Đợi ánh trăng

 
Chương 7: Tình yêu cậu trao thật ấm áp (7)
 
Khi cô tan học thì đã chạng vạng tối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tuần Âm về nhà.
 
Lúc này, Khang Văn Thanh đã tan làm từ lâu, đang tất bật trong bếp.
 
Tiếng dầu bắn, tiếng xẻng nấu ăn và chảo va vào nhau, tiếng máy hút mùi chạy và mùi thơm của thức ăn phả vào mặt cô.
 
Đây là cảnh tượng thường thấy nhất vào giờ ăn trong các gia đình bình thường ở thành phố Giang.
 
Phương Tuần Âm mím môi, cởi áo khoác đồng phục, thở hắt ra.
 
Sau đó cô mới nhỏ giọng chào: “Mẹ, con về rồi ạ.”
 
Khang Văn Thanh tắt máy hút mùi, thuận miệng đáp: “Ừ. Mau đi thay quần áo để chuẩn bị ăn cơm đi. Nếu bố con vẫn chưa về, lát nữa gọi điện giục bố con đi nhé.”
 
“Vâng ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bỏ đồng phục vào máy giặt.
 
Sau đó cô xách cặp về phòng.
 
Phương Tuần Âm sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ cô đều là người bản địa ở thành phố Giang, họ gặp nhau qua xem mắt rồi thuận lợi kết hôn, sinh con. Tuy không thể nói họ rất mặn nồng với nhau nhưng cũng đã hòa thuận nhiều năm rồi.
 
Lẽ ra cô sẽ không phải oán trách gì mới đúng.
 
Nhưng Khang Văn Thanh lại là người nhanh nhẹn, mạnh mẽ và thẳng thắn, không quá quan tâm đến tiểu tiết.
 
Còn bố cô - Phương Vi thì không có chính kiến, hết sức ba phải.
 
Phương Tuần Âm lớn lên dưới sự nuôi dạy của họ.
 
Từ khi cô còn bé, đã không có ai quan tâm đến những suy nghĩ nhạy cảm trong lòng cô.
 
Ngay cả khi cô khóc lóc chạy về nhà, kể hết nỗi ấm ức của mình với bố mẹ thì cũng chẳng được gì hết.
 
Khang Văn Thanh luôn nói Phương Tuần Âm giống Phương Vi.
 
Suốt ngày lầm lầm lũi lũi, không làm được việc gì ra hồn.
 
Có mỗi tí chuyện thôi cũng lèo nhèo, cứ phải phóng đại nó hơn mọi việc khác.
 
“Nhà chúng ta không giàu có, con cũng xem như được thừa hưởng gen trội của bố mẹ, mặt mũi không đến nỗi, đầu óc cũng không ngu. Chỉ là một vết bớt nhỏ bằng nửa bàn tay mẹ thôi, cũng không ở trên mặt, có gì ghê gớm chứ, cứ khóc mãi, bao năm rồi vẫn không lờ nó đi được à? Khi nào con lớn hơn tí nữa, biết trang điểm, chỉ cần đánh một lớp phấn nền là sẽ che được thôi!”
 
Phương Tuần Âm không biết phải nói thế nào: “Nhưng...”
 
Khang Văn Thanh xua tay, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Không nhưng nhị gì hết! Con cũng đã thế rồi, còn làm nó biến mất được à? Âm Âm, con đừng nghe mấy dì bảo bắn laser gì đó, con mới tí tuổi, chưa bàn đến việc không có tiền, cho dù bố mẹ dư dả thì chuyện này cũng không hay ho đâu! Hơn nữa bạn con đều bận học, làm gì có thời gian để ý tới con chứ! Nghe mẹ nói không?”
 
“...”
 
Suy cho cùng thì cũng là do suy nghĩ của người lớn và trẻ con khác nhau.

 
Cho dù cha mẹ khuyên nhủ cô nhiều hơn.
 
Thì cũng như nước đổ đầu vịt.
 
Phương Tuần Âm có thể bình thản chấp nhận khuyết điểm trong tính cách của mình.
 
Đúng là cô không đủ vô tư và thản nhiên.
 
Nhưng cô vẫn không thể chịu nổi sự dò xét trắng trợn từ người khác.
 
Cho dù thực tế cũng đúng như lời Khang Văn Thanh nói, người khác vốn không quan tâm tới cô.
 
...
 
Phương Tuần Âm tắm rửa, thay quần áo.
 
Phương Vi về nhà đúng giờ sau khi tan tầm như mọi ngày.
 
Gia đình ba người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn tối.
 
Đương nhiên họ cũng thuận miệng trò chuyện mấy câu.
 
Khang Văn Thanh phàn nàn về một đồng nghiệp với Phương Vi rồi mới hỏi Phương Tuần Âm: “Âm Âm, khai giảng gần một tháng rồi, con thấy thế nào? Có bắt kịp nhịp giảng dạy của Trung học số Tám không thế?”
 
Phương Tuần Âm cụp mắt, khẽ đáp: “Có ạ.”
 
“Nếu con thấy môn nào khó thì cứ nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ đăng ký học thêm cho con. Ban đầu cha mẹ cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với con, thi đỗ đại học bình thường là được rồi. Nhưng nếu con đã vào được Trung học số Tám, tức là đầu óc cũng thông minh. Huống hồ cha mẹ cũng đã nộp học phí trường tư này, tốt xấu gì cũng phải thi đại học trong đề án 985* mới không lãng phí thời gian và tiền bạc chứ. Con hiểu không?”
 
Đề án 985*: Đề án 985 là một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường
 
“... Hiểu ạ.”
 
Về phương diện học hành, Phương Tuần Âm vẫn luôn là học sinh giỏi, không khiến phụ huynh phải lo lắng.
 
Thậm chí, điểm thi vào cấp ba của cô còn đứng đầu trường cấp hai.
 
Thế nên cô mới vào được trường Trung học số Tám có tỷ lệ lên lớp cao nhất thành phố.
 
Chuyện này cũng giúp Khang Văn Thanh được nở mày nở mặt khi về quê.
 
Nghĩ đến đây.
 
Giọng Khang Văn Thanh dịu lại, bà hỏi: “Con còn tiền tiêu vặt chứ?”
 
“Còn ạ.”
 
“Nếu hết thì xin cha con, nhưng không được hoang phí. Con mua ít đồ ăn thức uống thì không sao, nhưng không được đến mấy chỗ như quán net, phòng game... Còn nữa, tuy con đã lên cấp ba nhưng vẫn là trẻ con, không được yêu đương nhăng nhít như mấy đứa nhóc hư đâu đấy. Rõ chưa?”
 
“...”
 
Yêu đương ư?
 
Cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.
 

Trên đời này, làm gì có ai thích người như cô?
 
Phương Tuần Âm bỗng thấy mất ngon.
 
Cô lúng túng đáp vâng, và vội mấy miếng cơm rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.
 
“Con no rồi ạ. Cha mẹ, hôm nay con hơi nhiều bài tập, con vào phòng làm bài đây.”
 
“Con đi đi.”
 
Sau khi đóng cửa phòng.
 
Phương Tuần Âm nằm dài ra giường.
 
Cô nhắm mắt, bất giác cuộn tròn người lại.
 
Tâm trí cô rối bời, có vẻ cũng không thích hợp để làm bài tập cho lắm.
 
Lời Chu Mật nói ban ngày.
 
Bóng dáng Trần Gia Mạc đang đứng tựa vào tường.
 
Còn cả những điều mà Khang Văn Thanh vừa nói, tất cả đều hiện rõ trong đầu cô.
 
Người như cô, không xinh đẹp thông minh giống Cừ Ý Chi, cũng không nhiệt tình phóng khoáng bằng Chu Mật.
 
Không phải lo làm gì.
 
Nghĩ đến đây.
 
Phương Tuần Âm chạm nhẹ vào bên phải cổ.
 
Sau đó cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay che mặt.
 
Một lát sau, cô bật cười tự giễu.
 

 
Nhoằng cái.
 
Đã đến cuối tháng chín.
 
Tháng nào trường Trung học số Tám cũng sẽ có đợt thi tháng, bắt đầu từ khối mười trở đi. Hơn nữa nhà trường sẽ ra đề độc lập, khó hơn nhiều so với kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ của khu vực.
 
Lần này, đợt thi tháng được tổ chức vào hai ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
 
Lý Tuấn Tài tận tình giảng dạy, bảo mọi người phải coi trọng đợt thi tháng.
 
Tuy điểm kiểm tra tháng không được đưa vào bảng điểm nhưng lại là số liệu quan trọng để chọn môn và chia lớp sau này.
 
Nhưng vì kỳ nghỉ đang đến gần, các học sinh khó tránh khỏi việc mất tập trung.
 

Cuối cùng đợt thi cũng kết thúc.
 
Trong lớp tràn ngập tiếng kêu ca.
 
“Sao đề khó thế...”
 
“Tại sao bài thi tháng không chỉ kiểm tra nội dung của tháng này mà còn có cả kiến thức từ cấp hai chứ!”
 
“Xong rồi xong rồi, lần trượt môn đầu tiên trong đời tớ sắp đến! Ở câu nghe cuối cùng, tớ còn không hiểu câu hỏi!”
 
“...”
 
Các giọng nói khác nhau vang lên.
 
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
 
Chu Mật cất bút vào hộp bút, nhét bừa vào cặp.
 
Cô ta quay người lại, hào hứng nói chuyện với Phương Tuần Âm: “Âm Âm, được nghỉ rồi, cậu có dự định gì chưa thế?”
 
Phương Tuần Âm đang giở sách giáo khoa.
 
Cô nhớ mang máng rằng có một câu hỏi trong đề Vật Lý được lấy từ sách, chỉ thay số nên muốn đối chiếu lại cách giải nhân lúc còn nhớ.
 
Nghe thấy Chu Mật hỏi thế.
 
Phương Tuần Âm ngẩng đầu khỏi sách, ngơ ngác “Hả” một tiếng.
 
“Dự định gì cơ?”
 
Chu Mật: “Quốc Khánh ấy! Kỳ nghỉ lễ dài như thế, cậu định làm gì?”
 
Làm gì ấy à?
 
Phương Tuần Âm nghĩ ngợi, dè dặt trả lời: “Chắc là... Ở nhà làm bài tập thôi.”
 
Thật ra cô không quá thông minh, cũng như cô nói, cô thi đỗ trường Trung học số Tám là nhờ may mắn, cùng lắm chỉ có bảy, tám phần mười là do cố gắng thôi.
 
Về phần sau đó... Dù sao cô không có việc gì, cũng không muốn giao thiệp với ai.
 
Có lẽ... Cô chỉ còn lựa chọn duy nhất là học thật giỏi nhỉ?
 
Cũng không thể kém cả về ứng xử lẫn học hành được.
 
Chu Mật rất không hài lòng với câu trả lời này, cô ta lắc đầu, thở dài: “Âm Âm, cậu thực sự không cần phải thế, chuyện có gì to tát đâu mà cứ một mình suốt ngày vậy? Không nói nhiều nữa, cậu dành một ngày nghỉ để đi chơi với chúng tớ đi.”
 
“Không được đâu, tớ còn...”
 
“Quyết định thế nhé.”
 
Chu Mật dứt khoát quyết định.
 
Phương Tuần Âm hơi nhíu mày, không biết phải làm sao.
 
Tiếc rằng Chu Mật không chú ý đến nét mặt của cô, cô ta đã lên kế hoạch cụ thể.
 
“Tớ nghĩ sẽ gọi thêm mấy bạn nữa, chúng ta cùng đi ca hát để thư giãn một chút. Âm Âm, cậu thấy được không? Mà thôi quên đi, ý kiến của cậu không có giá trị tham khảo. Vấn đề bây giờ là gọi ai đi cùng nhỉ?”
 
Thường ngày, trừ Phương Tuần Âm ra, Chu Mật cũng có quan hệ tốt với mấy nữ sinh khác, cũng được xem như một nhóm nhỏ trong lớp, đương nhiên phải đi cùng nhau.
 
Cô ta thuận miệng liệt kê thêm mấy bạn học sôi nổi, gom lại cũng được bảy, tám người.
 
“Giờ tớ đi hỏi các cậu ấy xem sao!”
 

Sau khi dứt lời.
 
Chu Mật chạy đi tìm những người khác như một cơn gió.
 
Phương Tuần Âm: “...”
 
Rốt cuộc câu hỏi kia nằm ở trang mấy trong sách giáo khoa nhỉ?
 
Hay nó nằm trong sách bài tập?
 
Chắc chuyện này sẽ quan trọng hơn việc hát hò một chút.
 
Nhưng trước khi Phương Tuần Âm tìm thấy câu hỏi kia, Chu Mật đã hối hả chạy về.
 
Cô ta ngồi xuống, tựa đầu vào bàn cô, định nói rồi lại thôi.
 
Mặt cô ta còn ửng hồng một cách khác thường.
 
Phương Tuần Âm không hiểu cho lắm.
 
Cô chỉ có thể nhìn cô ta.
 
Sau khi im lặng một lúc.
 
Chu Mật ngượng ngùng nói khẽ: “Có người muốn rủ cả bạn cấp hai đi. Âm Âm, cậu nói xem, tớ nên rủ Trần Gia Mạc không nhỉ? Bọn tớ cũng là bạn cấp hai... Hơn nữa, càng đông càng vui, lúc chia tiền cũng rẻ nữa.”
 
Phương Tuần Âm ngẩn người.
 
Chu Mật nói tiếp: “Tớ thấy ý tưởng này cũng hay. Dù sao mọi người đều học chung trường, biết thêm nhiều bạn cũng tốt. Nhỡ sau này có cơ hội học chung lớp thì sao...”
 
Mỗi năm học, đúng là trường Trung học số Tám sẽ có một bài kiểm tra xếp lớp.
 
Hầu hết sự thay đổi sẽ diễn ra ở các lớp cận chuyên.
 
Xét theo tình hình bây giờ, có lẽ khả năng Trần Gia Mạc rớt khỏi lớp chuyên Lý còn thấp hơn việc Chu Mật nỗ lực vào được lớp chuyên Lý gấp mấy trăm lần.
 
Phương Tuần Âm thực sự không muốn khiến cô ta mất hứng.
 
Cô mấp máy môi, gượng cười, nói khẽ: “... Cũng được đấy.”
 
Nghe thấy thế.
 
Chu Mật hưng phấn hẳn lên.
 
“Cậu cũng thấy được à? Vậy giờ tớ tới lớp cậu ấy để tìm cậu ấy nhé? Nhưng chẳng biết lớp chuyên Lý về chưa? Hay nhắn qua QQ nhỉ? Nếu bị từ chối thì cũng không mất mặt lắm... Nhưng tớ không có thông tin liên lạc của Trần Gia Mạc...”
 
“...”
 
Bỗng chốc.
 
Phương Tuần Âm như ngồi trên bàn chông.
 
Vì cô chợt nhớ ra, Trần Gia Mạc đã kết bạn wechat với cô vào ngày tựu trường.
 
Đã được một tháng, khung chat vẫn trống không.
 
Chỉ có ba chữ “Trần Gia Mạc” mà Trần Gia Mạc gửi để tự giới thiệu.
 
Chứ không có gì khác.
 
Bây giờ, một người bạn vô cùng quan trọng với Phương Tuần Âm cần thông tin liên lạc của anh...
 
Có phải cô nên đưa tài khoản wechat của Trần Gia Mạc cho Chu Mật không nhỉ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui