ở miền Tây mới lên, ở đây để tìm việc làm. Rồi lão dắt "người mới" về căn phòng mà mấy tháng trứơc tôi đã từng ở đó. Tôi cười khảy trong đầu, lại thêm một con nhạn la đà. Và tự dưng tôi giật mình khi nghĩ tới đây... vì ngày trứơc khi tôi mới tới đây, tôi cũng đã óan hận những người khác vì không ai báo cho tôi biết đây là một cái động wỷ để tôi có thể chạy đi mất. Nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu, đó là con quỷ trong lòng mỗi con người, khi ta đã bị đẩy vô con đường của tội lỗi, thì cũng muốn co thêm người khác giống như mình, để bớt cái cảm giác cô đơn chăng, hay là để tự an ủi rằng không chỉ có mình là ngu... thật kinh tởm. Đêm hôm ấy, tôi lại nghe những tiếng gào thét, như tôi đã gào thét cách đây vài tháng.

Người mới vẫn bị nhốt trong phòng, có lẽ tôi cũng không wan tâm lắm làm gì, nếu như mộ đêm nọ, tôi không giật mình vì những tiếng la hét.
- Thằng chó Hải nó bỏ trốn kìa
- Đ.M, bắt nó về đáng chết mẹ nó cho tao.
Tên Sơn lao ra đường... 15' sau nắm đầu Hải Lôi vào nhà. Tôi nhìn mặt Hải và giật mình, xuýt chút nữa tôi đã lao tới và kêu "Phong" nếu như không kịp nhìn kĩ lại, cũng cái khuôn mặt đó, nhưng già dặn hơn, trãi wa sương gió nhiều hơn, hải y chang như Phong, đứa em của tôi. Tên Sơn bắt đầu lao vào đánh Hải như một con chó điên... Lúc ấy, tôi bỗng làm một chuyện mà cả tôi cũng không ngờ tới... tôi lao vào đẩ tên Sơn ra, đở đòn dùm Hải.
- Đ.M mày làm cái giống gì vậy hả? - Tên Sơn chửi tôi.
- Tại tao cũng từng bị như nó, để tao khuyên nó cho.

Tên Sơn quay qua lão Tư hội ý. Thấy lão Tư gật đầu, hắn lầm lừ bỏ wa, không quên chửi thêm vài câu. Tôi đỡ Hải vào phòng, để nó ngồi trên giường rồi lấy khăn cho nó lau mặt. Hải giật cái khăn, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, căm hận
- Mày đừng có mơ tao sẽ mang ơn mày. Mày cũng là một thằng bệnh hoạn, chó đẻ thôi.
- Tao không cần mày mang ơn, tao đỡ dùm mày vì tao thấy mày cũng như tao ngày trứơc.
- Tao không giống cái thứ bệnh hoạn...
- Lúc tao mới bị bắt về đây, tao cũng đã như mày bây giờ. Nên tao nghĩ một thời gian nữa, mày cũng như tao bây giờ thôi. ]

2 tuần hơn sau đó, Hải bắt đầu đi làm.... Tôi có để ý mấy người khách tới đây, mấy người cùng làm, cả Huân, lão Tư và tên Sơn, và thấy là ai ai ãung đeo một chiếc khuyên tai bên tai phải. Tôi cũng hơi thắc mắc về điều đó. Tại sao không phải là bên trái, tại sao không phải là cả hai bên tai, tại sao không phải là một cái hoa tai dạng khác... Mà nhất định phải là một cái khuyên bên tai phải. Tôi đem thắc mắc đó hỏi Huân, Huân ngạc nhiên hỏi lại tôi :
- Ủa chứ Quân chưa đeo khuyên àh?
Rồi Huân giải thích cho tôi hiểu. Nếu bạn là một thằng con trai, bạn có quyền có thể đeo khuyên tai hay hoa tai dạng nào cũng được, bên tai trái hay cả hai bên đều được, nhưng nếu bạn chỉ đeo 1 cái khuyên bên tai phải thì bạn đang nói với mọi người rằng : Tôi là một thằng Đồng Tính. Ngày hôm sau, tôi đi bấm lỗ tai và chọn ình một cái khuyên để đeo, thế là chính thức buớc vào thế giới của những người đeo khuyên phải...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận