Chương 29: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (9)
Đã đến cuối năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày 30 tháng 12.
Hôm sau chính là giao thừa, trường Trung học số Tám thành phố Giang đã cho học sinh nghỉ từ trưa, bắt đầu buổi diễn văn nghệ cuối năm. Sau đó theo pháp luật quy định, các học sinh sẽ có một kỳ nghỉ Tết ngắn kéo dài ba ngày.
Đối với học sinh cấp ba, điều này gần như tương đương với việc được nghỉ bốn ngày liền.
Từ hôm trước, cảm giác phấn khích đã nhanh chóng lan khắp trường Trung học số Tám.
“Hôm nay tớ muốn xin nghỉ quá... Nghỉ đến trưa mai rồi tới trường xem buổi diễn văn nghệ được không...”
“Cậu đi tìm anh Tài ấy, xem xem thầy ấy có lên lớp cậu hai tiếng không.”
“Ài, nằm mơ cũng không được à!”
“Tớ nghĩ đừng nên mơ đẹp quá, theo kiểu của thầy chúng mình, ít nhất phải phát 20 tờ đề trong ba ngày nghỉ sắp tới. Tớ không mong chờ gì đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ làm như cậu sẽ tự làm ấy...”
Sau giờ học.
Ngoài hành lang toàn tiếng bàn tán xôn xao.
Mọi người trò chuyện không ngớt.
Phương Tuần Âm cúi thấp đầu, dè dặt băng qua đám đông, bước về phía văn phòng giáo viên.
Năm nay Tết Dương lịch đến khá sớm, kỳ nghỉ đông cũng tới sớm hơn.
Sau Tết Dương lịch không lâu sẽ phải thi cuối kỳ.
Vào khoảng thời gian này, các giáo viên bộ môn đều đang cho kiểm tra trên lớp.
Vật Lý cũng vừa có một bài trắc nghiệm ngắn.
Lý Tuấn Tài gọi cô đến ghi điểm hộ.
Một lát sau.
Phương Tuần Âm đã đến nơi.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Em đến rồi ạ.”
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa ra.
Trong văn phòng chỉ có mình Lý Tuấn Tài.
Thấy Phương Tuần Âm, ông vội vẫy tay với cô, lấy một xấp bài thi và sổ điểm ra.
Ông dặn: “Em ghi cả điểm của từng câu, chuyển động thẳng, cơ học, viết hết sau điểm tổng nhé. Lần này lớp các em làm câu tính toán linh tinh lắm! Còn không biết cả chuyển động thẳng biến đổi đều à? Chỉ có mấy em được điểm thôi...”
Phương Tuần Âm lúng túng đứng đó, không biết nên nói gì.
Lý Tuấn Tài cũng không mắng cô, chỉ nhắc nhở vài câu theo thói quen.
Thấy nét mặt học sinh cưng của mình cứng đờ.
Ông vội bổ sung: “Nhưng em vẫn làm rất tốt. Điểm rất ổn, cũng viết hoàn chỉnh câu tính toán. Thầy đã nói rồi mà, thầy có thể thấy cách học của các em qua từng đợt thi. Phương Tuần Âm, em rất cố gắng, các thầy cô đều thấy điều đó.”
“... Em cảm ơn thầy ạ.”
“Em nên cảm ơn sự cố gắng của chính mình. Điểm số là phần thưởng tốt nhất dành cho em.”
Sau khi dứt lời.
Lý Tuấn Tài khoát tay, không nói gì nữa.
Ông cầm sách giáo khoa lên, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
“...”
Ngay sau đó.
Cả văn phòng trở nên trống rỗng.
Xung quanh hết sức yên ắng.
Phương Tuần Âm cầm bút, khẽ cười gượng.
Cô đâu tốt đẹp như lời Lý Tuấn Tài nói.
Cô chỉ là một học sinh bình thường, cũng không quá chăm, vẫn cảm thấy chán nản khi phải làm bài ngày qua ngày. Chẳng qua thường ngày cô cũng không còn việc gì khác, chỉ có thể học tập để khiến bản thân bớt cô đơn. Cô cũng không có mục tiêu cụ thể trong kỳ thi đại học, vào một trường tàm tạm là được rồi.
Bây giờ, vì cô quyết định tìm cách đến gần Trần Gia Mạc hơn nên mới ngày càng cố gắng.
Điểm số không phải phần thưởng dành cho cô.
Những mơ mộng viển vông, muốn đến gần người trong lòng hơn một chút.
Đó mới là phần thưởng mà cô nhận được.
...
Sau khi cô ghi điểm cho nửa lớp.
Điện thoại trong túi cô khẽ rung lên.
Phương Tuần Âm thoáng ngừng tay, nhìn quanh.
Sau khi chắc chắn rằng trong văn phòng chỉ có mình cô.
Cô rón rén lấy điện thoại ra.
Khang Phi Trì: [Chị, lần trước khi chị giúp em đẩy bài cho bạn, em đã bảo sẽ mời chị ăn cơm đúng không. Mai được không ạ? Sau khi ăn xong, chúng ta có thể ra Bến Thượng Hải đón năm mới.]
Phương Tuần Âm đọc lướt qua.
Cô hơi chần chừ.
Cô nghĩ ngợi rồi mới trả lời cậu ta: [Nếu tối không về nhà thì không tốt lắm.]
Có lẽ vì đang là giờ nghỉ trưa.
Khang Phi Trì trả lời rất nhanh.
[Có gì mà không tốt, có em ở đây, chị còn sợ bị người ta bắt cóc à.]
“...”
Phương Tuần Âm thấy hơi dở khóc dở cười.
Cô để yên ngón tay trên màn hình mấy giây.
Sau đó cô gõ tiếp: [Nhưng mai không phải thứ sáu, chị còn đi học thêm, tan muộn lắm. Hay để nghỉ đông gặp nhau đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đón giao thừa ở Bến Thượng Hải.]
Trước giờ Phương Tuần Âm không thích chỗ đông người.
Khang Phi Trì hiểu điều đó hơn bất cứ ai.
Đương nhiên cậu ta cũng không làm khó cô nữa.
Khang Phi Trì: [Cũng được ạ. Vậy em chúc chị năm mới vui vẻ trước nha.]
Khang Phi Trì: [Nhân dịp năm mới, hy vọng chị của em phát tài, thích phẫu thuật kiểu gì cũng được, muốn dùng tiền đập chết ai thì cứ thẳng tay đập người đó.]
Khang Phi Trì: [[Mặt gấu trúc vui vẻ.jpg]]
Phương Tuần Âm không nhịn được mà bật cười.
Đúng lúc này.
Một tin nhắn mới khác xuất hiện trên wechat.
Đó là tin nhắn của Từ Triệu.
Phương Tuần Âm luống cuống mở lên.
Từ Triệu: [Thầy có việc nên buổi học ngày mai sẽ chuyển sang chiều mùng 3 tháng 1 nhé. Được không?]
Phương Tuần Âm: [Vâng, được ạ.]
...
Chiều ngày hôm sau.
Tất cả học sinh trường Trung học số Tám đều tập trung đông đủ trong hội trường lớn của trường.
Ánh đèn tối dần.
Hai người dẫn chương trình chậm rãi bước lên sân khấu.
[Thưa các lãnh đạo, các thầy cô, các bạn học sinh, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành...]
Lần này, người dẫn chương trình là học sinh lớp mười một.
Chứ không cho học sinh lớp mười lên.
Phương Tuần Âm đẩy kính, rời mắt khỏi sân khấu với vẻ hơi thất vọng, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Trong những hoạt động kiểu này, các học sinh sẽ ngồi ngẫu nhiên, không ngồi theo lớp. Nhưng cho dù đã cố gắng tìm kiếm xung quanh, cô vẫn không thấy bóng dáng Trần Gia Mạc.
Không riêng gì Trần Gia Mạc, ngay cả Cừ Ý Chi cũng không ở đây.
Cô nhíu mày, không khỏi thấy hơi mất mát nhưng cũng không làm gì được.
Cô chỉ biết thở dài, im lặng tựa vào ghế.
...
Mấy tiếng sau.
Cuối cùng buổi diễn văn nghệ chào mừng năm mới được mọi người mong chờ cũng sắp kết thúc.
Bên ngoài.
Trời đã tối hẳn.
Bầu trời bị mây mù che kín.
Mây dày đặc che mất ánh trăng và ánh sao, như sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Phương Tuần Âm về nhà một mình.
Cô ngồi vào bàn.
Cô mở đèn bàn lên.
Lần trước, sau khi cuốn nhật ký kia bị Thịnh Nguyệt xé nát trước mặt đám đông, Phương Tuần Âm đã cẩn thận dán nó lại bằng băng dính trong rồi gỡ các trang giấy ra, cho vào một tấm bìa dày có khóa.
Nhưng nó không dùng được nữa.
Cô không thay đổi được thói quen viết nhật ký để xoa dịu cảm xúc nên đã mua một cuốn sổ mới.
Giờ cô mới dùng vài trang trong cuốn sổ mới.
Phương Tuần Âm mở một trang ra.
Cô không vội đặt bút.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn cho Cừ Ý Chi.
Phương Tuần Âm: [Cừ Ý Chi, hồi nãy tớ không thấy cậu trong hội trường nên chỉ có thể nhắn tin cho cậu. Chúc cậu năm mới vui vẻ, đạt kết quả cao trong cuộc thi nhé.]
Sau đó.
Cô mới mở nắp bút ra.
Cô bắt đầu viết.
[KuiperBelt, chúc mừng năm mới.]
Cô không dám nhắn tin cho anh.
Làm thế quá lộ liễu.
Phương Tuần Âm chỉ có thể dùng cách này.
...
Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, tuyết bắt đầu rơi ở thành phố Giang.
Khác với cơn mưa xen lẫn tuyết yếu ớt trong dịp Giáng Sinh, lần này tuyết rơi rất dày, tuy không dữ dội như ở phía Bắc nhưng cũng có thể thấy rõ hình dạng bông tuyết, đây là điều hiếm thấy ở thành phố Giang suốt bao năm qua.
Chỉ sau một đêm.
Một lớp tuyết dày đã phủ lên mặt đất.
Ngoài cửa sổ chỉ toàn màu trắng bạc.
Đương nhiên trời cũng lạnh theo.
Phương Tuần Âm nằm trong chăn thêm một lúc, đến gần giữa trưa mới run rẩy đứng dậy.
Sau khi ăn trưa xong.
Cô mặc áo lông, quàng khăn quàng cổ, đeo găng tay và bịt tai, trang bị đầy đủ.
Sau đó cô mới rời khỏi nhà, đến nhà Từ Triệu để học.
...
Trời tối dần.
Phương Tuần Âm đi ra khỏi khu nhà cao cấp kia.
Cô vô thức rụt cổ.
Sau một ngày, tuyết đọng trên vỉa hè đã tan gần hết, chỉ còn thấy vài vệt trắng trên các tán cây xanh.
Ánh mắt cô hơi chững lại.
Cô ngừng bước.
Có một thùng giấy nhỏ cạnh luống hoa cách đó không xa, trong đó có tiếng động khe khẽ, hình như là tiếng kêu của loài vật nào đó.
Phương Tuần Âm thoáng chần chừ.
Sau cùng cô vẫn bước về phía đó.
Lần này, cô có thể nhìn rõ trong thùng giấy.
Trong đó có một chú mèo con.
Chú mèo này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, lông rất thưa thớt, mình gầy nhom, còn hơi run rẩy, trông rất tội nghiệp. Chẳng biết ai đã bỏ nó ở đây.
Trong tiết trời giá rét thế này, chắc mèo con mới sinh sẽ không sống được bao lâu nhỉ?
Phương Tuần Âm khẽ mân mê đầu ngón tay.
Cô cắn môi dưới.
Không phải cô quá giàu tình thương, chỉ là những cảm xúc khác người kia đang quấy phá, khiến cô cảm thấy mèo con rất giống mình.
Nó cũng gầy yếu.
Nó cũng không được ai quan tâm.
Nhưng nếu cô mang mèo con về nuôi, chắc chắn việc này sẽ gây ra một cuộc chiến gia đình.
Khang Văn Thanh luôn giữ một thái độ với các động vật nhỏ.
Chỉ được nhìn từ xa chứ không được chơi cùng.
Nếu cô mang nó về nhà, không chỉ là vấn đề vệ sinh, với tính cách của Khang Văn Thanh, chắc chắn bà sẽ làm ầm lên. Thậm chí sau cùng, nó vẫn bị ném ra ngoài.
Thà dứt khoát không cho nó hy vọng gì thì hơn.
Tuy cô nghĩ thế.
Nhưng Phương Tuần Âm vẫn không sao bước đi được.
Cô nán lại đó mấy phút.
Một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh cô: “Phương Tuần Âm?”
Phương Tuần Âm lập tức quay đầu lại.
Cách đó năm bước, Trần Gia Mạc chỉ mặc một bộ đồ mỏng, đang xách một túi đồ ăn vặt, hình như anh vừa đi ra ngoài để mua đồ.
Vào lúc này.
Ánh mắt anh có vẻ khó hiểu.
“Phương Tuần Âm, cậu sao thế? Đứng đây làm gì?”
Phương Tuần Âm vẫn luôn cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình rất kinh khủng.
Trần Gia Mạc rất thông minh, có thể nhìn thấu vấn đề từ những chi tiết nhỏ nhất.
Sau đó anh sẽ phát hiện sự tự ti, hèn nhát và nhạy cảm từ trong xương tủy của cô, phát hiện cô kỳ quặc đến mức nào.
Tai Phương Tuần Âm bất giác đỏ lên.
Cô tránh ánh mắt anh, vội xua tay.
Cô lắp bắp: “Không... Không có gì đâu... Tớ, tớ, tớ vừa học xong... Thì thấy, à...”
Cô chưa kịp nói hết.
Trần Gia Mạc đã bước thêm mấy bước về phía cô.
Anh rất cao nên chỉ cần ngước mắt là đã dễ dàng nhìn thấy phía sau cô rồi.
“Mèo con?”
Trần Gia Mạc nhíu mày, hỏi cô: “Có người vứt nó ở đây à?”
Phương Tuần Âm gật đầu.
Chỉ cần nhìn là hiểu tình huống này ngay.
Trần Gia Mạc không nói gì nữa, anh đi vòng qua cô, bước đến bên thùng giấy, cúi đầu, im lặng quan sát chú mèo con kia.
“Hình như nó sắp chết... Phương Tuần Âm, cậu thích mèo à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...