Cho nên, không thể tin tưởng một chút nào những điều anh ta biểu hiện ra.
Suy nghĩ của Chu Trù dừng ở một khắc đó, cho đến khi cửa được mở ra, có người đi vào.
“Tôi tưởng em còn muốn ngủ lâu hơn.”
Thanh âm kia khiến Chu Trù run bắn cả người, cậu xoay phắt người lại, đồng tử một trận co rút, cảm giác choáng váng ập đến, Chu Trù cứng rắn đem nó đè nén xuống.
“Anson… Lorenzo… anh tại sao ở chỗ này!”
Hiện thực cùng trí nhớ giao nhau.
Khóe môi Anson cong lên, đi tới, “Tại sao tôi không được ở đây chứ? Nơi này là nhà tôi mà.”
Lòng Chu Trù bị hung hăng nện một chùy, “Nhà anh?”
Nếu nơi này là nhà Lorenzo, như vậy mình làm sao lại ở chỗ này?
Chu Trù muốn lui về phía sau, Anson lại giữ lấy cậu.
“Em không nhớ sao? Em bị tai nạn xe cộ. Thương tổn tới đại não, có điều bác sĩ nói sau khi em tỉnh lại khả năng sẽ bị rối loạn trí nhớ tạm thời.”
Anson lúc này đeo một cặp kính không gọng, anh hẳn là đang lật xem báo, nghe được tiếng kêu của thiết bị cho nên chạy tới.
“…” Chu Trù nhìn Anson, bất chợt một phát tháo kính của anh xuống.
Anson đang muốn đi kéo cổ tay cậu, Chu Trù trở mình một cái vòng ra sau lưng Anson, cạch một tiếng bẻ gãy mắt kính, dùng một đầu sắc nhọn kề ở bên cổ Anson.
“Cấm động!”
Tất cả động tác của Anson ngừng lại, trên môi là một nụ cười yếu ớt.
“Tôi không động. Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật não bộ, động tác của người ta cũng sẽ trở nên chậm hơn bình thường. Em quả thực chính là siêu nhân đấy, Chu Trù.”
Chu Trù cả kinh, cứ coi như Anson hoài nghi Dean Dương, nhưng mà cũng không lý nào lại đem mình liên tưởng đến Chu Trù “đã chết” a!
“Anh đang nói gì?”
Anson đang muốn đưa tay chạm vào Chu Trù, Chu Trù liền càng dùng sức áp chế anh, “Tôi bảo cấm động!”
Đầu nhọn đâm vào da Anson, mơ hồ rỉ ra tia máu.
“Thật thú vị… Tôi tưởng dùng mắt kính để giết người là tình tiết chỉ có trong phim ảnh mới xuất hiện thôi chứ.” Anson bình chân như vại, trong thanh âm không có chút cảm giác sinh mạng bị uy hiếp nào.
“Không cần hoài nghi, tôi sẽ giết anh. Nếu tôi gặp tai nạn xe cộ, như vậy tôi hẳn phải nằm trong bệnh viện, tại sao lại tỉnh dậy ở chỗ của anh?”
“Bởi vì tôi lén đưa em từ trong bệnh viện ra. Interpol quá lơi lỏng với em. Nếu như tôi không lén đưa em ra, chờ em khỏe lại tương đối rồi, tổ chức của em sẽ an bài cho em một thân phận mới, ngộ nhỡ em đổi lại gương mặt, tôi muốn tìm được em lại trở nên khó khăn.”
Chu Trù nuốt nước miếng, “Anh… làm sao biết tôi là Chu Trù?”
Bất thình lình, trời đất đảo ngược. Động tác của Anson sét đánh không kịp bưng tai, cổ tay Chu Trù bị chế trụ, Anson lật người đè trên người cậu. Cằm cậu đập lên đệm giường, Anson đem cậu lật lại, hai tay Chu Trù bị đặt ở hai bên đầu, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Anson đến gần mình.
Hơi thở của anh ta, ánh mắt của anh ta, xâm nhập mọi ngóc ngách. Chu Trù cảm giác được áp lực nặng nề.
Tất cả của cậu bị Anson nắm trong tay, mà cậu lại không có chút sức chống đỡ nào.
Cằm Anson cọ qua chóp mũi Chu Trù, cái loại đụng chạm một cách tự nhiên đó giống như là dịu dàng không thể cự tuyệt.
Chu Trù không thích sự ám muội lưu chuyển giữa hai người, nghiêng mặt đi.
Anson cũng không giận.
“Có nhớ tôi đã từng nói với em, người chỉ có thể chết một lần, chết hai lần chính là thừa thãi. Em cảm thấy tôi sẽ để em chết hai lần sao?” Anson dùng sức chế trụ ngón tay phải của Chu Trù, nhưng Chu Trù chính là gắt gao cầm chiếc kính không buông tay.
“Em rất quật cường.”
“Anh làm thế nào phát hiện là tôi?” Chu Trù trăm mối suy tư không được giải đáp, Anson có thể hoài nghi mình là nằm vùng của Interpol, nhưng mà làm sao lại đoán được thân phận của cậu? Chẳng lẽ là trong tổ chức có người của Anson?
“Em buông nó ra, tôi sẽ nói cho em biết.” Anson mỉm cười, trong nụ cười của anh vĩnh viễn không có chút nào sơ hở.
Chu Trù biết năng lực phản ứng thần kinh của mình lúc này không bằng thường ngày, chỉ có thể buông tay.
Anson lấy đi mắt kính, tiếc hận mà nói, “Cặp kính mắt này là tôi mới đặt tháng này… cứ như vậy bị em chà đạp.”
“Tiền của anh nhiều đến có thể xếp thành Kim tự tháp mà, không cần giả mù sa mưa mà nói cặp kính này đâu.”
“Khi em làm Dean Dương lần đầu tiên xuất hiện ở dạ tiệc của Dương Thị, tôi liền nhận ra em.” Anson vuốt cằm rủ mi, giống như là đang nhớ lại hình ảnh đẹp đẽ nào đó.
“Ồ? Xin hỏi tôi sơ hở chỗ nào?” Lại lần đầu tiên gặp mặt liền bị khám phá? Chu Trù không tin kỹ thuật diễn của mình lại dở như vậy.
“Một khắc kia khi em và tôi bắt tay, tôi liền nghĩ tay người này tại sao giống Chu Trù như vậy.”
Hai giây sau, Chu Trù phình bụng cười lớn.
“Nếu mà… nếu mà tôi là phụ nữ, tôi nhất định sẽ bị sự lãng mạn của anh làm cảm động… ha… ha ha …”
Anson cũng không bị biểu hiện không nể nang của Chu Trù đả kích, chỉ nói tiếp, “Nhớ vụ nổ ở tầng đỉnh khách sạn W lần đó, là em giữ lấy tôi.”
“Đúng vậy, đó là chuyện tôi hối hận nhất đời này.”
“Cho nên tôi nhớ tay của em. Xúc cảm của ngón tay em, nhiệt độ của em, tôi đều nhớ rõ ràng. Chu Trù, em là một người cố chấp. Em sẽ chọn hoài nghi để bảo vệ chính mình.” Anson đan vào ngón tay Chu Trù, đối phương lại nhanh chóng tránh đi.
“Cảm ơn phân tích tâm lý của anh. Thế nhưng bằng vào giác quan thứ sáu hoang đường của anh mà bảo tôi là Chu Trù, anh ngay cả bản thân mình cũng không thuyết phục được.”
“Đúng vậy. Tôi đã từng cảm thấy buồn cười cùng hoang đường vì phỏng đoán của mình. Nhưng mà em có thể còn sống, ý nghĩ như vậy che mờ lý trí tôi. Thế nhưng sự thật lại chứng minh ý nghĩ của tôi cũng không hoang đường. Tôi xét nghiệm DNA của em.”
“Ha! Tôi nhớ trong tổ chức đã sửa đổi báo cáo xét nghiệm, chứng minh DNA của tôi cùng Dean là trùng khớp.”
“Ừ, nhưng tôi lại làm một xét nghiệm khác.” Anson chống đầu nằm nghiêng bên người Chu Trù, “Nhớ tôi mua chung cư của em không?”
“Cảm ơn hoài niệm anh dành cho tôi.” Chu Trù hừ cười một tiếng.
“Trong căn hộ của em, có dao cạo râu của em, bàn chải miệng cốc em đã dùng qua, trên gối đầu còn lưu lại tóc của em.”
Chu Trù vỡ lẽ, “Anh dùng DNA của tôi đối chiếu cùng cái ở trong chung cư…”
“Đúng vậy. Kết quả cũng là trùng khớp. Thú vị biết bao a.”
Hóa ra mình lại từ khi mới bắt đầu liền bị nhìn thấu.
Chu Trù đưa tay đè lại hai mắt của mình.
“Tôi thật thất bại.” Chu Trù hít một hơi thật dài, “Anh muốn làm gì tôi? Tôi là nằm vùng Interpol phái tới.”
“Tôi muốn em ở bên cạnh tôi.”
“Đầu anh có bệnh sao?” Chu Trù vẫn che mắt.
“Bây giờ là đầu em mới vừa làm xong phẫu thuật, đầu của tôi tuyệt đối khỏe mạnh.” Anson lấy tay Chu Trù ra.
“Anh muốn giam giữ một cảnh sát quốc tế?”
“Tôi chỉ là muốn em ở cạnh tôi.” Anson cúi đầu, đôi môi sắp chạm vào khóe môi Chu Trù liền bị hung hăng đẩy ra.
“Tôi biết anh cảm thấy tôi rất thú vị. Nhưng tôi không phải là món đồ chơi mới lạ gì cả! Tôi sẽ không giống những cậu trai trẻ bên người Bọ Cạp Đỏ kia nép vào bên người anh đâu!”
“Tôi cũng không cần. Nếu như em nép vào bên người tôi, vậy thì không phải là Chu Trù nữa. Em chỉ cần làm chính em là được.” Anson đứng dậy, “Tôi đề nghị em nằm lại trên giường. Tôi sẽ bảo bác sĩ tư nhân tới kiểm tra một chút cho em.”
Chu Trù nghe tiếng bước chân Anson rời đi, buồng tim không cách nào bình tĩnh. Cậu bị giam lỏng, bất kể lý do Anson làm vậy rốt cuộc là vì vui thú hay là muốn lấy mình làm lợi thế trao đổi với Interpol, Chu Trù biết lúc này mình quá hư nhược, căn bản không cách nào làm được bất cứ chuyện gì. Cậu nằm ngửa ra, nhìn trần nhà, thế giới đang xoay tròn, thần kinh căng thẳng thanh tĩnh lại, Chu Trù lúc này mới cảm giác hô hấp của mình cũng rất mệt mỏi, tay chân mất đi khí lực.
Sự sắc bén vừa rồi chẳng qua là phản ứng của tuyến trên thận thôi, mà bây giờ cậu ngay cả nhúc nhích cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Anson sau khi rời đi, liền có bác sĩ tư nhân tới kiểm tra nhịp tim, đồng tử các loại của Chu Trù, Chu Trù cảm giác mình tựa như một pho tượng gỗ mặc cho người xoay vần vậy.
Cậu muốn rời khỏi nơi này.
Biệt thự của Anson cậu đã từng tới một lần, nơi này bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Chu Trù muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Cậu cần cơ hội. Sờ lên rái tai mình, khuyên tai kim cương nơi đó đã không thấy. Mình mất tích lâu như vậy, Leslie không lý nào không thể định vị đến chỗ cậu, xem ra thiết bị thu tín hiệu trong lỗ tai cũng bị tháo xuống rồi.
Hôn mê nhiều ngày như vậy, Chu Trù chưa có một lần tắm rửa. Vết thương của cậu ở hộp sọ, lúc tắm nhất định phải cẩn thận dính ướt đầu.
Gian phòng này có lắp đặt phòng tắm. Mặc dù chẳng còn sức, Chu Trù vẫn miễn cưỡng xuống giường kéo cửa phòng tắm ra, không lấy làm lạ nhìn thấy sàn nhà đá cẩm thạch đường vân ưu nhã, đệm chống trơn trải bên trên đều là nhập khẩu từ Đức. Kích thước bồn tắm gấp đôi nhà người thường, tỉ mỉ thiết kế chỗ ngồi dựa, Chu Trù không nghi ngờ nó còn có cả chức năng mát xa.
“Đúng là lãng phí tài nguyên nước.”
Chu Trù mặc dù không có bệnh sạch sẽ, nhưng cũng chịu không nổi nhiều ngày không tắm như vậy. Sau khi bắt đầu xả nước, cậu trở về phòng. Mở tủ treo quần áo trong đó ra, quả nhiên phát hiện từng hàng quần áo, chất liệu thượng thừa, cắt may tỉ mỉ, giá trị không thấp. Mà kích cỡ mỗi bộ quần áo đều tương xứng với Chu Trù.
Xem ra tên Anson kia sớm đã ủ mưu muốn đem mình nhốt ở chỗ này.
Chu Trù tiện tay cầm một bộ áo ngủ, lúc này Anson vừa đúng đi vào phòng.
“Em muốn tắm?”
“Không được sao? Yên tâm đi, hộp sọ của tôi sẽ không đột nhiên rớt xuống đâu.”
“Tôi giúp em nhé.”
“Anh giúp tôi?” Âm cuối của Chu Trù cất cao, xoay người lại ung dung nhìn đối phương, “Tôi không cảm thấy mình có chỗ nào cần anh giúp cả. Đầu óc tôi rất tỉnh táo, tay chân tôi cũng không bị gãy xương.”
“Tôi chẳng qua là lo lắng em ngoài ý muốn trượt ngã mà thôi.” Trong nụ cười của Anson có ý vị bao dung tha thiết, tựa hồ muốn nói tôi không ngại em cứ luôn xuyên tạc ý tốt của tôi đâu.
“Đệm chống trơn nhập khẩu từ Đức. Tôi nghĩ không ra lý do trượt ngã. Thứ nguy hiểm duy nhất cũng chính là bồn tắm của anh quá lớn, tôi phải cẩn thận chớ ngủ thiếp đi. Nếu không lại trượt xuống liền dìm chết chính mình.” Chu Trù xoay người.
Anson kéo cậu lại, phát ra một tiếng thở dài, “Chu Trù.”
Chu Trù vẻ mặt bất đắc dĩ, trong thanh âm cũng là ý vị châm chọc.
“Được rồi được rồi! Tôi biết nếu như tôi không để cho anh xem, anh sẽ không từ bỏ!”
Nói xong, Chu Trù ngay trước mặt Anson thoải mái mà đem áo quần trên người cởi ra, quần cùng quần lót cũng tụt xuống vứt ở một bên giống như rác rưởi, trên mặt là một vẻ nghêng ngang.
“Anh không phải là muốn nhìn sao? Vậy thì nhìn cho kỹ đi!”
Anson nhìn Chu Trù hơi hé môi, muốn nói điều gì cuối cùng nhưng vẫn là không nói ra.
“Nhìn xong rồi sao? Sau lưng có cần nhìn một chút hay không đây?” Chu Trù hất hất cằm, lạnh lẽo trong đôi mắt càng thêm tôn lên một loại mỹ cảm cấm dục.
Anson nhếch khóe môi, dùng thanh âm buồn cười nói, “Thân thể của em, thật ra thì tôi đã nhìn qua rất nhiều lần rồi.”
“Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy nhìn tôi, anh còn không bằng đi xem phụ nữ trong AV đi, ít nhất các cô có đường cong đẹp.” Chu Trù mặc dù không nói ra, nhưng là lại rất để ý Anson nói “nhìn qua rất nhiều lần”.
“Những chỗ nông sâu không đồng nhất từ bả vai đến trước ngực kia, là lưu lại sau khi bị thương do vụ nổ tập kích ở bữa tiệc của Eva lần đó. Chỗ bả vai còn có một vết đạn, là bởi vì khi em đuổi bắt một tên lừa đảo buôn vũ khí ở khu vực của NATO bị đạn lạc bắn trúng. Trên cánh tay và cả trên đùi em những vết cắt ở chỗ không được áo chống đạn bảo vệ lưu lại là lần đó vì bảo vệ tôi mà bị đèn treo thủy tinh cứa thương.” Anson dùng ngữ điệu bình tĩnh chậm rãi nói ra, anh hiểu quá khứ của Chu Trù, nhưng không có biểu lộ thương xót giống như khi đối mặt với một người phụ nữ ôm đầy đau thương.
“Thân thể như vậy mà anh cũng nhìn rất nhiều lần, Anson… anh thật đúng là bệnh hoạn.”
“Tôi cảm thấy em rất đẹp. Tôi không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ lúc thi hành nhiệm vụ của em. Tôi chỉ có thể tưởng tượng, em nằm ở một nóc nhà kín đáo, bốn phía là tia sáng do cát vàng óng phản xạ nắng mặt trời. Em nâng súng bắn tỉa, nhìn chăm chú vào kính ngắm. Lặng lẽ chờ đợi mục tiêu của mình xuất hiện. Vết thương trên người em ít nhất cũng để cho tôi biết em đã trải qua những gì. Chúng khiến tôi hiểu rõ em hơn.” Ánh mắt của Anson không còn chút bất cần đời nào, muốn lưu lại hình ảnh Chu Trù trong ánh mắt anh.
“Tưởng tượng của anh thật phong phú.”
“Mấy ngày nay, là tôi giúp em lau người và thay quần áo. Mỗi khi tôi lau qua vết sẹo của em, tôi sẽ không nhịn được tưởng tượng ra sự đau đớn của em.”
“Cảm ơn anh trong ảo tưởng không có những nội dung hạn chế độ tuổi khác.” Chu Trù cầm áo ngủ đi vào trong phòng tắm.
Anson cũng không giận, khẽ cười một tiếng, “Làm sao em biết không có nội dung giới hạn độ tuổi? Tôi muốn hôn em, muốn đi vào thân thể em, muốn được em bao lấy thật chặt, muốn đi vào chỗ sâu nhất của em. Nhưng mà tôi không có hứng thú gian thi.”
Chu Trù không có chút phản ứng nào.
Anson biết Chu Trù không khóa cửa. Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy vào bồn tắm, chậm rãi mà tựa hồ trút lên nhịp tim đập dồn của anh.
Chu Trù ngâm mình trong nước, cậu hít sâu một hơi. Có thứ gì đó đã lỗi vị, cậu cũng không còn sức sửa đổi.
Nước nóng làm huyết dịch trong thân thể giãn nở ra, ngón tay nguyên bản chậm chạp cũng khôi phục một ít sức sống.
Nước ấm dần lạnh đi, cậu đưa tay kéo khăn tắm qua quấn quanh mình, trong khoảng khắc đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện Anson lại vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
“Anh đang sắm vai bù nhìn trong ruộng lúa mạch sao?” Chu Trù lạnh lùng đi qua bên người Anson, mỗi một bước đều có cảm giác nhẹ bẫng như bước trên mây, cậu biết năng lực thăng bằng của đại não mình còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Trong nháy mắt thất thần, cậu ngã sang một bên, Anson một phen giữ ở bên sườn thắt lưng cậu. Lực độ bàn tay của đối phương cách khăn tắm truyền tới, Chu Trù đang muốn lấy tay của đối phương ra, Anson liền ôm cậu lui về phía sau ngồi ở mép giường.
Bàn tay Anson phủ lên gò má Chu Trù, giống như là một kẻ độc tài đem mặt cậu xoay về phía mình.
Đó là một nụ hôn mãnh liệt, Chu Trù thậm chí không kịp phản ứng Anson là như thế nào ngậm lấy bờ môi của cậu. Anh mút mát mang theo ý vị bạo ngược, Chu Trù đưa tay hung hăng kéo tóc Anson muốn đem anh kéo ra, đối phương lại càng thêm càn rỡ. Bàn tay của anh đưa vào vạt dưới khăn tắm, điều sai lầm nhất của Chu Trù chính là nhấc chân muốn đạp đối phương, Anson đường hoàng chen vào giữa hai chân cậu.
Chu Trù không cách nào hô hấp, nụ hôn của Anson quyết tuyệt mà không chừa đường sống, ngón tay của Chu Trù gần như co quắp lại.
Khi Anson phát hiện sự bất ổn của Chu Trù, anh chống người lên, nâng hai má Chu Trù, tiêu cự của cậu đã mê ly.
“Nhìn tôi, Chu Trù! Hít thở! Hít thở!” Anson hoảng hốt, hơi thở của Chu Trù giống như là bị giam cầm trong ***g ngực, không cách nào thoát ra.
“Đừng dọa tôi! Chu Trù!”
Rốt cuộc, hô hấp của Chu Trù bình phục lại, Anson xụi lơ bên người cậu, “Em dọa được tôi rồi.”
“Fuck up!” Chu Trù muốn hung hăng tẩn đối phương một trận, nhưng không có một chút khí lực.
Mỗi buổi tối sau đó, Anson sẽ đến phòng này ở cùng cậu.
Ánh sáng từ ti vi nhoáng qua khuôn mặt của Chu Trù, “Anh định đem tôi giấu ở đây tới khi nào?”
Anson nhìn sườn mặt Chu Trù, “Ngày tận thế, thế nào?”
Chu Trù không để ý tới anh.
“Đồng nghiệp của em vẫn đang tìm em.”
“Bọn họ sớm muộn cũng sẽ tìm được tôi. Anh định làm như thế nào?”
“Ừm… tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Trong nụ cười trên môi Anson một chút ý vị khổ não cũng không có.
Chu Trù từ trên cổ tháo khối ngọc bội kia xuống, đưa tới trước mặt Anson, “Trả lại anh này.”
“Tại sao phải trả lại cho tôi? Người Trung Quốc không phải đều rất thích đeo ngọc sao? Nghe nói có thể ‘trừ tà’, còn có thể mang đến may mắn.” Không nghĩ tới Anson thế nhưng có thể rõ ràng mà nói ra hai chữ “trừ tà” này.
“Tôi đeo nó lên người, nhưng anh lại đang ở bên cạnh tôi. Đã nói lên khối ngọc này trừ không nổi tà.”
“Tại sao em ghét tôi như vậy?” Anson dùng điều khiển tắt ti vi, dáng vẻ muốn cùng Chu Trù hòa thuận tán gẫu.
“Anh là một kẻ xấu, còn tôi là một cảnh sát quốc tế.” Ánh mắt Chu Trù lại vẫn nhìn ti vi như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...