Chương 33: Thế giới của cậu đã hửng nắng đúng lúc (3)
Nghe thấy Gia Hách nói thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Gia Mạc không khỏi bật cười.
“... Thế nên mẹ không chờ được giây nào nữa.”
Gia Hách đứng dậy, phủi những nếp nhăn không hề tồn tại trên chiếc váy tơ tằm, gật đầu: “Đúng thế, không chờ được giây nào nữa. Anh ấy đã chờ mẹ quá lâu, chờ nữa thì cả hai cũng già rồi.”
Trần Gia Mạc nhíu mày.
Hình như anh đã linh cảm được bà sắp nói gì tiếp.
Gia Hách: “Nhà để lại cho con, dì giúp việc quán xuyến được mọi thứ trong nhà, mẹ cũng không cần lo lắng. Con phải cố gắng, có chuyện gì thì nhờ ông ngoại hỗ trợ. Nếu nhớ mẹ thì cứ gọi cho mẹ. Trần Gia Mạc, nói thật lòng, con có thể trưởng thành giỏi giang thế này, mẹ thực sự rất vui. Hãy ngoan ngoãn nhé.”
Sau khi dứt lời.
Bà quay người, rời khỏi biệt thự một cách dứt khoát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng bỗng trống không.
Nó chìm vào sự im lặng chết chóc.
Chỉ còn mình Trần Gia Mạc đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, anh cụp mắt, sắc mặt lạnh tanh.
Chưa đến cuối tháng hai.
Gió đầu xuân vẫn còn se lạnh.
Khi biệt thự được sửa sang mấy năm trước, Gia Hách đã lắp hệ thống sưởi sàn cho cả căn nhà. Ngay cả khi tuyết tan, căn nhà vẫn ấm áp như mùa xuân, hoàn toàn có thể đi chân trần trên đất.
Nhưng Trần Gia Mạc lại không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
Năm mười sáu tuổi.
Cuối cùng anh cũng biết sự thật.
Trần là họ của cha anh, Gia là họ của mẹ anh.
Mạc là từ mạc trong mạc nhiên (lạnh nhạt).
Là mạch lộ* mang nghĩa người dưng nước lã.
* Chữ Mạc (伽) trong tên Trần Gia Mạc đồng âm với chữ mạch (陌) trong mạch lộ (陌路 - người lạ).
Từ khi anh chào đời, cái tên này đã báo trước kết cục cả gia đình này sẽ sụp đổ, mỗi người một nơi.
...
Học kỳ mới bắt đầu.
Phương Tuần Âm cầm phiếu điểm khảo sát, thuận lợi thi đỗ lớp chuyên Lý, trở thành một thành viên trong lớp xuất sắc của trường Trung học số Tám.
Bầu không khí của lớp mới khác hẳn với lớp 4 trước kia.
Hầu hết học sinh trong lớp chuyên Lý đã lên lớp với đủ loại giải thưởng từ nhỏ.
Họ dễ dàng làm hết các bài tập.
Họ chỉ cần tập trung thi học sinh giỏi thôi.
Còn không thì sẽ là con nhà giàu sang quyền quý, tốt nghiệp xong là ra nước ngoài, không hề quan tâm đến thứ hạng, đi học rất nhẹ nhàng thoải mái.
Nói chung, các học sinh trong lớp đều hơi khác biệt.
Sự kỳ quặc và xa cách của Phương Tuần Âm cũng trở nên không quá kỳ lạ, đương nhiên sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Việc mọi người không để ý đến cô khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Giáo viên chủ nhiệm lớp chuyên Lý họ Triệu, đeo kính, khoảng bốn mươi tuổi, cũng là thầy giáo dạy Vật Lý, có quan hệ khá tốt với Lý Tuấn Tài.
Có lẽ Lý Tuấn Tài đã nhờ ông.
Nên thái độ của ông với Phương Tuần Âm rất nhiệt tình.
“Để thầy xem nào... Em tên Phương Tuần Âm đúng không? Chỗ ngồi trong lớp chúng ta là do các em học sinh tự chọn, em vừa vào, có lẽ vẫn chưa quen bạn nào, em cứ ngồi ở chỗ trống cạnh cửa sổ trước nhé. Bạn ngồi đó cũng là nữ nhưng về sau lại quyết định học Sử nên đã chuyển xuống lớp cận chuyên kỳ này rồi. Em cố gắng lên.”
Phương Tuần Âm gật đầu, nói rất khẽ: “Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”
“Em về chỗ đi.”
Phương Tuần Âm cúi đầu, rảo bước qua đó, ngồi vào chỗ trống.
Cô chưa kịp làm gì.
Bỗng dưng, hình như đuôi tóc của cô bị người ngồi sau giật khẽ.
Cô quay đầu lại.
Nét mặt cô hơi ngạc nhiên.
“... Thường Triết Tự?”
Thường Triết Tự mỉm cười: “Ha ha! Trùng hợp thật đấy. Xem ra đúng là chúng mình rất có duyên, sau duyên đánh bóng thì lại ngồi trước ngồi sau. Đúng là duyên phận đã được sắp đặt sẵn.”
Lời anh ta nói khiến Phương Tuần Âm hết sức lúng túng.
Mặt cô ửng hồng.
Tuy Thường Triết Tự không tinh mắt lắm nhưng vẫn xem như biết chừng mực.
Sau khi trêu cô mấy câu, anh ta im lặng đúng lúc.
Sau khi ngừng một chút.
Anh ta thuận miệng lẩm bẩm: “Nhắc mới nhớ ra, ngày đầu tiên đi học mà Trần Gia Mạc cũng vắng.”
“...”
Nghe thấy thế.
Lưng Phương Tuần Âm lập tức cứng đờ.
Cô vừa vào lớp, không tiện nhìn ngó xung quanh để tìm người.
Nhưng nghe thấy Thường Triết Tự nói thế.
Cô lập tức cảm thấy lo lắng.
Anh không thi khảo sát thì cũng thôi, còn vắng cả ngày đầu tiên đi học... Anh vẫn ổn chứ?
Cô càng nghĩ càng thấy bồn chồn.
Nhưng Phương Tuần Âm không dám để lộ chút vấn đề nào trước mặt người khác.
Dường như cuộc điện thoại cho Thường Triết Tự lần trước đã tạm thời lấy hết can đảm của cô. Nếu muốn đi bước tiếp theo, có lẽ cô cần tích lũy năng lượng một khoảng thời gian mới được.
...
Thứ năm.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng đã kết thúc.
Sau khi biến mất ba ngày, cuối cùng Trần Gia Mạc cũng ung dung đến muộn.
Anh vừa bước đến ngoài lớp học.
Thì đã bị thầy Triệu vừa hay tin đến chặn đường.
Cách một cánh cửa, Phương Tuần Âm vẫn có thể nghe thấy tiếng trách mắng truyền vào từ hành lang.
“Trần Gia Mạc! Em làm gì mấy hôm nay thế? Sao không đi học? Thầy gọi điện cho em, cho mẹ em, tại sao không nghe máy? Em nghĩ gửi một tin nhắn báo vắng là có thể vắng thật à? Lý do đâu! Nếu em không nói được thì sẽ thành trốn học theo nội quy nhà trường đấy! Trốn học ba ngày là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng! Em mau nói rõ cho thầy!”
Thầy Triệu là chủ nhiệm lớp, trong lớp có học sinh vắng không phép, còn mất liên lạc ba ngày, khó trách ông sẽ thấy sốt ruột.
Ông không kiềm chế được, giọng điệu nghe hơi giận dữ.
Trong lớp, Phương Tuần Âm ngừng động tác, bóp chặt cây bút mực.
Cô dỏng tai nghe, sợ sẽ bỏ lỡ một dấu chấm câu nào đó.
Không lâu sau.
Trần Gia Mạc từ tốn đáp: “Vậy xem như em trốn học đi.”
Giọng anh rất uể oải, hình như không quan tâm tới những lời uy hiếp kia chút nào.
“Trần Gia Mạc! Em đừng nói với thầy mấy lời vô bổ đấy! Có phải em nghĩ giành giải nhất rồi thì có thể tự do ở trường không? Em học tính vô tổ chức vô kỷ luật này từ bao giờ thế, hồi trước em không thế này! Huy chương vàng trong cuộc thi kỳ trước vẫn chưa đủ để em coi trời bằng vung đâu!”
Trần Gia Mạc cười, nói rành rọt: “Thầy, đúng là em không có chuyện gì, em chỉ không muốn tới thôi. Em đã nói rõ với thầy trong tin nhắn rồi mà.”
Thái độ thờ ơ của anh khiến thầy Triệu hết sức đau đầu.
Rõ ràng từ lúc Trần Gia Mạc được tuyển thẳng vào trường Trung học số Tám, anh đã được xem như hạt giống tốt để bồi dưỡng. Học kỳ đầu tiên, tuy anh hơi ngông nghênh, còn phát biểu gây sốc trong lễ khai giảng nhưng nhìn chung anh vẫn làm đúng nội quy, không mắc phải lỗi lớn gì.
Hơn nữa đúng là anh rất thông minh.
Anh dễ dàng giành giải nhất cho trường trong cuộc thi tháng mười hai.
Chuyện này khiến lãnh đạo nhà trường vui vẻ một thời gian dài.
Thầy Triệu vốn không muốn mắng anh quá nặng nề, cho dù anh vắng ba ngày thì cũng chỉ cần viết bản kiểm điểm, tìm một lý do, ông sẽ nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.
Tiếc rằng hình như Trần Gia Mạc không cảm nhận được ý tốt của ông.
Sau khi im lặng một lúc.
Anh nói: “Thầy, sau này em sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi Vật Lý nào nữa. Cho dù sau này có cuộc thi gì, thầy cũng đừng đăng ký thay em. Em cảm ơn ạ.”
“Tại sao?”
Thầy Triệu sửng sốt.
Trần Gia Mạc thản nhiên đáp: “Không có lý do ạ.”
...
Sự việc này lập tức dấy ra một cơn bão.
Mãi đến khi tiết tự học buổi trưa bắt đầu.
Trần Gia Mạc mới quay lại lớp học.
Thầy Triệu vẫn đang tức giận, ông chỉ tay: “Em về chỗ đi! Tự kiểm điểm lại cho thầy!”
Trần Gia Mạc hờ hững gật đầu.
Anh chậm rãi sải chân.
Anh quay lại chỗ ngồi của mình rồi dứt khoát gục xuống bàn.
“...”
Ở cách đó không xa.
Phương Tuần Âm quay sang, lén nhìn về phía anh.
Hai người cách nhau ba hàng, nếu tính kỹ thì khoảng cách chỉ có mấy mét.
Cô chưa bao giờ nghĩ cô có thể gần với Trần Gia Mạc thế này.
Nhưng lúc này, trạng thái, khí chất và phong thái của anh đều rất xa lạ, không giống trước kia.
Rốt cuộc Trần Gia Mạc bị sao thế?
Phương Tuần Âm nhíu mày.
Cô trầm ngâm suy đoán.
Vì trong lòng có chuyện, tuy cô không làm gì nhưng giờ tự học buổi trưa vẫn trôi đi rất nhanh.
Dường như chỉ trong chớp mắt.
Tiếng chuông hết giờ đã vang lên.
“Soạt.”
Ngay sau đó, cả đám người đã vây quanh Trần Gia Mạc, che kín chỗ ngồi của anh.
“Trần Gia Mạc, cậu ghê gớm thật đấy, bỏ cả thi khảo sát!”
“Cậu không thấy hồi nãy mặt thầy Triệu tái xanh à.”
“Vậy giờ thế nào rồi? Xử lý cảnh cáo hay kiểm điểm trước mặt mọi người thế?”
“Trần Gia Mạc, trong kỳ nghỉ đông, cậu...”
Phương Tuần Âm nghe lén đến đây, lập tức thót tim.
May mà Thường Triết Tự không để học sinh kia nói tiếp.
Anh ta khoát tay, ngắt lời: “Được rồi được rồi, các anh em tản ra đi. Toàn đàn ông con trai, sao nhiều chuyện thế! Chậc!”
“...”
Suốt quá trình này.
Trần Gia Mạc không hề ngẩng đầu lên.
Anh như không có cảm giác.
Đám người tản ra, Thường Triết Tự kéo ghế đến trước mặt anh, ngồi xuống đối diện anh, khẽ nói gì đó.
Phương Tuần Âm không nghe rõ.
Sau đó cô thấy Trần Gia Mạc ngẩng đầu lên, trông hơi mất kiên nhẫn.
Sau đó nữa.
Hai người cùng đứng dậy, đi về phía cửa sau của lớp.
Hình như họ định ra ngoài.
Cơ thể cô hành động nhanh hơn bộ não.
Phương Tuần Âm đứng phắt dậy, theo sát sau lưng họ.
Lúc này cô cũng không biết mình muốn làm gì. Cô chỉ biết mình muốn nói gì đó với Trần Gia Mạc mà thôi.
Cho dù đó không phải lời an ủi.
Cho dù cô chỉ đơn giản là nói mấy câu.
Cũng như ngày mưa đó, trước cửa hàng tiện lợi, Trần Gia Mạc đã ngồi cạnh cô, nói chuyện với cô mà không ngại phiền phức, cũng không chán ghét cô vì cô không xinh, cũng không giỏi ăn nói.
Rõ ràng anh không làm gì đặc biệt.
Nhưng anh vẫn có thể khiến người khác yên tâm.
...
Cô đi theo họ đến tận đầu cầu thang.
Trần Gia Mạc đứng lại trước, quay đầu nhìn ra sau.
Thường Triết Tự đi trước anh nên không chú ý tới những gì đang diễn ra phía sau.
Cảm nhận được anh dừng lại, anh ta hỏi: “Sao thế?”
Trần Gia Mạc không trả lời.
Anh bình tĩnh nhìn bóng dáng gầy gò của Phương Tuần Âm.
“Cậu đi theo chúng tớ làm gì?”
Giọng anh rất hờ hững, đến mức gần như không có độ ấm.
“...”
Người Phương Tuần Âm cứng đờ.
Tuy hồi nãy cô tưởng tượng rất hay nhưng đến khi đối mặt, tóm lại cô vẫn nhát gan, không đủ dũng cảm.
Nhưng...
Cô không thể bỏ cuộc như thế.
Trước vẻ mặt thờ ơ của Trần Gia Mạc, Phương Tuần Âm hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, thầm động viên mình.
Cuối cùng, cô lắp bắp.
“Trần... Trần Gia Mạc, lần trước... Lần trước, về việc đặt tên cho mèo mà cậu nói, tớ đã nghĩ kỹ...”
Trần Gia Mạc thuận miệng “À” một tiếng.
Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội nói tiếp về chủ đề này.
Anh nói: “Dù sao mèo cũng không hiểu đâu, gọi thế nào chẳng được. Còn sống là tốt rồi.”
“...”
Phương Tuần Âm sững sờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...