Chương 26: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (6)
Thành phố Giang là thành phố gần biển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa đông ở đây rét và ẩm, gió lạnh thấu xương.
Năm nào cũng thế.
Sau khi bước sang tháng 12, tiết thể dục ngày càng khó học.
Không nữ sinh nào muốn trốn vào vườn hoa, hứng gió để chơi điện thoại nữa. Sau khi giáo viên thể dục hô giải tán, hầu hết mọi người đều về lớp.
Trong lớp cũng khá ồn ào.
Chưa đầy một tháng nữa là sẽ đến buổi diễn văn nghệ cuối năm, lớp 4 đã chọn được tiết mục tập thể là vở “Romeo và Juliet” theo lối thế vai*. Ngoài ra còn có mấy nữ sinh muốn đăng ký tiết mục múa theo nhóm.
Thế vai*: Thuật ngữ chỉ việc đóng vai nhân vật có giới tính khác với giới tính của mình, nữ đóng vai nam, nam đóng vai nữ.
Chu Mật và một nam sinh khác trong lớp sẽ trình diễn một bản hòa tấu giữa dương cầm và guitar điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết thể dục là thời gian tuyệt vời để luyện tập.
Nhưng sự náo nhiệt này không hề liên quan đến Phương Tuần Âm.
Sau chuyện trong giờ nghỉ trưa lần trước, cô đã quay lại với trạng thái cô độc.
Cô cố gắng ở một mình càng nhiều càng tốt, không tiếp xúc với ai.
Cô cố gắng xóa nhòa sự hiện diện của mình.
Cô đã cô độc mười mấy năm, cũng đã quen.
Sau khi một mình quay lại lớp.
Rồi lấy thêm bài tập về nhà.
Phương Tuần Âm lại lặng lẽ đi ra ngoài, chậm rãi xuống tầng, tìm được một phòng học trống không khóa ở tầng một.
Cô không thể mở điều hòa trong phòng học, tuy đã đóng cửa ra vào và cửa sổ nhưng hơi lạnh vẫn tràn vào.
Thế này lại tốt hơn.
Cảm giác khốn đốn sẽ biến mất gần hết.
Phương Tuần Âm khép kín áo khoác, bình tĩnh lại, cầm bút, bắt đầu tính toán và cân bằng phương trình hóa học.
“... Phương Tuần Âm?”
Bỗng dưng.
Có người gọi cô ngoài cửa.
Sau đó, tiếng gõ cửa “Cốc cốc” vang lên.
Phương Tuần Âm ngẩn người, cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài qua ô kính trên cửa.
Một bóng người quen thuộc đang đứng ngoài cửa, vẫy tay với cô.
“Cừ Ý Chi?”
Phương Tuần Âm vội đứng dậy, bước ra mở cửa.
Ngoài cửa, Cừ Ý Chi mặc áo khoác kaki, đeo một chiếc ba lô đinh tán lớn. Hình như tóc cô ấy vừa bị gió thổi tung, đang rối bời bên thái dương, vẫn chưa kịp chỉnh lại, trông cô ấy hết sức mệt mỏi.
Cô ấy mỉm cười với Phương Tuần Âm, nói bằng giọng trong trẻo và ngọt ngào.
“Âm Âm! Là cậu thật à? Hồi nãy khi đi ngang qua, tớ còn tưởng mình nhìn nhầm, phải quay lại để xác nhận đấy. Sao cậu lại ở phòng này? Các cậu đang học thể dục nhỉ? Cậu trốn ra ngoài đúng không?”
Việc các nữ sinh trốn tiết thể dục đã trở thành thông lệ ở trường Trung học số Tám chứ không xảy ra ở mỗi lớp 4.
Đương nhiên đây cũng không phải bí mật gì.
Phương Tuần Âm gật đầu, “Ừ” một tiếng, xem như thừa nhận.
Sau đó cô hỏi với vẻ hơi kinh ngạc: “Cừ Ý Chi, sao cậu không đi học thế?”
Lúc này đã là giờ vào lớp.
Rõ ràng cô ấy vừa tới trường.
Cừ Ý Chi: “Tớ vừa tới trường thôi. Sáng nay tớ xin nghỉ.”
“Sao thế? Cậu không thoải mái ở đâu à?”
“Không phải không phải, tớ đi học thêm một - một, có giáo viên Olympic nổi tiếng đến thành phố Giang để công tác, sắp về thành phố Nam, chỉ rảnh vào hai tiếng sáng nay. Tớ đã xin trường cho nghỉ. Cậu cũng hiểu đấy, học sinh xuất sắc luôn có một số đặc quyền mà. Hơn nữa, nhà trường cũng rất coi trọng kết quả của cuộc thi Olympic Cup vào tháng một nên đã cho tớ đi.”
Sau khi dứt lời.
Cừ Ý Chi nhìn đồng hồ, cười nói: “Còn lâu lắm mới tan học, tớ ngồi đây chơi một lát rồi đi được không?”
“...”
Phương Tuần Âm há miệng.
Rõ ràng cô đã chần chừ nửa giây.
Nhưng sau cùng cô vẫn không từ chối, im lặng gật đầu.
Thật ra cô đang thấy hơi căng thẳng.
Cừ Ý Chi cũng đã chứng kiến hết chuyện lần trước, thậm chí còn giúp cô.
Nhưng trừ cảm kích ra, Phương Tuần Âm cũng không khỏi lo lắng rằng Cừ Ý Chi sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Liệu cô ấy có thấy những suy nghĩ trong lòng cô lố bịch không?
Có phải chỉ vì sự tử tế nên cô ấy mới không thể hiện ra như đám người Thịnh Nguyệt không thế?
Dù sao, tuy hai người quen biết nhưng cũng không quá thân. Họ chỉ được xem như bạn học lớp bên có quan hệ tốt.
Hoặc nên nói họ chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng ngay cả Chu Mật và Thịnh Nguyệt - những người ở chung với cô hàng ngày cũng...
Trước đó Phương Tuần Âm không có người bạn nào.
Để bảo vệ mình, trong lúc nhất thời, đương nhiên niềm tin của cô với lời người khác nói sẽ giảm hẳn.
May mà trước giờ Cừ Ý Chi vẫn luôn vô tư và thẳng thắn.
Cô ấy không nhận ra sự gượng gạo của Phương Tuần Âm.
Thậm chí cô ấy còn không nghĩ theo hướng đó.
Cô ấy đi theo Phương Tuần Âm vào phòng học rồi trở tay đóng cửa lại.
Cô ấy nhìn quanh, tiện tay đặt ba lô lên một chiếc bàn trống.
Sau đó cô ấy chọn chiếc ghế phía trước Phương Tuần Âm, ngồi xuống, quay người lại đối diện với cô, vẻ mặt rất niềm nở.
“Cậu đang làm môn gì thế? Bài tập Hóa Học à?”
Cừ Ý Chi nghển cổ.
Cô ấy liếc nhìn sách giáo khoa trên bàn.
Phương Tuần Âm cầm bút lên, khẽ “Ừ” một tiếng.
Cừ Ý Chi bỗng vỗ tay, nhớ ra điều gì đó.
Cô ấy nói: “Cưng à, trước đó khi chúng mình ở hiệu sách, có phải cậu từng bảo tớ rằng cậu định tìm lớp học thêm môn Vật Lý đúng không? Cậu đã tìm được chỗ nào thích hợp chưa? Tớ có quen một anh là sinh viên xuất sắc của Đại học Giang, hồi trước cũng tốt nghiệp từ lớp chuyên của trường Trung học số Tám đấy. Cậu muốn học thử không?”
“À...”
Phương Tuần Âm thoáng sửng sốt.
Cừ Ý Chi tưởng cô không yên tâm, vội nói thêm: “Cậu yên tâm, tớ không lừa cậu đâu, đó là đàn em khóa dưới của chú út tớ, Thường Triết Tự cũng quen, hồi trước anh ấy từng kèm môn Vật Lý cho Thường Triết Tự! Để tớ hỏi thử chú tớ, cho cậu đi nghe vài buổi miễn phí xem sao, nếu không hợp thì thôi. Cậu thấy thế nào?”
Phương Tuần Âm vội xua tay, thấp giọng giải thích: “Không phải tớ không yên tâm. Nhưng... Làm phiền người ta thế này, hình như không ổn lắm...”
Chú út của Cừ Ý Chi... Là người đàn ông lạnh lùng lần trước nhỉ?
Anh ta cũng là người mà cô ấy thích.
Nhưng nghe giọng điệu của Cừ Ý Chi bây giờ, dường như tình huống lúng túng hôm đó chưa từng xảy ra. Cô ấy vẫn có thể thoải mái đi làm phiền anh ta, nhờ vả anh ta, giới thiệu bạn của anh ta cho người khác.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ anh ta không phải người mà cô ấy thích nhưng không có được à?
Cô nghĩ đến mình, tuy Trần Gia Mạc chỉ nghe thấy vài câu, tuy họ chỉ ngầm hiểu chứ không nói trắng ra nhưng cô vẫn cảm thấy không thở nổi, không thể đối mặt với anh được nữa.
Tại sao Cừ Ý Chi có thể bình tĩnh như vậy?
Phương Tuần Âm không hiểu.
Lần này Cừ Ý Chi đã hiểu được biểu cảm của cô, cô ấy phóng khoáng khoát tay, mỉm cười: “Có phải cậu đang nghĩ về chuyện của tớ và chú út tớ không? Âm Âm, tớ đã nói rồi, tớ sẽ cố hết sức để giành lấy mọi thứ mà tớ thích trên đời, sao tớ có thể từ bỏ vì cãi nhau hoặc vì đối phương có bạn gái chứ? Hơn nữa chị lần trước cũng không phải bạn gái chú tớ. Chỉ cần tớ vẫn thích chú tớ một ngày, tớ sẽ không bao giờ bỏ lỡ khoảng thời gian ở bên nhau quý báu chỉ vì mải đắm chìm trong sự lúng túng đâu”.
Sau khi ngừng một chút.
Cô ấy ho khẽ, nét mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Nhưng tớ đề nghị như vậy không phải để lấy cậu làm cái cớ! Chuyện này không liên quan gì đến chú út tớ, mà là do anh kia giỏi thật. Phương Tuần Âm, tớ rất thích người bạn như cậu, tớ mong cậu sẽ được vui vẻ hoặc được làm những chuyện mà cậu thích. Mau thi vào lớp tớ hoặc lớp Trần Gia Mạc đi, đừng ủ rũ ấm ức nữa. Hơn nữa, lớp chuyên còn có tập huấn nâng cao trại đông và trại hè, nếu cậu thi đỗ, sau này vào ngày nghỉ, chúng ta có thể chơi cùng nhau.”
“...”
Phương Tuần Âm mở to mắt.
Cô không nghe rõ những câu phía sau nữa.
Cô chỉ nghe thấy mỗi câu “Tớ rất thích người bạn như cậu”.
Trước giờ chưa từng có ai nói thẳng với cô như thế.
Gương mặt tái nhợt của cô bỗng ửng hồng.
Sắc đỏ thấp thoáng hiện ra bên dưới cặp kính dày cộp.
Thấy thế, Cừ Ý Chi nhướng mày: “Phương Tuần Âm, cậu đáng yêu thật đấy.”
Đúng là cô rất giống chú thỏ con nhút nhát.
Ánh mắt Trần Gia Mạc đúng là sắc bén, miêu tả quá chính xác, khiến người khác không thể không khen.
“...”
Cừ Ý Chi: “Dù sao, nếu cậu cần thì cứ nhắn tin cho tớ nhé.”
Cô ấy đứng dậy, khoác bừa ba lô lên vai.
Ngón tay trắng trẻo của cô ấy gõ nhẹ lên tờ đề của Phương Tuần Âm.
“Chỗ này cân bằng sai rồi.”
...
Khi cô tan học, trời đã nhá nhem tối.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương.
Phương Tuần Âm rụt cổ, vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng, giẫm lên ánh trăng, lặng lẽ về nhà.
Cô về muộn hơn bình thường một chút.
Khang Văn Thanh và Phương Vi đã ngồi đợi cô ở bàn ăn.
“Con về rồi à? Mau đi rửa tay để ăn cơm đi. Đồ ăn sắp nguội rồi đấy.”
Phương Tuần Âm khẽ đáp “Vâng”.
Cô mím môi, bước hơi chậm lại.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, nói đề nghị của Cừ Ý Chi ngày hôm nay cho Khang Văn Thanh biết.
Khang Văn Thanh: “Học thử miễn phí à? Đương nhiên là được, con cứ đi đi, cũng đỡ tốn tiền! Hơn nữa, cha mẹ cũng không hiểu đề thi của các con bây giờ, chắc chắn con phải tự nhìn thì mới biết có ổn không! Mà đó lại là chỗ bạn con giới thiệu, chắc học phí dạy thêm sẽ rẻ hơn một chút nhỉ? Khi đó con hỏi bạn con cho kỹ nhé.”
“... Vâng.”
Vấn đề này đã được giải quyết.
Hiệu suất của Cừ Ý Chi cực cao.
Trước giờ tan học thứ sáu.
Cô ấy đã gửi địa chỉ và thời gian vào điện thoại Phương Tuần Âm.
Cô sẽ học thử vào chiều mai.
...
Thứ bảy.
Thành phố Giang lại có một ngày nghỉ âm u, không thấy ánh nắng.
Sau khi ăn trưa xong.
Phương Tuần Âm mặc áo khoác, dùng điện thoại để tìm đường đến nhà giáo viên.
Cô đeo ba lô rồi xuất phát.
Theo lời Cừ Ý Chi nói, giáo viên này là bạn của chú út cô ấy, gia cảnh rất khá giả nhưng lại quan niệm rằng phải tay làm hàm nhai, từ sau khi thi đỗ Đại học Giang, anh ta bắt đầu làm gia sư cho người khác, để ngăn người cha giàu có lôi chuyện đóng băng thẻ ra uy hiếp mình.
“... Thật ra nói thì nói thế. Với sự hiểu biết của tớ về anh ấy, tớ đoán đó là tính xấu, thích thấy học sinh bị đề thi tra tấn thôi? Ăn no rửng mỡ. Người giàu đều thế, ai cũng dở hơi.”
Nghĩ đến giọng điệu đó của Cừ Ý Chi.
Phương Tuần Âm không khỏi vô thức mỉm cười.
Ngay sau đó.
“... Phương Tuần Âm?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Khiến người cô cứng đờ.
Cô còn chưa kịp quay đi thì đã nghe thấy người vừa gọi cô phía sau rảo bước tới.
Chân Trần Gia Mạc dài, anh chỉ cần bước mấy bước là đã đứng trước mặt cô.
Mấy tuần không gặp.
Thiếu niên vẫn hăm hở, tuấn tú không ai bì kịp như trước.
Anh cười khẽ như không có chuyện gì xảy ra, ung dung nói: “Trùng hợp thật đấy. Sao cậu lại ở đây?”
“...”
Phương Tuần Âm siết chặt nắm tay.
Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Dường như bất cứ lúc nào, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần thì tim cô vẫn đập như sấm mỗi khi thấy Trần Gia Mạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...